"Không phải. Có lẽ là độc gây nóng của sa mạc Mạc Hạ Diên nên khiến cô
bị phát ban, cơn sốt mấy hôm trước cũng là do ban chưa phát đấy."
"Không phải hoa đậu?" Nàng mở to hai mắt, hỏi hắn.
"Không phải." Giọng hắn chắc nịch, tiếp thêm cho nàng niềm tin và sự kỳ vọng.
Xuân Thiên nhẹ nhàng thở hắt ra, nâng ống tay áo lên muốn lau nước mắt nhem nhuốc trên mặt.
"Ngứa..." Hai gò má nàng hồng rực, xương gò má cũng lấm chấm mụn đỏ, trông như
một kiểu trang điểm xinh đẹp mà lại quái dị. Cánh tay vẫn bị hắn cầm
chặt, chỉ biết vặn vẹo cổ tay, "Ngứa quá..."
Cánh tay nàng gầy
đến độ một bàn tay khó khăn lắm mới có thể nắm vừa khít, da thịt trắng
muốt như bông bưởi, chạm vào thấy lành lạnh. Lý Vị vội buông ra, lui về
sau mấy bước, an ủi nàng, "Nhịn một chút, sẽ hết nhanh thôi."
Nàng gật gật đầu, song hoàn toàn không chịu nghe lời khuyên của hắn, lại giơ tay gãi nốt mụn đỏ trên mặt.
Lý Vị thấy cánh tay và trán nàng rỉ ít máu tươi, hai lỗ tai đỏ rực như san hô, nhíu mày khuyên lơn nàng: "Còn gãi nữa thì sẽ bị trầy xước da hết
đấy, tới lúc ấy không có thuốc men không chữa được bệnh, chảy mủ thối
rữa, có khi còn nghiêm trọng hơn hoa đậu."
Nàng cuống cuồng, nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp: "Thực sự rất ngứa, như có côn trùng bò ra
bò vào khắp người." Xuân Thiên chìa cổ tay chằng chịt dấu móng tay và
vết máu loang lổ cho hắn xem. Những nốt mụn nhỏ bé kia đã lan ra cả
mảng, hình dáng như hoa đào, đỏ như ráng mây màu, vết máu trở thành
những nhụy hoa li ti, nhìn vào mà mất hồn mất vía.
Lý Vị nhăn
mày, lấy một mảnh vải trong túi hai đầu ra quấn quanh mười đầu ngón tay
nàng, nom chẳng khác gì mười cái trống nho nhỏ, khiến nàng dù có dùng
sức cỡ nào cũng như gãi không đúng chỗ ngứa.
Ngày đầu tiên vẫn
nằm trong phạm vi chịu đựng được. Lý Vị thấy nàng nhịn tới nỗi mắt đỏ
hoe, hàng mi thanh tú cau chặt, trên mặt toàn là những chấm đỏ chấm
hồng, ôm đầu đi tới đi lui không mục đích trên gò đất hoang, hắn bèn
tiến lên nói chuyện với Xuân Thiên. Nhưng nàng cứ mãi gục đầu chịu khổ,
thoáng như chỗ này chỉ còn mỗi mình nàng.
Đêm xuống, cơn đau đớn
mới bắt đầu. Nàng trằn trọc liên tục không tài nào đi vào giấc ngủ, chỉ
có thể vùi đầu thật sâu giữa hai đầu gối, giọng mũi nức nở, rên rỉ khó
chịu, kéo dài chẳng dứt.
Lý Vị đã thử vài cách khác nhau nhưng
đều không có tác dụng. Qua vài trận giày vò, rốt cuộc sức chịu đựng của
Xuân Thiên cũng cạn sạch. Nàng tháo vải quấn trên mười đầu ngón tay
xuống, bất chấp tất cả, vòng tay ra sau lưng gãi một cách khó khăn.
Lý Vị thấy nàng nóng nảy, hệt một con mèo con phẫn nộ xù lông, lòng cũng
lo lắng, bước tới kéo cổ tay nàng: "Nhịn thêm chút nữa."
Nàng đã
nghe câu này đến độ phát phiền, thình lình giãy khỏi tay hắn, che lại
hai tai, lắc đầu hét lên một tiếng, vơ lấy thảm nỉ và những món đồ bên
cạnh ném về phía hắn, tức giận mắng mỏ: "Ngài có thấy phiền không, tôi
không cần ngài lo, ngài đi ra ngoài đi!"
Hắn trông thấy xiêm y
của nàng bỗng bị kéo tuột ra, để lộ mảng da thịt trắng như sương tuyết
không một tỳ vết. Bờ vai gầy gò, xương quai xanh mảnh mai nhô lên, chẳng biết phía dưới còn mềm mại ngọc ngà cỡ nào.
Ấy như một chạc cây hoa đào vươn ngang, lặng yên nở rộ trong tuyết, cốt cách hoàn mỹ, rung động lòng người.
Nàng đã nhẫn nhịn đến mức cực hạn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai tay
cuộn thành nắm đấm đập xuống chiếc giường đá. Thấy hắn cứng đờ người
không nhúc nhích, nàng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, quát tháo hắn: "Đi ra
ngoài! Ngài đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài đi!"
Nhất thời Lý Vị cũng không biết phải làm sao, đầu mày nhướng lên, không nói tiếng nào, sải bước rời khỏi lán gỗ.
Trời xanh xa xăm, thái dương rực đỏ, nắng sớm chói lọi, cách đó ít xa có một cây hoa trổ đầy những nụ hoa tim tím to bằng hạt gạo. Gió lạnh phất
phơ, hắn đứng ở ngoài, lưng thẳng tắp, dõi mắt trông về nơi xa, có cảm
giác như cơn đau thấu tận xương tủy của nàng cũng truyền sang người
mình.
Buồng trong vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất liên tục,
còn có tiếng khóc rưng rức, tiếng gãi vì không chịu nổi, tiếng hai chân
giậm bình bịch.
Hai mắt Lý Vị tối đi, vẻ mặt căng thẳng, rảo bước đi nhanh tới chỗ Truy Lôi, xoay người lên ngựa.
Xuân Thiên nghe thấy ngựa hí dần trôi, nàng ngước cặp mắt đỏ au lên, Lý Vị
đã phóng ngựa chạy xa hệt như một mũi tên. Nàng lại nhìn cả hai cánh tay lẫn chân mình đều bị xước xát tùm lum, máu chảy đầm đìa, biết bản thân
làm như vậy không khác nào uống rượu độc để giải khát, chỉ làm tăng cơn
ngứa, nếu còn tiếp tục thì sẽ khiến mình lâm cảnh máu thịt lẫn lộn.
Có điều một lúc sau, Lý Vị lại quay về, hắn hạ quyết tâm, thấy nàng cuộn
tròn người vào một góc tối khóc thút thít, mái tóc đen xổ tán loạn, vừa
thảm hại vừa đáng thương, trên mu bàn tay còn in dấu răng rướm máu, bèn
đi đến bế ngang thiếu nữ lên: "Ta đưa cô ra ngoài tìm chút thuốc."
Truy Lôi đưa hai người đi theo mặt trời đỏ, nàng ngồi trước người hắn ngã
trái ngã phải, thiên mã phi như bay, gió quét như dao cứa mạnh lên
người. Nàng cảm thấy cơn đau nhức râm ran đã bị đẩy lùi, nhưng vẫn chưa
đủ, hoàn toàn không đủ. Nàng chỉ hy vọng luồng gió này hãy cào xé da
thịt nàng rách toác ra cũng được, thế thì nàng mới có thể thoải mái.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Vị, nước mắt lưng tròng: "Lý Vị... tôi khó chịu
lắm..."
"Nhịn một chút..." Hắn ngồi thẳng người, mắt nhìn đằng
trước, giơ một cánh tay ra trước mặt nàng, "Nếu khó chịu quá... cứ cào
người ta..."
Nàng nghẹn ngào một tiếng, khó nhọc ưỡn vai dậy.
Trong lúc Truy Lôi vẫn lao băng băng như sấm giật, đột nhiên như có ma
xui quỷ khiến, nàng áp sát người vào cánh tay hắn, chui tọt vào lòng
hắn, hệt con bạch tuộc, hai tay hai chân đồng thời quấn lấy hắn sít sao, giống như cây rong mềm mại cuốn lên người hắn, khoanh vòng hắn lại.
Mười ngón tay nàng bấu chặt lưng hắn, sức lực của nàng xuyên qua cả tấm
áo hắn mặc, như kim châm đâm lên da hắn từng chút một, muốn găm sâu vào
thịt và xương hắn.
Hắn cảm tưởng mình đang đối đầu với một con
thú con nanh vuốt sắc bén, sát khí đằng đằng. Thả lỏng cơ thể, để mặc
nàng dùng sức, tùy ý cào cấu mu bàn tay hắn, bấy giờ người hắn đã đổ đầy mồ hôi nóng hầm hập.
Nàng thấy thế này có thể chịu được, song
thực sự vẫn chưa đủ, cần phải có càng nhiều nơi để giải tỏa cơn đau đang hành hạ cơ thể. Nàng khẽ cắn môi, kề trán vào người hắn, hàm răng sắc
nhọn tìm đến ngực hắn.
Đồng tử của Lý Vị co rụt lại, bỗng phát ra một tiếng rên hự. Khoảnh khắc ngực bị răn nàng cắn một cái, hắn bất
chợt giơ tay đỡ lấy người nàng, tay vòng qua eo nàng, nâng lên, đẩy nàng cách xa bụng dưới của mình.
Đột nhiên bị nâng cao, nàng vô cùng
bất mãn, hai tay quấn quanh cổ hắn, cúi đầu cắn vai hắn. Hắn bị đau,
nhíu chặt mày, cảm giác thân thể có hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu gào,
song lại không có cách nào, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Truy Lôi đã chạy mệt bở hai tai, Lý Vị thấy mày nàng cau tít, miệng không chịu
nhả, hắn bổ tay xuống người nàng. Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn,
người mềm nhũn ngã trong vòng tay hắn.
Lúc này hắn mới được giải thoát, ôm theo thiếu nữ đã ngất xỉu ngã quỵ xuống đất.
Có lẽ Lý Vị chưa bao giờ gặp phải tình cảnh chật vật như vậy.
Thiếu nữ yếu ớt nằm trong lòng hắn, đôi mi thanh tú nhăn lại, hai mắt nhắm
nghiền. Mắt hắn hoa lên, đầu choáng váng, khóe mắt ẩm ướt, cơ thể như
sấm rền, cơn kích động chưa dứt, mồ hôi đã thấm đẫm quần áo hắn.
Lý Vị chống chân, đợi mình từ từ khôi phục bình tĩnh, thở hắt ra một hơi,
không dám nhìn nàng nữa, đội mũ trùm đầu cho nàng, mang lên ngựa.
Xuân Thiên thao thức cả đêm, giờ đây mới được ngủ một giấc. Trong giấc mơ
quay cuồng, những cảnh tượng hỗn loạn kéo đến ùn ùn. Lúc tỉnh lại, nàng
đã bị quấn kín mít trong tấm thảm nỉ, trước mắt có ánh lửa, Lý Vị mặt vô cảm ngồi ở phía đối diện, trong tay đang khuấy một chén thảo dược.
Nàng đờ ra chốc lát, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cổ cứng ngắc, giơ tay sờ cổ, nơi đó âm ỉ đau. Như sực nhớ tới điều gì, hai má nàng ửng hồng,
khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, rúc người vào áo lông cừu, vặn vẹo eo, đưa tay gãi gãi cánh tay.
"Cô còn dám động đậy nữa, ta sẽ trói tay
chân cô lại, bỏ cô ở chỗ này, cho cô tự sinh tự diệt." Giọng hắn lãnh
đạm, vừa có phần bực bội, vừa ẩn chứa một chút không kiên nhẫn.
Xuân Thiên sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nói... hắn không muốn lo cho nàng nữa.
Ngón tay nàng cứng đờ, lòng chẳng biết là cảm xúc gì, cúi đầu đáp một tiếng: "Ồ."
Lý Vị chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu nghiền nát một quả gì đó màu đen nâu,
đổ bột vào trong chén, khuấy đều, đưa tới trước mắt nàng, cất giọng lạnh nhạt: "Chấm một ít là được, bôi lên chỗ ngứa."
Xuân Thiên ngoan ngoãn bò dậy, bưng lấy chén, cắn môi đi vào lán gỗ.
Trong buồng truyền đến tiếng sột soạt, nàng đang cởi xiêm y. Hắn vẫn không nhúc nhích, trông như bức tượng đá.
Lý Vị nghĩ lại mà phát sợ. Con đường này, còn lối nào để rút lui nữa hay
không? Nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ là cảnh ngộ gì nữa đây? Cô nam
quả nữ, đi đường quả thực có hơi bất tiện, có đề phòng kiểu gì, cũng
không thể phòng được.
Xuân Thiên bôi nước cỏ lên nốt mụn, mùi
nước cỏ cay xè, khiến khóe mắt nàng cũng cay cay, bôi lên chỗ nào là chỗ ấy sẽ hơi nhói nhói, tuy nhiên ấn vào nốt mụn thì không hề có cảm giác.
Tay nàng không với được ra sau lưng, lại không có cách nào, chỉ đành quẹt
lung tung vài cái rồi mặc vội xiêm y lại. Nghĩ đến cảnh nhếch nhác hiện
tại của bản thân mình, hốc mắt nàng bỗng nóng lên, có mấy giọt nước mắt
rơi bộp xuống giường đá.
Dẫu đầu óc nàng có lẫn lộn tới đâu, nàng cũng nhớ rõ mình đã nổi giận quát đuổi Lý Vị đi, đã quấn lấy Lý Vị trên ngựa như nào, tại sao nàng lại thế này... Nàng đỏ mặt tía tai vì hành
vi của chính mình, nửa là nhục nhã, nửa là xấu hổ.
Hành vi đó của nàng, đã khiến Lý Vị không vui sao?
Lý Vị thấy nàng vẫn chưa ra, bên trong cũng im lìm không một động tĩnh. Đợi hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn đi qua gõ cửa.
Nàng ở trong "ừ" một tiếng mơ hồ: "Tôi không sao."
Hai người có những suy nghĩ riêng, ngày này gần như không nói câu nào.
Ngày thứ hai tinh thần Xuân Thiên đã có vẻ khá hơn, như cỏ mùa thu sau khi sương tan.
"Còn khó chịu không?" Hắn hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Xuân Thiên chậm rãi trả lời.
Ánh mắt nàng né tránh, đầu cúi gằm không nhìn hắn. Sắc mặt Lý Vị cũng không tốt hơn được bao nhiêu, trầm mặc hiếm thấy, cặp mắt như hai ngôi sao
băng giá.
Hắn như thế, nàng lại càng khó chịu, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều bức bối.
Lý Vị phát hiện nước mắt nàng đang lặng lẽ chảy, đôi gò má ướt đầm, mắt nàng như bông tuyết tan, ánh lên tia nước long lanh.
"Khóc cái gì?" Hắn khó hiểu.
Nàng nghe được sự xa lạ trong giọng điệu của hắn, lòng càng khó chịu tợn,
bèn ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trượt dài hai bên má, đọng ở cằm, chỉ
dừng lại trong một chớp mắt rồi rơi xuống áo.
"Tôi cào ngài bị thương rồi sao? Đại gia..." Giọng của nàng có chút rụt rè sợ hãi, "Xin lỗi..."
"Không có." Hắn hơi cau mày.
"Xin lỗi." Nàng nắm lấy góc áo hắn, nhẹ nhàng lay lay, "Tôi không nên làm vậy với ngài... Tôi... tôi không có ý đâu..."
Hắn buông tiếng thở dài khe khẽ, không biết đáp kiểu gì.
"Lý Vị..." Làn môi ươn ướt của nàng hé mở, như một đóa hoa vừa chớm nở, mềm mại, non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn ốm yếu mà xinh đẹp, ngập tràn hương vị của thiếu nữ đương độ xuân thì, "Thứ lỗi cho tôi nhé."
Nàng thực sự còn quá trẻ, cũng quá khờ dại.
Làm thế nào mà một đóa hoa kiều diễm đến thế, đã vượt qua chặng đường gió
sương mưa tuyết, không mảy may bị chà đạp hay ức hiếp, vậy nhưng lại vẫn ngây thơ chẳng rành thế sự.
Hắn bưng thức ăn và nước uống tới, gạt đi những rối bời trong lòng, nét mặt dịu xuống hết mức có thể: "Ăn chút gì đi."
Nàng cúi đầu ăn, trong lúc lơ đãng liếc qua Lý Vị, bắt gặp ánh mắt nặng nề
của hắn đang dõi ra phương xa, trong mắt chất chứa đầy tâm sự.
Cho dù có che giấu thế nào, cuối cùng vẫn có một số thứ đang lặng lẽ thay đổi.
Ngày thứ ba, nốt mụn đỏ trên người Xuân Thiên đã lặn hoàn toàn, Lý Vị lại đưa nàng tiếp tục lên đường.
Lý Vị trầm mặc hơn bao giờ hết.
Xuân Thiên cảm thấy bất an, thường đưa mắt lén nhìn xung quanh hắn, tuy thần sắc hắn trông có vẻ bình tĩnh, ánh mắt như hồ nước nông trong suốt,
nhưng khuôn cằm lại căng chặt, là thái độ xa cách.
Nàng có chút không yên.
Xuyên qua sa mạc cỏ dại thưa thớt, về phía Tây vài dặm là một vùng núi khô
với màu đỏ thẫm xen lẫn sắc đen. Cỏ cây trong núi gầy yếu, từ Nam hướng
đến Bắc có mười đỉnh núi nhô cao. Đi sâu vào giữa những ngọn núi, trước
mắt cơ man là những loại đá kỳ lạ, giống cái kích mà lại giống cái mâu,
vươn mình đứng thẳng, như ưng như thú, địa thế rồng nằm hổ ngồi vô cùng
hiểm yếu, đường mòn trong núi ngoằn ngoèo, khe núi chật hẹp, đi ở giữa
rất có cảm giác chóng mặt vì không kịp nhìn thứ gì.
Tối nghỉ chân trong núi, ban đêm âm khí trong khe núi lành lạnh, hai người lấp đầy
bụng bằng bánh Hồ và thịt khô rồi tìm chỗ ngủ tạm.
Một đêm không
mộng mị, ngày kế Xuân Thiên thức dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, lửa đã
tắt. Bấy giờ chỉ còn mỗi con ngựa đỏ sẫm bên cạnh, dưới đất là một hàng
dấu chân ngựa dần dần đi xa, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
Lòng
nàng bỗng nhiên hoảng sợ, vội vàng tung thảm nỉ nhảy ra, chạy theo hướng dấu chân ngựa biến mất. Chạy được vài bước, nàng đứng khựng lại, ngọn
núi vắng vẻ chìm vào yên tĩnh, tảng đá với hình thù quái đản đứng sừng
sững, gió lạnh lùa tứ phía, cả một chốn mênh mông còn lại một mình nàng.
Đã... đi rồi sao?
Khuôn mặt Xuân Thiên lộ nét hồ nghi, nàng đứng lặng một hồi lâu, bất lực buông thõng hay tay, sau đó xoay gót trở lại chỗ nghỉ.
Lát sau Lý Vị quay về, trong tay còn cầm mấy cành trắng như tuyết, kích cỡ
tương đương với ngón út. Thấy Xuân Thiên đã dậy, nàng ôm túi nước dựa
tảng đá, rơi vào trạng thái trầm tư.
Nghe có tiếng vó ngựa, nàng ngẩng đầu lên, chợt thấy hắn về.
Lý Vị xuống ngựa, đôi mắt trấn định, ngữ khí ấm áp, đưa thứ trong tay cho nàng: "Ăn thử xem, có lẽ cô sẽ thích."
Nàng đứng im bất động, thoáng chốc ánh sáng trong mắt lóe lên, mở miệng khẽ nói: "Chân tôi... tê rồi."
Lý Vị nhướng mày, khóe môi hơi nhếch, sau đó vươn một bàn tay về phía nàng.
Nàng dè dặt đặt ngón tay lên mép bàn tay Lý Vị. Lòng bàn tay hắn dày rộng,
chằng chịt những vết chai sần cứng. Hai tay cùng nắm, kề hơi sát, Lý Vị
nhẹ nhàng xách Xuân Thiên dậy. Đợi nàng đứng vững vàng, hắn lập tức
buông ra.