Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 85: Y muốn được hạnh phúc nhiều hơn nữa, hạnh phúc như hôm nay vậy


trướctiếp

Mây đen rợp trời, những giọt mưa nhanh chóng xuất hiện.

Nhành quế vươn khỏi tường đã sắp biến thành một thác nước nhỏ màu xanh lục.

Mưa rơi bàng bạc, cả hoàng cung cũng chìm trong hơi nước.

Khương Ngộ vùi mình trên hành lang mà nghe tiếng mưa rào rào rơi xuống đất, cảm nhận làn hơi man mát phả vào mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có người bước tới kéo chiếc ghế y đang nằm ra sau, tiếp đó, cả cơ thể Khương Ngộ hơi chùng xuống.

Kẻ đang ôm lấy y khẽ run run, chôn mặt vào vai y, trán kề má y, cảm giác nhẵn nhụi.

"Ôm ta một cái đi". Người ấy nói, giọng có vẻ oan ức.

Dào ôi, bám dính thật.

Ngón tay Khương Ngộ khẽ khàng bò lên vai hắn, choàng qua tóc hắn, ôm ghì lấy đầu hắn.

Ân Vô Chấp nằm đè lên y, dụi mặt vào ngực y, nhận cái ôm tĩnh lặng ấy được một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hắn khịt mũi một cái, bỗng phì cười.

Khương Ngộ: "?".

Ân Vô Chấp muốn nhịn nhưng không nhịn nổi, lại cười khì khì.

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp vừa vui lại vừa thấy hơi ngường ngượng, hắn cố kìm khóe miệng cong cong: "Người tỏ tình với ta".

Khương Ngộ sửa lại: "Nói thật".

"Nghĩa là người được gặp ta, nhìn thấy ta thì sẽ vui và cảm thấy người may mắn ư?".

"Ừm".

"Bệ hạ thích ta". Ân Vô Chấp nói. "Thích ta đến thế cơ mà".

Khương Ngộ không chắc chắn lắm: "Có lẽ vậy".

Ân Vô Chấp đặt cằm trên bả vai y, nhìn gương mặt trắng nõn của y: "Ta muốn nghe bệ hạ nói thích ta".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp nghiêng đầu nhìn y: "Bệ hạ nói thích ta đi".

"...". Khương Ngộ yếu ớt nói: "Đừng quậy nữa".

"Nói thích ta đi". Ân Vô Chấp cắn môi y. "Nói thích ta đi". Rồi lại hôn chóp mũi y. "Nói thích ta đi". Lại giở trò với y. "Nói thích ta đi".

Khương Ngộ thấy ngứa ngứa, gương mặt bình thản chợt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đại nghịch bất đạo".

"Ta muốn nghe, muốn nghe ngươi nói thích ta, không thể rời xa ta".

Thích, không thể rời xa. Khương Ngộ chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có ai không thể rời xa ai, y cũng lười không muốn nói những lời thiếu thực tế thế này, chúng chẳng có nghĩa lí gì với y cả.

Ánh mắt đầy mong đợi của Ân Vô Chấp dần có vẻ bất an, Khương Ngộ chưa kịp đáp lời hắn đã rào trước: "Chỉ nói thích thôi cũng được".

Tiếp đó hắn lại đổi chủ đề: "Ta đi lấy hoa quả cho bệ hạ dùng nhé".

Ân Vô Chấp đứng dậy, đuôi tóc lại bị túm lấy, lần này hơi mạnh – dường như Khương Ngộ cố tình, hắn lập tức ngã ngửa, hai tay chống hai bên tay vịn ghế.

Khương Ngộ chủ động ngẩng đầu hôn hắn.

"Ta thích ngươi". Y nói. "Không thể rời xa ngươi".

Đôi ngươi Ân Vô Chấp long lanh, những giọt lệ rưng rưng trên vành mắt. Dù có mọc thêm một nốt ruồi son thì Ân Vô Chấp vẫn là Ân Vô Chấp, vẫn là chàng tướng quân trẻ tuổi và đơn thuần đã phải lòng y, có thể bay lên chín tầng mây và cũng có thể rơi xuống mười tám tầng địa ngục chỉ vì một câu y nói.

Khương Ngộ giơ tay lau nước mắt trên má hắn, Ân Vô Chấp bèn nở nụ cười: "Ăn hoa quả nhé".

"Ăn đào".

Khương Ngộ im lặng nhìn hắn.

Nhìn đôi môi hắn tiến sát lại và ịn lên môi mình một nụ hôn, nhìn hàng mi hắn ướt đẫm nước mắt.

Y bỗng hiểu ý nghĩa của những lời biết rõ không thể thành sự thực nhưng vẫn được thốt ra.

Đơn giản lắm, bởi muốn thấy người đó mỉm cười.

Vết thương của Tề Hãn Miểu vẫn chưa khỏi hẳn, Ân Vô Chấp đề nghị lão nên nghỉ ngơi cho tốt, Khương Ngộ đồng ý.

Lão vừa được Ân Vô Chấp dìu ra ngoài vừa hớn hở: "Nô tài biết Thế tử điện hạ phúc dày nên chắc chắn có thể khiến bệ hạ động lòng mà".

Ân Vô Chấp gật đầu, nghiêm túc đáp: "Ta nghe nói công công vẫn luôn nói tốt cho ta trước mặt Thái hoàng thái hậu, lần trước cũng vì ta mà phải chịu đòn, đa tạ công công".

"Ôi". Tề Hãn Miểu xua tay. "Lão nô chỉ một lòng vì bệ hạ, bệ hạ vui là quan trọng nhất. Thế tử điện hạ không cần tiễn đâu, để lão nô tự đi là được rồi".


trướctiếp