Thu Hồn Nhân
Điều khiến tôi thêm trợn mắt há mồm là thái độ nói chuyện của vợ
chồng Đại Quân Tử với chú tôi đã không còn vênh váo tự đắc như trước mà
thành cúi đầu khom lưng rất buồn cười.
“Việc kia... Lý Nhị, hôm
nay chúng ta tới đây là để cầu thân. Trường Sinh là một đứa trẻ tốt,
chúng ta hy vọng có thể gả muội muội cho nó.”
Tôi cứ tưởng tai
mình nghe nhầm. Bình thường ở đây đều là nhà trai đến nhà gái để đề nghị kết thông gia, thế mà bây giờ Đại Quân Tử lại là người chủ động đến hỏi cưới cho muội muội hắn.
“Ngươi xem, lễ hỏi chúng ta cũng mang đến đây rồi, việc này...”
“Khụ khụ...”, chú hai tôi ho khan hai tiếng cắt ngang lời Đại Quân Tử rồi
nói. “Chuyện này ta không có ý kiến, nhưng lúc trước chúng ta đến nhà
ngươi xin kết thông gia, ngươi đã đánh cháu ta như thế, giờ nó có nguyện ý cưới cháu ngươi nữa hay không thì phải do nó quyết định.”
Vợ chồng Đại Quân Tử vội chuyển sang nhìn tôi.
“Trường Sinh, lúc đó ta sai rồi. Ta thật là khốn nạn. Ta đáng chết. Ngươi đừng
chấp nhặt so đo với ta làm gì.” Đại Quân Tử vừa nói vừa vung tay tát vào mặt mình, vẻ mặt đầy hy vọng cầu xin.
“Chỉ có ngươi mới có thể lấy muội muội của ta thôi, ngươi không thể không đồng ý được.”
Tôi bối rối, liếc nhìn chú hai rồi lại nhìn vợ chồng Đại Quân Tử.
“Trường Sinh, ngươi còn muốn cưới Đào Hoa chứ?” Chú hai hỏi tôi.
Tôi khẽ gật đầu. “Ta đương nhiên là muốn.”
Nghe thấy thế, vợ chồng Đại Quân Tử mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Như sợ tôi
sẽ đổi ý, hắn nhanh chóng lấy lễ vật mang theo đặt lên trước mặt tôi
bảo. “Nếu đã thế, ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi luôn. Mai
chính là ngày lành thành tốt.”
“Ngày mai? Vội như vậy sao?” Tôi không ngờ hắn lại muốn gả em gái đi nhanh như vậy.
“Không nhanh không nhanh. Ngươi biết Đào Hoa đã lâu, tuổi tác hai người cũng
không còn nhỏ nữa, nên sớm thành hôn một chút mới tốt, ha ha...” Vợ Đại
Quân Tử nói thêm vào. “Lý Nhị, ngươi thử nói xem?”
“Được, chỉ cần Trường Sinh nó đồng ý thì ta cũng không có ý kiến gì.” Chú hai đáp.
“Vậy tốt rồi, việc này quyết định như vậy đi. Vợ chồng chúng ta quay về
chuẩn bị. Phải rồi, việc tổ chức yến hội sẽ do ta lo, các ngươi không
cần bận tâm, cũng không phải mua gì cho Đào Hoa cả. Ngày mai cứ đến đón
nó là được rồi.” Đại Quân Tử nói nhanh sau đó quay người rời đi. Vừa đi
mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại nhìn chú hai tôi nói. “Lý Nhị, sau khi Đào Hoa lấy chồng là vợ ta có thể mang thai đúng không?”
“Đúng, chính xác là thế.” Chú hai tôi đáp.
“Được, vậy là tốt rồi, tốt rồi.”
Hai vợ chồng Đại Quân Tử rời đi, tôi nhìn đống lễ vật rồi hỏi. “Chú hai, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ha ha... ta đã nói rồi, Đại Quân Tử sẽ đến cầu xin ngươi lấy muội muội của hắn.”
“Ngươi làm cách nào vậy?”
“Ta không làm gì, chỉ là sau sự việc của Lưu bánh bao vừa rồi mọi người đều xem ta là cao nhân, sau đó trước mặt mọi người ta liền tính cho Đại
Quân Tử một quẻ. Ta nói sở dĩ cha mẹ hắn mất sớm, con hắn là Tiểu Bá
Vương cũng không thọ, gia đình hắn nhiều năm không yên đều là do muội
muội Đào Hoa của hắn khắc mà ra. Đào Hoa độc thân độc mạng, sớm muộn gì
vợ chồng hắn cũng bị Đào Hoa hại chết. Muốn hóa giải chuyện đó chỉ có
một biện pháp, chính là mau chóng gả Đào Hoa đi, hơn nữa chỉ gả cho cháu ta là Lý Trường Sinh thì mới được. Đào Hoa độc mạng như vậy người khác
không ai dám cưới nàng.”
“Sau đó trước mắt mọi người ta còn bảo
với hắn, con hắn tuy chết rồi nhưng chỉ cần Đào Hoa được gả là vợ hắn sẽ mang thai rồi lại sinh cho hắn một đứa con trai. Đấy là lý do làm hai
vợ chồng hắn không chờ được vội đến cầu thân để nhanh chóng gả em gái
đi. Hai người bọn họ còn rất sợ ngươi sẽ không đồng ý. Lúc đó không ai
dám cưới nàng thì nàng chỉ có ở lại trong nhà hắn, khắc hắn cho đến chết mà thôi. Hắn không được phép đuổi nàng ra khỏi nhà, hắn có muốn giết
nàng cũng vô dụng, chỉ có cách là đem nàng gả đi.”
“Thảo nào...” tôi như bừng tỉnh. “Nhưng ngươi cũng thật là, sao lại biến Đào Hoa
thành một ác tinh như thế, sau này người trong thôn sẽ nhìn nàng thế nào đây?”
“Ha ha..., chỉ cần cưới được Đào Hoa thì ngươi còn quan tâm mấy việc khác làm gì.”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi cho là phải nên cũng không so đo gì nữa. . Được copy tại ++ ТRUМT RUYEИ. v Л ++
“Đêm nay hãy ngủ một giấc ngon lành đi, đêm mai là ngươi có thể cùng người
yêu động phòng hoa chúc rồi.” Chú hai cười ha hả nói. Thực ra lúc đó tôi không phát hiện ra ẩn ý giấu đằng sau tiếng cười ấy, càng không biết
việc kết hôn với Đào Hoa cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của chú hai mà thôi.
Vận mệnh của tôi và Đào Hoa từ lúc đó đã bị thay đổi mà bọn tôi không hề hay biết.
Tiệc cưới giữa tôi và nàng được cử hành ngay hôm sau, không khí tương đối
náo nhiệt, rất nhiều người trong thôn cùng tới. Tôi vô cùng mừng rỡ,
không thể tưởng tượng được mới chỉ ít ngày trước tôi vẫn còn đang ở
trong nhà trưởng thôn cùng với con quái vật hai đầu kia, nhiều lúc còn
nghĩ cuộc đời mình vậy là xong rồi, thế mà mọi việc đã hoàn toàn thay
đổi chỉ trong chớp mắt.
Đào Hoa mặc áo cưới màu đỏ. Nàng quả
thực vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu. Hôn lễ kéo dài đến chạng vạng tối mới dần kết thúc. Ăn uống xong người trong thôn
cũng theo nhau ra về. Hôm nay chú hai tôi cũng uống say vì qua mấy việc
của Trương lão ỉu xìu và Lưu bánh bao, mọi người trong thôn đều tôn
trọng chú hơn hẳn trước kia, ai cũng muốn mời rượu. Hơn nữa kế hoạch chú đề ra đang từng bước thuận lợi nên chú rất vui vẻ.
Đêm nay là
đêm tôi và Đào Hoa động phòng hoa chúc. Lúc tôi đi vào trong phòng, Đào
Hoa đang ngồi yên lặng bên giường. Trong bữa tiệc tôi có uống ít rượu
nên lúc này có cảm giác mơ màng, nhìn Đào Hoa mà giống như đang nhìn một đóa hoa sáng chói vô cùng.
Đào Hoa nhìn tôi xấu hổ, vẻ mặt
không giấu được hạnh phúc. Bản thân tôi cũng cảm thấy mọi khổ cực trước
giờ như tan biết hết, cuộc sống tốt đẹp quả thực đã tới rồi.
Đúng lúc tôi chuẩn bị ôm lấy Đào Hoa thì chú hai đột nhiên đẩy cửa bước vào. Vì chú uống quá nhiều rượu nên khuôn mặt đỏ bừng. Sau khi phun ra một
ngụm tửu khí thì chú tới gần Đào Hoa nói.
“Đào Hoa, ngươi lại đây một chút, ta có việc muốn nói cho ngươi nghe.”
Tôi tự nhủ không biết chú hai định nói gì với nàng? Đào Hoa có vẻ cũng
không hài lòng nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài. Một lát sau nàng trở lại, tôi thấy hai mắt nàng hơi đỏ giống như nàng vừa khóc thì vội hỏi. “Sao
vậy? Chú hai ta đã nói gì với nàng?”
Đào Hoa lắc đầu, cố làm ra vẻ tươi cười. “Không có việc gì, chú ấy chỉ dặn dò ta sau này phải chiếu cố cho ngươi thật tốt.”
Vừa lúc ấy chú cũng bước vào rồi cao giọng nói. “Hôm nay là đêm động phòng
hoa chúc của hai ngươi, lẽ ra ta không nên quấy rầy nhưng ta quả thực có mấy câu muốn nói. Đào Hoa, trước mặt Trường Sinh ở đây ta muốn hỏi
ngươi mấy việc. Ngươi tự nguyện đồng ý gả cho Trường Sinh chứ? Sau này
dù có phát sinh chuyện gì ngươi cũng sẽ không hối hận chứ?”
Đào Hoa khẽ gật đầu.
“Dù phải bỏ đi tất cả, thậm chí cả tính mạng ngươi cũng sẽ không hối hận
đúng không? Vì yêu Trường Sinh, ngươi sẽ vì hắn mà nỗ lực chứ?”
Đào Hoa lại gật đầu. “Ta yêu Trường Sinh, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không hối hận.” Giọng nàng hơi nhỏ nhưng kiên định. Tôi cau mày. “Chú
hai, ngươi hỏi thế là có ý gì?”
Chú không trả lời câu hỏi của tôi mà đưa tay ra hiệu bảo tôi đi theo. “Trường Sinh, ngươi đi với ta.”
Tôi hơi bực mình. Hôm nay chú hai không giống bình thường nhưng tôi vẫn đi
theo chú ra đến nhà chính, chú chỉ vào một cái chén sứ trắng để trên bàn rồi bảo. “Uống thứ này vào cho ta.”
Tôi nhìn thấy trong cái chén chứa một thứ chất lỏng mày vàng không biết là cái gì thì hỏi. “Đây là cái gì?”
“Bớt nói nhảm, bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống là được. Chú hai ngươi lại hại ngươi hay sao?”
Tôi không biết làm gì khác, đành bưng cái chén ngửa cổ tu một hơi nuốt vào. Nó không có mùi vị gì đặc biệt, lúc đó tôi cũng không nghĩ ngơi gì
nhiều. Thấy tôi uống xong chú mới khoát tay để tôi rời đi.
“Được rồi, động phòng hoa chúc đi. Sau hôm nay ngươi đã là người lớn rồi.”
Tôi trở lại trong phòng, để phòng ngừa chú hai lại đến quấy nhiễu nên tôi
khóa trái lại. Sau đó chỉ còn là thế giới của riêng tôi và Đào Hoa. Tới
gần sáng tôi mệt mỏi thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ tôi thấy khuôn mặt Đào
Hoa tràn đầy nước mắt. Nàng nhìn tôi âu yếm rồi nhẹ nhàng bảo.
“Ta không hối hận vì đã gả cho ngươi, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không
hối hận. Sau đó tôi lại mơ thấy một khuôn mặt khác là khuôn mặt của Gia
Luật A Đóa. Nàng nhìn tôi cười mà như không cười, chỉ dặn đi dặn lại một câu. “Nhớ kỹ, ngươi phải đào phần mộ của ta lên để ta được phóng thích, ngươi nhất định phải làm đấy.”
Tôi bừng tỉnh thì thấy trời đã
sáng rõ. Đào Hoa ngủ ở bên cạnh cũng tỉnh dậy. Tôi thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tiều tụy trái ngược hẳn với vẻ xinh đẹp tươi tắn của hôm qua. Tôi sợ hôm qua đã mây mưa quá lâu nên áy náy. “Thật xin lỗi, tối qua ngươi
mệt lắm phải không?”
Đào Hoa chỉ lắc đầu cười.
Mấy ngày
sau đó đều là như thế. Buổi tối hai chúng tôi ân ái xong, đến gần sáng
mới ngủ thật say. Trong cơn mơ khi thì tôi thấy khuôn mặt của Đào Hoa,
lúc lại là khuôn mặt của Gia Luật A Đóa. Đào Hoa thì ngày một tiều tụy,
thân thể nàng suy yếu thấy rõ. Đến buổi sáng ngày thứ tư thì nàng không
tỉnh lại. Tôi như phát điên gọi tên nàng nhưng nàng chỉ nhắm mắt không
hề phản ứng. Tôi rất sợ hãi, không biết nàng đã gặp phải chuyện gì.
“Chú hai, chú mau tới đây.”