Irene không muốn tiếp tục để tay trên không trung một cách xấu hổ như vậy, tươi cười trên mặt càng lúc càng mờ nhạt.
"Là một cô nương thì không nên dễ dàng bắt tay với người khác như vậy, với
cả tính tình Alan huynh đệ hơi lãnh đạm, không thích tiếp xúc với người
xa lạ." Hank lập tức nhảy ra giải vây, đến lúc này sao có thể nhìn không ra cô nương người ta rõ ràng là nhìn trúng Alan, không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng. Nếu là Cách Ngôn huynh đệ còn đỡ, coi trọng Alan thì
ông cũng không có biện pháp.
"Thật xin lỗi, con người ta tương đối
nhiệt tình, mọi người cũng thường nói ta như vậy. Nhưng chính là không
đổi được, trời sinh đã như vậy rồi. Ta lại cảm thấy mình như vậy khá
tốt, con người sinh ra thì lúc nào cũng nên vui vui vẻ vẻ, nếu không sẽ
rất chán đúng không." Irene hiển nhiên cũng vượt qua đả kích, trên mặt
lại lộ ra nụ cười tươi sáng, còn tự giễu bản thân.
"Ở nơi có
nhiều cướp như thế này, muốn vui vẻ cũng khó. Ngươi đây là người ăn no
không biết người đói*, đổi lại thành ta xem ngươi còn cười được nữa hay
không. Thôi không nói chuyện này nữa. Alan huynh đệ đã thay chúng ta
loại bỏ một mối họa tiềm ẩn lớn, khiến băng cướp Ác Lang thiệt hại một
viên đại tướng, chúng ta hẳn là nên chúc mừng một phen." Hank rót một
chén rượu, giơ lên nói: "Alan huynh đệ, Cách Ngôn huynh đệ, ta kính các
ngươi một ly."
*Raw: 饱汉不知饿汉饥 (Người ăn no không biết người đói) có nghĩa là người có hoàn cảnh tốt không hiểu được khó khăn của người khác.
Cách Ngôn nâng chén lên, dùng khuỷu tay huých nhẹ Rex một cái.
Rex liếc mắt nhìn cậu rồi bưng chén rượu đầy lên uống một hơi cạn sạch.
Hank lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm cảm kích Cách
Ngôn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tử trạng của đám người Hadal, ông có lẽ sẽ tác hợp Irene với Alan. Hơn nữa trải qua một hồi tiếp xúc, ông cũng nhìn ra hai người này không hợp. Bởi vậy cho dù ông biết Irene có
hảo cảm với Alan, ông vẫn thấy Cách Ngôn hợp với Irene hơn.
Sau
khi uống hết mấy chén rượu, Hank cũng không ngồi lại lâu lắm. Ông còn
chuyện quan trọng muốn tìm người thương lượng. Việc Hadal chết không
phải chuyện nhỏ, băng cướp Ác Lang xưa nay vẫn luôn mang thù, đặc biệt
là Đại thủ lĩnh, nam nhân kia từng có vài lần giao phong với ông, thực
lực rất mạnh. Bọn họ cần làm tốt công tác chuẩn bị trước khi bị băng
cướp Ác Lang trả thù.
Cách Ngôn cho rằng chỉ cần Hank đi, cô nương
xinh đẹp Irene kia cũng sẽ ngại tiếp tục ngồi ở đây, không ngờ vị cô
nương này lại càng cản càng hăng, biết rõ nói chuyện với Rex chẳng khác
nào mặt nóng dán mông lạnh, nàng vẫn kiên trì nói chuyện với y.
Lúc đầu Rex còn lãnh đạm đáp lại, kết quả cô nương này lại cao hứng như
điên, còn tưởng nỗ lực của mình cuối cùng cũng có hiệu quả. Sự nhiệt
tình kia chỉ cần là người bình thường có mắt nhìn đều biết nàng có hảo
cảm với Rex, cố tình người duy nhất không phản ứng lại chính là đương
sự. Đến khi không thể không rời đi, nàng vẫn có cảm giác chưa đã thèm.
Hank đã bảo lão bản tính tiền rượu và thức ăn vào cho mình, hai người ăn
xong liền lên lầu về phòng mỗi người. Chưa được mấy phút Cách Ngôn đã gõ cửa phòng Rex.
banhmidaudo.wordpress.com
"Người tên Irene
kia đúng là rất xinh đẹp, anh thật sự không động tâm sao?" Cách Ngôn
thầm nghĩ vận mệnh chi tử dù sao cũng phải có vài hồng nhan tri kỷ đúng
không, nhưng cậu đi theo Rex lâu như vậy rồi vẫn không thấy Rex có quan
hệ tốt với bất cứ người nào phái nữ, cậu còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại
nhìn lại, hẳn là bắt đầu từ đây đi, Irene nói không chừng chính là hồng
nhan tri kỷ đầu tiên của Rex.
"Ngươi muốn bị ta ném ra ngoài?" Lúc Rex nói chuyện đến một cái liếc mắt cũng không cho cậu.
Cách Ngôn lập tức ngậm miệng, sau đó lại không nhịn được mà nói, "Lần này
vận khí của chúng ta khá tốt, vừa đến núi Kê Minh đã gặp được Nhị thủ
lĩnh của băng cướp Ác Lang, nhiệm vụ cấp A của anh coi như đã hoàn thành một phần ba đúng không? Nhưng kế tiếp phải làm gì đây?"
Nói đến cái này, lúc trước cậu cho rằng Rex sở dĩ chọn con đường này là vì tránh né đuổi gϊếŧ của gia tộc Sharp. Sau này mới biết, y căn bản không đem
chuyện bị gia tộc Sharp đuổi gϊếŧ để vào mắt, y lựa chọn con đường này
chỉ vì nhiệm vụ y nhận là quét sạch băng cướp Ác Lang mà thôi. Chỉ cần
hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc lính đánh thuê của y có thể thăng lên cấp
A.
"Chờ."
"Chờ bọn chúng tự đưa tới cửa?"
Rex không trả lời cậu.
.......
Sau khi rời khỏi lữ quán, Hank tiện đường tìm vài người, sau đó cùng đi đến nhà thị trưởng.
Thị trưởng đã sớm nhận được tin tức nên đang chờ bọn họ, vừa thấy họ liền
hỏi thẳng về chuyện xảy ra hôm nay. Những người khác cũng rất hiếu kỳ,
không tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn không thể tin tưởng Hadal lại dễ
dàng chết như vậy. Mấu chốt vẫn là người gϊếŧ gã là một người trẻ tuổi.
"Hank ạ, ta rất muốn tin tưởng. Nhưng ngươi cũng biết Johnson là một kẻ cực
kỳ giảo hoạt, chủ ý đánh vào trấn nhỏ Bavi cũng không phải mới ngày một
ngày hai. Nếu đây là cái bẫy hắn giăng ra thì chúng ta phải làm sao
đây?" Người nói chuyện chính là thị trưởng, lão cẩn thận như thế cũng vì tính mạng tất cả người trong trấn nhỏ đang nằm trong tay lão, đương
nhiên, mạng nhỏ của bản thân lại càng quan trọng.
Hank biết suy
nghĩ của thị trưởng, ông sai người lấy cái đầu tự mình chặt ra, "Đây là
đầu Hadal, ta đã kiểm tra qua, là thật. Cho dù Johnson muốn bẫy chúng ta cũng không có khả năng lấy mạng Hadal ra để nhử, thiếu phụ tá đắc lực
là Hadal thực lực băng cướp Ác Lang liền giảm xuống, cũng là cơ hội của
chúng ta."
"Ngươi đang nói đến phản kích?" Thị trưởng lập tức nhíu mày.
Hank gật gật đầu, "Mất đi Hadal, băng cướp Ác Lang nguyên khí đại thương,
nếu có thể thuận thế giải quyết mối họa tiềm ẩn này, sau này trấn nhỏ
Bavi có thể phát triển tốt hơn, quan trọng nhất là phải nhân lúc người
tên Alan kia chưa rời đi, chúng ta còn có thể mời y hỗ trợ." Nói đến hỗ
trợ, ông không khỏi nghĩ đến bộ dáng lạnh như băng của đối phương. Đến
lúc đó còn phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể mời được y. Nhưng đó
cũng là chuyện sau này, từ từ rồi sẽ tới.
Thứ đả động thị trưởng chính là câu cuối cùng, "Y thật sự lợi hại như vậy?"
Hank liền miêu tả lại hiện trường lúc ông phát hiện thi thể Hadal, nghe xong mọi người ai cũng nổi da gà. Cái này nghe thế nào cũng thấy có chỗ
giống Johnson, so với hai huynh đệ của mình, sở thích của Johnson chính
là phanh thây. Chẳng qua nếu cẩn thận nghĩ lại vẫn có thể thấy điểm khác biệt. Mấy tên cướp bị Rex gϊếŧ tuy phần lớn đều chết thảm, nhưng đều là một kiếm mất mạng, như vậy cũng đủ thấy kiếm của Rex sắc bén như thế
nào. Mà Jonhson lại thích hành hạ người khác đến chết, đặc biệt là khi
người đó còn sống, trước khi chết còn phải chịu tra tấn thống khổ tàn
nhẫn hơn.
"Theo lời của ngươi thì thực lực của Alan hẳn là Kiếm Sư." Một người đoán.
"Ta thấy đề xuất của Hank nói không chừng có thể thành công, là Kiếm Sư
đấy. Trước kia không phải bởi vì trấn nhỏ chúng ta không có Kiếm Sư nên
tên Jonhson kia mới dám khiêu khích sao? Hiện tại thời cơ đang ở phía
chúng ta, nếu chúng ta không tận dụng, không biết sau này còn cơ hội tốt như vậy nữa hay không." Một người khác cũng gia nhập hàng ngũ thuyết
phục, hiển nhiên chính hắn cũng dao động.
Phần lớn người ở đây
đều bị Hank thuyết phục, có thêm Alan, phần thắng của bọn họ đúng là rất cao, chỉ là chủ yếu vẫn xem ý của thị trưởng.
"Sự tình quan
trọng, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn." Thị trưởng vẫn không hạ được quyết tâm,
đây là chuyện lớn đặt cược toàn bộ trấn nhỏ Bavi, lão muốn tìm người
thương lượng thêm.
Hank thấy thị trưởng vẫn do do dự dự như trước,
còn muốn khuyên bảo lại bị đồng bạn kéo lại. Thị trưởng do dự không
quyết đoán cũng không phải ngày đầu tiên, nói quá nhiều ngược lại sẽ
khiến lão ta càng thêm lùi bước, thậm chí còn bắn ngược. Không phải ai
cũng giống họ, một lòng suy nghĩ cho trấn nhỏ Bavi, thị trưởng lại suy
xét cho bản thân mình nhiều hơn nhiều.
.......
"Hadal
dẫn thủ hạ xuống núi đến giờ vẫn chưa về sao?" Johnson tay phải cầm hai
viên đá quý không ngừng vân vê tới lui. Ngũ quan của hắn vừa anh tuấn
lại vừa lộ ra vài phần tục tằng, khác với lão Tam tuấn mỹ nhưng biếи
ŧɦái, nếu không biết hắn là thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang, chỉ sợ không ít người sẽ ái mộ hắn.
"Thưa Đại thủ lĩnh, còn chưa về. Nhị thủ lĩnh luôn hiếu chiến, có lẽ lại chơi trò mèo vờn chuột rồi." Một thủ hạ trả lời, đối với chuyện này cũng không để bụng. Cái gọi là mèo vờn
chuột chính là sau khi cướp được hàng hóa của thương đội, gã không lập
tức gϊếŧ hết người mà thả cho họ chạy trốn, sau đó lại đuổi theo hưởng
thụ thú vui săn mồi cùng kɦoáı ƈảʍ khi thấy người khác sợ hãi. Đây là
trò Hadal thích chơi nhất, hơn nữa còn thường xuyên vì chơi mà đến tận
tối mới về.
Johnson nhăn mày, "Nói với nó bao nhiêu lần rồi, không
được chơi trò này nữa, vạn nhất gặp phải cường giả chân chính, mạng nhỏ
của nó không chừng sẽ đi luôn."
Johnson không biết một câu đó của mình đã thành lời tiên tri.
Thẳng đến khi trời tối vẫn không thấy người, thậm chí một người về báo tin
cũng không có Johnson mới nhận ra không đúng, lập tức phái người xuống
núi tìm. Không bao lâu đã có người mang tin Hadal đã bị chém chết trở
về. Sau khi Hank chém đầu gã xuống thì treo ở ngoài trấn nhỏ Bavi, ai đi qua trấn nhỏ cũng có thể nhìn thấy.
"Thực lực của Hadal cao hơn Hank, chẳng lẽ Hank cho người gài bẫy?" Johnson tức giận, cho rằng người gϊếŧ Hadal là Hank.
wattpad.com/user/daudo0902
Thủ hạ lắc đầu, gã đã thuận tiện hỏi thăm, "Không phải Hank, là một người
trẻ tuổi tên Alan, lúc y đi ngang qua núi Kê Minh thì thấy Nhị thủ lĩnh
đang đánh cướp một thương đội nên tiện tay gϊếŧ Nhị thủ lĩnh."
"Tiện tay?" Trên trán Johnson nổi gân xanh, cả khuôn mặt vì thịnh nộ mà trở
nên khủng bố. Hắn tất nhiên không tin đối phương thật sự dễ dàng lấy
mạng Hadal như vậy, hơn phân nửa là người của trấn nhỏ Bavi phóng đại sự thật.
"Đại ca, ta nghe nói là nhị ca đã chết. Chuyện này là
sao?" Tam thủ lĩnh ham thích lưu luyến ôn nhu hương sau khi nghe chuyện
này, không nói hai lời liền tới đây. Khuôn mặt túng dục quá độ mang theo khiếp sợ.
Thủ hạ lại lặp lại tin tức thăm dò được một lần nữa.
Ngũ quan Tam thủ lĩnh trở nên vặn vẹo, "Alan? Y cũng dám gϊếŧ nhị ca? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho y!"
"Ngươi muốn không bỏ qua cho y thế nào? Y có thể gϊếŧ được nhị ca ngươi thì
ngươi có thể đánh thắng y sao?" Johnson hừ lạnh một tiếng.
"Ta
đánh không lại nhưng không phải còn có đại ca à." Tam thủ lĩnh không
phải không tự mình hiểu lấy, hắn ta kiêu ngạo cũng là vì đại ca có thực
lực rất mạnh, "Ta đã hết kiên nhẫn với trấn nhỏ Bavi từ lâu rồi. Với
thực lực Kiếm Sư của đại ca, còn sợ mấy tên Đại Kiếm Sĩ như Hank sao?"
"Ngu xuẩn, đầu óc ngươi ngoài làʍ ŧìиɦ thì còn gì không? Nếu trấn nhỏ Bavi
dễ chiếm như vậy ta cũng sẽ không chờ đến bây giờ, huống chi hiện tại
lại nhiều thêm một Alan lai lịch không rõ. Thực lực của y còn phải chờ
kiểm chứng." Johnson cẩn thận hơn lão Tam rất nhiều. Không nắm chắc trăm phần trăm hắn sẽ không tùy tiện động thủ. Băng cướp Ác Lang có được địa vị và sức ảnh hưởng như hiện tại cũng có một phần nhờ tính thận trọng
của hắn.
"Chẳng lẽ cứ để mặc bọn chúng khiêu khích chúng ta như
vậy?" Tam thủ lĩnh biết đại ca nói không sai, nhưng vẫn cảm thấy tức
giận.
Johnson trừng mắt liếc hắn ta một cái, tựa như nghĩ đến
cái gì, biểu tình chợt trở nên âm trầm, "Gấp cái gì, có một số việc
không nhất thiết phải dùng vũ lực, dùng đầu óc cũng có thể làm được."
Lời này nếu là từ miệng người khác nói ra, Tam thủ lĩnh khẳng định không để bụng, nhưng nghe được từ miệng đại ca thì khác. Đầu óc đại ca vẫn luôn
thông minh hơn hai huynh đệ, trước kia cũng từng dùng một kế đã làm tan
rã một thế lực, bắt đầu từ đó, hắn ta đối với đại ca liền sùng bái không thôi.