Lý Kỳ Phong bật cong người đứng thẳng dậy nhìn con yêu thú,hắc miêu
cũng lổm cổm bò dậy,cái miệng nó cơ man là máu,chứng tỏ đòn đánh của hắn không hề nhẹ một chút nào.
Con hắc miêu lúc này nhìn hắn không
còn vẻ hung hăng nữa,nó nhận ra nhân loại trước mặt không phải là con
mồi mà là một con hung thú đội lối người,ánh mắt nó sinh ra thoái ý,nó
gầm gừ như muốn tìm đường rút lui.
Lý Kỳ Phong nào để nó được như
ý,chân hắn đạp bộ pháp lao tới tiếp tục tấn công con yêu thú,hắc miêu
thấy hắn lao tới liền hoảng sợ bỏ chạy,nó nhảy lên cây để chạy trốn,với
ưu thế leo cây rất giỏi nên chỉ ba lần nhảy là nó đã vọt lên cành cao.
-Trốn được sao??
Hắn cười lạnh nhìn con yêu thú,dưới chân truyền vận chân khí quét ngang vào thân cây.
-Rầm...uỳnh.. uỳnh…
Chỉ một đòn quét chân,cái cây lớn đã gãy đổ rạp xuống đất kéo theo con hắc
miêu xuống,bình thường sức mạnh của chân vốn dĩ đã mạnh gấp ba lần tay
nên sau khi đốn hạ cây xuống hắn cũng không bất ngờ mà phóng đến truy
đuổi con yêu thú.
Hắc miêu lông tơ dựng đứng,nó nhảy hết từ cái
cây này sang cái cây khác,mỗi lần như vậy là hắn lại đốn hạ cái cây,xung quanh khu vực này hắn đã đánh đổ gần chục cái cây,biến mọi thứ xung
quanh thành một mớ hỗn độn.
-Phù..phù..hộc…
Lý Kỳ Phong thở ra vài hơi gấp gáp mặt đỏ gay mắng một câu thô tục:
-Con ** mày,chạy tiếp đi.
Hắc miêu cũng thở ra liên hồi,nó nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi xen lẫn giận
dữ,tên nhân loại kia trong mắt nó chẳng khác nào là một con hung thú,lại vô cùng khó chơi,mọi kỹ năng mà nó tự hào lại bị hắn phá giải,còn cản
đường không cho nó rút đi.
“Con giun xéo lắm cũng quằn huống chi
nó lại là một con hắc miêu,là chủng tộc hiếu chiến với kỹ năng và sức
mạnh vượt xa nhân loại”
-Grào…cà uồng...
Hắc miêu vô cùng
giận dữ,hai mắt nó đỏ vằn lên những dây máu,cái miệng há to gầm lên,nó
cào chân xuống đất lấy đà rồi bật mạnh lao về phía hắn quyết một trận
sống mái.
Lý Kỳ Phong cảm thấy thời cơ đã đến,hắn không sợ mà còn
lấy làm mừng,thần thức hắn phóng ra hết cỡ,chân đạp bộ pháp thuần thục
nhảy sang một bên tránh đòn của con yêu thú,đồng thời như tính từ trước
hắn nhanh như chớp nhảy lên giơ thẳng chân lên trời giáng một một đòn
gót chân xuống giữa sống lưng con hắc miêu.
-Ngoaoooo….àooooo….
Hắc miêu kêu lên thảm thiết,bốn chi của nó không trụ nổi mà ngã bệt
xuống,máu tươi từ trên lưng nó tràn ra đỏ thẫm,đòn vừa rồi đã khiến nó
gãy xương sống.
Lý Kỳ Phong vẫn không buông tha,hai mắt vằn lên
trông rất dữ tợn,hắn nhảy lên lưng nó một cách thô bạo,tay trái của hắn
siết chặt ghì mạnh con hắc miêu xuống đất,tay phải thì nắm thành quyền
đánh thẳng liên tục lên trên đầu con yêu thú.
-Gràoooo…..
Hắc miêu trúng đòn đánh đau kêu lên sợ hãi,nó vùng vẫy đứng dậy nhưng do
sống lưng đã bị gãy,hơn nữa tên nhân loại kia lại cưỡi lên trên đè nó
xuống khiến nó không thể nào mà đứng lên nổi,bốn chi của nó cào xuống
mặt đất cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Lý Kỳ Phong thấy vậy
càng ghì chặt hơn,nhịp tim đập nhanh dữ dội,gương mặt hắn đỏ như gấc,cơ
bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn,dây gây xanh chằng chịt đan xen,lại
như một gọng kìm đè bẹp xuống con yêu thú,cánh tay phải thì mạnh mẽ phát lực ra quyền nhanh như vũ bão cứ nhằm vào đầu con hắc miêu mà đánh liên hồi.
-Gràoô…..ngaooo..ồ..ooooooo….
Hắc miêu gào thét trong
sự sợ hãi,đau đớn và tuyệt vọng,máu của nó bắn ra tung tóe,từng giọt đỏ
thẫm chảy từ trên đầu xuống mặt trông rất ghê rợn.
Mỗi một quyền
của hắn được bao bọc bởi lớp màng màu vàng hơi mờ,chúng nhanh như thiểm
điện cứ đánh xuống như mưa,đến khi tiếng kêu của con yêu thú cứ nhỏ
dần,nhỏ dần..rồi biến mất thì hắn mới dừng lại.
-Hô,hộc..phù...
Lý Kỳ Phong buông cánh tay ghì con yêu thú ra,hắn thở ra liên hồi rồi đứng thẳng dậy.
Mồ hôi hắn ướt đẫm y phục từ trên xuống dưới,trên mặt,cánh tay,vào trên áo hắn đầy những vết máu,cả một vùng nhỏ xung quanh hắn cũng vậy.
Cơ thể hắn bây giờ đã mệt mỏi dã rời nhưng khóe miệng hắn không khỏi mỉm cười đầy vui sướng.
“Hắn đã thành công hạ được một con hắc miêu,yêu thú nhị giai đỉnh cấp”
Đây là một loài yêu thú công thủ toàn diện rất khó săn bắt,hơn nữa với cảnh giới của nó sợ rằng tu sĩ khai điền cảnh sơ kỳ gặp nó không cẩn thận
cũng phải nuốt hận,vậy mà một mình hắn đã thành công giết được nó,lại
còn bằng tay không.
Đây là một trận tử chiến,thân thể,thần thức,võ kỹ,gan dạ,...tất cả yếu tố gộp lại đã khiến hắn chiến thắng trận chiến vừa rồi.
Cũng thông qua trận chiến hung hiểm vừa rồi,hắn đại khái đã ước lượng được
chiến lực của mình,bây giờ hắn thoải mái có thể đánh nhau với tu sĩ khai điền cảnh sơ kỳ,tất nhiên là chỉ giới hạn tán tu hoặc mấy tên công tử
ca như gã Trần Bán Tôn,đương nhiên nếu có thể hắn sẽ đánh nhanh thắng
nhanh nếu không được thì bỏ chạy,lý do rất đơn giản “tư chất hắn quá
phế,đánh lâu dài sẽ cạn chân khí trước”,cái này chính là điểm yếu của
hắn mà hắn tạm thời không khắc phục được.
Lý Kỳ Phong nhìn xác con yêu thú một hồi,hắn lấy ra một cái dao tự chế bằng gỗ,dùng chân khí bao bọc lấy con dao rồi dùng nó để xẻ thịt con hắc miêu,hắn chọn lấy một
mảng thịt ngon nhất vác lên vai rồi mang đi.
Những ngày tiếp theo
hắn vẫn luyện tập thân pháp,đánh nhau với yêu thú và tìm kiếm thảo
dược,đặc biệt trong khoảng thời gian này hắn cũng rất hiếm khi gặp tu sĩ vào Mục Sâm Lâm,điều hắn khiến hắn cảm thấy bất thường nhưng cũng không quan tâm.
Một tháng sau,thân pháp của hắn đã đạt đến trạng thái
lô hỏa thuần thanh nhưng dẫu hắn làm thế nào cũng không thể bước vào
tầng thứ hai,nó giống như một cánh cửa khép kín dù cho hắn đập phá thế
nào cũng không lay động mảnh may,hắn nghĩ chỉ có thể do cảnh giới không
đủ nên đành tạm dừng không luyện nữa.
Thời gian qua hắn đã cô đọng xúc tích và củng cố vững chắc cảnh giới,chân khí nhiều lần sắp tràn ra
như muốn đột phá nhưng hắn vẫn đè ép lại,hắn không muốn từ bỏ cơ hội đột phá cảnh giới tụ khí hoàn mỹ.
Là một người rất chấp nhất,hắn
không muốn mình bị thiếu hụt,nếu cực hạn là ba trăm sáu mươi lăm huyệt
đạo thì hắn sẽ khiêu chiến cực hạn,tất nhiên hắn cũng đang tìm cách để
tăng xác suất thành công chứ không phải đánh bậy,đấy là hành vi đi tìm
chết.
-Được rồi,đi thôi.
Lý Kỳ Phong tự nhủ một câu,hắn đã
luyện tập trong Mục Sâm Lâm suốt hơn một tháng nay,đã đến lúc hắn phải
lên đường đi đến kinh thành để tham gia cuộc tuyển sinh vào học viện Lam Nguyệt,hắn được biết cuộc thi khảo hạch của học viện diễn ra sau ba
tháng,bây giờ chỉ còn hơn một tháng thời gian nữa thôi,nếu không đi thì
sẽ không kịp,hơn nữa..
-Đã đến lúc bắt hắn trả giá...nợ máu chỉ có thể trả bằng máu!!
Lý Kỳ Phong nghiến chặt hàm răng ken két,ánh mắt lóe lên một tia sát khí
nồng đậm,Trần Bán Tôn vẫn chưa chết,hắn là kẻ chủ mưu hại chết Lê
Hoàn,chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ trong đầu không cho phép được quên.
Lý Kỳ Phong đeo cái ba lô cũ lên vai,thần thức mở rộng,chân đạp bộ pháp len lỏi nhanh vun vút chạy ra ngoài.
Vừa mới chạy được nửa khắc,trong phạm vi thần thức của hắn xuất hiện một
nam tử trung niên cũng đang chạy như bị ai đó truy đuổi,hơn nữa trùng
hợp người kia lại chạy về phía hắn.
Lý Kỳ Phong nhìn thấy thân ảnh của người kia thì bỗng nhiên sững sờ,cơ mặt co lại,ánh mắt đỏ rực như
bốc hỏa,khóe miệng khẽ rít lên trong giận dữ và kích động:
-Là thằng khốn đó.
Tên nam tử đang chạy trốn kia là gã đại hán đã lừa hắn mất thanh đoản
kiếm,y chính là tên lừa bịp chơi trò chơi ném vòng,vốn dĩ hắn là dám
chơi dám chịu thế nhưng ai ngờ tên kia lại dám thay mận đổi đào,giải
thưởng hắn nhận được là cuốn công pháp huyền giai trung cấp lại biến
thành hoàng giai trung cấp.
Vì chuyện này mà hắn vẫn luôn canh
cánh trong lòng,không ngờ giữa biển người bao la hôm nay hắn lại gặp lại tên khốn đó ở đây,thù này không trả còn đợi lúc nào nữa.
Thế là
hắn cười gằn lên kích hoạt thân pháp đến mức tối đa di chuyển nhanh như
tên bắn đến gã nam tử,hai người vừa mới chạm mặt nhau,hắn chưa kịp hét
lên thì đối phương đã nhìn thấy hắn chạy lại cướp lời mừng rỡ nói trước:
-A,tiểu huynh đệ,ta có cái này cho ngươi.
Tên nam tử kia ném một thứ gì đó bay chuẩn xác rơi vào người hắn,do phản
ứng tự nhiên nên hắn cũng đón lấy,gã đại hán cũng không dừng lại mà nở
một nụ cười rất hèn mọn nói vọng lại:
-Bảo bối đó người huynh đệ,ngươi giữ nó cho tốt,nếu có duyên chúng ta gặp lại sau.
Lý Kỳ Phong bị hành động chớp nhoáng của gã đại hán làm bất ngờ mất vài tích tắc,sau khi sựng tỉnh lại thì y đã chạy xa.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn nghe được tiếng la hét đằng sau:
-Tiểu tạp chủng,để món đồ ấy lại!!!
Lý Kỳ Phong ngoảnh mặt lại,hắn hoảng hồn thấy một nhóm người khoảng hơn
hai mươi người đằng đằng sát khí truy sát lại đây,thông qua thần thức
hắn ước lượng bọn họ đều là tu sĩ khai điền cảnh sơ cấp trở lên,đặc biệt người vừa hét lớn là một lão giả có tu vi vô cùng đáng sợ,theo hắn đoán lão ta chắc hẳn là cao thủ trúc cơ,vì tầm nhìn rất thông thoáng với
thần thức khá mạnh nên lão ta đã nhìn thấy cảnh hai người trao đổi,gương mặt đằng đằng sát khí lao tới.
-Con ** nó!!!
Đến lúc này
thì hắn có ngốc đi chăng nữa thì cũng phát hiện ra mình lại bị tên kia
gài,lúc này có muốn đứng lại giải thích e rằng cũng không kịp,đám người
kia nghe hắn giải thích mới là chuyện lạ.
Gương mặt hắn đỏ bừng
bừng như muốn tá hỏa,thân hình run rẩy không ngừng,đến nước này hắn đành nhét thứ kia vào trong người,thân pháp kích hoạt đến mức tột cùng cắm
đầu cắm cổ mà chạy.
Nhóm người kia nhanh chóng bị hắn bỏ xa một
đoạn dài,chỉ có mỗi ba người bám theo kịp hắn,lão giả trúc cơ và hai lão giả khai điền cảnh cao giai,hai lão giả kia không có võ kỹ thân pháp
như hắn,tốc độ cũng bị chậm hơn rất nhiều,ngược lại lão giả trúc cơ cảnh đeo bám hắn sát sao,nếu không phải lão ta không quen địa hình bằng hắn
thì sợ rằng hắn đã bị lão bắt kịp.
Lý Kỳ Phong chạy thục mạng
không dám ngoái đầu ra sau,hắn vừa sợ lại vừa tức giận nhưng cũng không
thể làm gì hơn mà chạy sâu vào bên trong Mục Sâm Lâm,trước mặt hắn nhanh chóng hiện lên ranh giới của phần rìa và phần giữa khu rừng.
Hắn
không còn lựa chọn khác mà cắn răng chạy thục mạng vào bên trong,thần
thức phóng ra hết cỡ để dò đường để tránh yêu thú,thỉnh thoảng bắt gặp
vài cây thảo dược hắn thuận tay bứt lấy vài cái lá chà lên khắp người
đồng thời nhặt lấy một cục đá vào tay.
Chính vì hắn để lỡ mất thời gian nên nhóm người kia đã nhanh chóng rút khoảng cách ngắn lại,lão giả trúc cơ cảnh cách hắn chỉ còn khoảng hơn mười trượng,trên mặt lão lúc
này nổi đầy lên đầy dữ tợn,ánh mắt đỏ ngầu nhắm thẳng lên người hắn
khiến hắn ớn lạnh.
Lý Kỳ Phong lúc này cảm thấy một luồng sát khí
nồng đậm gần sau lưng,hắn khẽ rùng mình một cái gắng sức đạp bộ pháp
tránh né vận cản đồng thời dùng thần thức quan sát trên những cành cây
lớn như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Rốt cuộc sau khi chạy được khoảng nửa nén nhang ánh mắt hắn lóe lên,thứ hắn muốn tìm đã trong tầm mắt.
Đó là một tổ phong ngoa trùng rất lớn nằm trên một cành cây to,có thể nhìn thấy gần ngàn con đang bay vù vù ra vào tổ,mỗi một con phong ngoa trùng đều to bằng cả ngón tay cái,có những con còn to hơn gấp đôi,chúng khoác lên người màu nâu xen lẫn vàng trông rất sặc sỡ,dưới đuôi nó có một cái kim châm rất dài nhọn hoắt,đó là thứ vũ khí vô cùng đáng sợ khiến cho
ngay cả những con yêu thú hung hãn nhất khu vực này cũng phải tránh lui.
Ánh mắt Lý Kỳ Phong lóe sáng vừa mừng lại vừa thấp thỏm sợ hãi,hắn nhảy bật lên ném hòn đá bay thẳng vào tổ phong ngoa trùng.
-Bụp..
Hòn đá bay với lực vô cùng mạnh đã bay xuyên qua tổ phong ngoa trùng tạo
thành một lỗ thủng lớn,cái tổ làm bằng bùn đất sét quả thực không chịu
nổi cú va chạm vừa rồi đã vỡ ra tan tành,bùn đất lẫn sáp nhộng bên trong rơi xuống lả tả.
Hàng chục ngàn con phong ngoa trùng lớn nhỏ giận dữ bay ra tán loạn truy tìm hung thủ,Lý Kỳ Phong sau khi thành công
liền nhanh chân chạy mất mất hút.