Lúc trở về phòng, Đặng Uân không tài nào nhịn được, thật sự không thể nhẫn nhịn nổi.
Tiền là danh dự, câu nói này quá đúng.
Dư Tư Kỳ còn nói ông bà nội dùng mấy trăm nghìn tệ đuổi bà ấy giống như là đuổi ăn mày, sao bà ấy không nghĩ lại xem bà ấy đối với con đẻ của mình như thế nào.
Đặng Uân cất bốn trăm tệ vào ví tiền: “Tiền này sẽ không tiêu, mình phải giữ lại làm kỷ niệm.”
“Vĩnh viễn không quên nỗi sỉ nhục của người nào đó đã tặng vào ngày hôm nay.”
Đặng Uân nhìn ví tiền một lúc lâu, nhìn sâu vào đó.
Năm nay là năm tiết kiệm nhất của Đặng Gia. Ví dụ như, ngoài những đồ để
thăm người thân ra thì những cái khác đều không có nhiều.
Đương nhiên, bên Đặng Giai Giai vẫn rất đầy đủ, Dư Tư Kỳ muốn ăn thì sẽ qua bên chị ta.
Đặng Uân nhìn thấy Đặng Giai Giai đang ăn thịt bò khô. Nói không thèm thì là nói dối, dù cô muốn rèn luyện thân thể đi nữa thì vẫn hy vọng được ăn
đồ ngon.
Đặng Giai Giai cũng cảm nhận được ánh mắt của Đặng Uân
nhưng ả ta chỉ xem như không biết. Ả chỉ có chút đồ ăn, nếu cho nó thì
làm gì còn.
Đặng Giai Giai tăng tốc độ ăn thịt bò khô, nếu không thì sẽ còn rất xấu hổ.
Cũng may, tốc độ ăn của ả ta không nhanh bằng tốc độ Đặng Uân quay về phòng mình.
Mặc dù đang là thời gian nghỉ tết, Đặng Uân vẫn đều đặn ôn bài. S với việc
lúc nào cũng làm phông nền cho loạt phim gia đình bốn người, cô muốn
được đọc sách hơn. Thỉnh thoảng cùng bạn bè nói đùa một hai câu còn hơn
ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong lúc bận rộn, Đặng
Uân không hề phát hiện ra Đặng Phàm thường mất tập trung. Đối với cô mà
nói, ông thất thần là do lo lắng chuyện học phí của con gái.
Đặng Uân ăn thịt cắn miếng to. Không còn cách nào khác, tết này thật sự quá
tẻ nhạt. Đến nhà người thân ăn cơm vẫn phải đoan trang, cô không thể
giống như quỷ đói. Nếu không Dư Tư Kỳ sẽ không chỉ là lườm nguýt mà sẽ
trực tiếp cấu véo ở dưới bàn.
Nhưng ở nhà ông nội Đặng Hàm, Đặng Uân không lo, cũng không có gì phải che giấu. Hơn nữa, Dư Tư Kỳ cũng không thể làm quá được.
Vừa mới ăn chưa được mấy miếng thịt, Đặng Phàm đã bỏ đũa xuống: “Bố mẹ, mấy hôm nay con vẫn luôn nghĩ một việc.”
“Bây giờ con đã nghĩ xong rồi.”
“Con chuẩn bị đi nhậm chức ở thành phố S.”
“Đi thành phố S?” Phương Tử Tuyền kinh ngạc, hô lên: “Sao đang tốt đẹp lại đi đến đó?"
“Ở bên đó lương cao, họ sẽ trả luôn cho con tám trăm ngàn.”
“Hiện tại cơ bản là ba trăm ngàn một năm, rồi đến cuối năm chia lợi nhuận. Hai năm nay, con đều được khoảng hai trăm ngàn.”
“Bên kia ít nhất tám trăm ngàn, sau đó nếu làm tốt sẽ được chia cổ phần.”
“Con muốn ra ngoài lăn lộn kiếm tiền.”
Đặng Uân ngơ ngác, làm rơi cả đũa đang gắp thức ăn. May là tất cả mọi người
cũng đang kinh ngạc nên không ai để ý đến hành động thất lễ của cô.
Đặng Uân cứ nghĩ Dư Tư Kỳ đã biết, nhưng không ngờ vẻ mặt bà ấy cũng rất kinh ngạc: “Em, em…”
“Sao anh không nói với em.”
“Thành phố S cách nhà chúng ta xa như vậy.”
“Anh định bỏ rơi ba mẹ con em à.” Dư Tư Kỳ làm sao không hốt hoảng cho được.
Thành phố A cách thành phố S hai tiếng ngồi máy bay. Thêm nữa, bên đó nhiều
cám dỗ, lỡ như chồng bà bị cướp mất thì phải làm sao.
Bà yên tâm cùng con đi Mỹ du học là vì đã quen thuộc với đồng nghiệp của Đặng
Phàm. Còn có hàng xóm đều là hàng xóm cũ, con gái ở nhà cũng giúp bà để
ý.
Nhưng đi thành phố S, bà Dư có dám sang Mỹ không? Tình hình ở thành phố S bà không biết gì hết, nhỡ có việc gì thì phải làm sao?
“Anh làm sao mà bỏ rơi em chứ. Anh chỉ nghĩ, làm ở công ty nhiều năm nhưng
không có khả năng thăng chức, nên muốn đổi chỗ khác để phát triển.”
“Hơn nữa, công ty này đã nhiều lần liên hệ muốn nhận anh. Nhưng anh chưa
đồng ý, điều kiện họ đưa ra lần này không tệ.” Đặng Phàm thực ra cũng
hoang mang. Hiện nay công việc mọi thứ đều thuận lợi, đồng nghiệp cũng
hợp tác nhiều năm, các mặt quan hệ cũng không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên đổi chỗ mới, ông ấy cũng hoang mang. Nhưng không còn cách nào
khác, đây có lẽ là thử thách cho ông ấy: “Nếu làm tốt có thể trở thành
phó tổng giám đốc.”
“Anh ở công ty hiện tại không bao giờ có thể ngồi lên vị trí đó được.” Ai mà không muốn làm lãnh đạo, nhưng cũng
phải xem có cơ hội hay không.
Phó tổng giám đốc? Dư Tư Kỳ kinh
ngạc. Trời ạ, nếu Đặng Phàm trở thành phó tổng giám đốc, vậy không phải
mình sẽ là phu nhân phó tổng hay sao.
“Nếu con đi,
chuyện học hành của Tiểu Uân thì sao?” Đặng Hàm mặc dù không nỡ để Đặng
Phàm đi đến nơi khác, nhưng con trai nói đúng. Nếu con đường sự nghiệp
bị tắc lại không thể tiến lên phía trước thì đổi một công việc khác là
cách không tồi.
Nhưng quan trọng là Tiểu Uân thì phải làm sao. Giai Giai ra nước ngoài thì không cần nghĩ thêm rồi.
Tiểu Uân? Cái này, Đặng Phàm thật sự chưa nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ cũng chưa muộn: “Có thể cùng đi với con.”
Cái gì, đi thành phố S? Đặng Uân không đồng ý, đi cùng ông ấy thì không làm được việc gì: “Con không muốn đi.”
“Con sắp chuyển cấp, nếu chuyển trường thì không thể lên cấp ba.”
“Con muốn thi trường Nhất Cao.” Đặng Uân lớn tiếng: “Con sẽ ở nhà.”
Đúng vậy, Đặng Uân đã học cuối cấp rồi. Nếu như chuyển trường sẽ là một ảnh hưởng rất lớn đến con bé.
Nếu như không chuyển trường thì phải làm sao? Đặng Phàm nhìn Dư Tư Kỳ.
Mặc dù đến một nơi ở mới Dư Tư Kỳ sẽ có nhiều điều không vui, không có bạn
bè người quen. Cũng có nghĩa là làm lại từ đầu, nhưng bà không đi rồi
chồng bị người khác cướp đi thì phải làm sao?
Tuổi này có quá nhiều người không biết xấu hổ: “Đợi Giai Giai đi Mỹ rồi em sẽ đi với anh.”
Đợi bà ấy đến thành phố S cho tới khi cuộc sống ở đó ổn định, bà có thể đi
Mỹ. Không có cha mẹ chồng ở bên cạnh lải nhải, không có ai quấy nhiễu
bà.
“Vậy con…” Đặng Phàm hy vọng Đặng Uân có thể cùng đi. Dù sao nếu không có người giám sát, lỡ thành tính của con bé sẽ bị giảm sút.
“Nếu con đỗ được vào trường Nhất Cao thì có thể để con ở lại đây học không?" Đặng Uân đánh cược, sau khi Đặng Phàm biết cô thi đỗ trường Nhất Cao
nhất định sẽ không bắt cô chuyển trường.
Ông vừa đến thành phố S, có thể tìm cho cô trường học tốt không?
Còn không bằng ở đây học trường Nhất Cao, hơn nữa hoàn toàn không có người chăm sóc.
Đặng Hàm đã từng nghe Phương Tử Tuyền có nói về chuyện cháu gái út dự định
thi vào trường Nhất Cao. Ông đã nghĩ mục tiêu này hơi xa vời.
“Tiểu Uân, kết quả thi cuối kỳ lần này của cháu thế nào?” Lúc này, Đặng Hàm mới nhớ ra không hỏi thành tích của cháu gái.
Đặng Uân không để ý chuyện bị bỏ qua. Cô đã quen với cách bị đối xử như vậy
nên lập lúc báo cáo thành tích: "Cháu xếp thứ hai mươi trong lớp, và thứ bốn mươi lăm trong cả khối.”
Đặng Hàm suốt ngày nghe con trai
và con dâu nói thành tích của cháu gái không tốt vậy nên ông cũng lười
hỏi. Đương nhiên là sợ cháu gái không vui.
Không ngờ kết quả cũng không tệ: “Cố lên, trường cháu mỗi năm có bao nhiêu học sinh đỗ vào trường Nhất Cao?”
Đặng Uân đã tra tài liệu: “Ba mươi vị trí đầu ạ.”
Cũng không có cách nào, ai bảo đây là trường cấp hai bình thường. Có thể có
ba mươi học sinh vào được trường Nhất Cao đã thật sự rất tốt rồi.
Đặng Hàm ừ một tiếng: “Nếu thi đỗ trường số một thì cháu lại đây ở đi.”
“Đến lúc đó, căn nhà kia các con muốn cho thuê hay không thì tùy, các con tự nghĩ cách đi.”
“Cho thuê đi.” Dư Tư Kỳ nghĩ một lúc, để không thì rất lãng phí. Hơn nữa,
bọn họ nếu được nghỉ phép cũng sẽ đi Mỹ thăm Giai Giai. Đến Tết, không
phải đi thăm Giai Giai thì về đây ăn Tết. Chẳng lẽ bố mẹ chồng còn không có chỗ cho bọn họ ở hay sao?
“Cho thuê, nhiều đồ như vậy?" Đặng Phàm kinh ngạc: “Về sau chúng ta sống ở đâu?"
“Chúng ta mấy năm không ở thì nhà cũng sẽ không còn tốt, nhất định sẽ phải sửa sang lại.” Biết đâu đến lúc đó con gái ở Mỹ cũng đã ổn định, bọn họ
cũng đi Mỹ định cư, ai còn quan tâm căn nhà đó nữa.