Mặt trời lóa mắt dâng lên từ phía đông, tia nắng ban mai tươi sáng
chiếu lên người thật ấm áp, âm u cùng ẩm ướt bị đuổi tản xa. Ở xa xa có
thể nhìn thấy đám người tới tới lui lui như một điểm đen nhỏ, không khí
phi thường náo nhiệt.
Cách Ngôn rốt cuộc cũng có cảm giác được
sống lại. Cậu thậm chí cho rằng hết thảy mọi chuyện phát sinh hôm qua
chỉ là ảo giác, thực ra cậu vẫn đang cầm chai nước tương đứng ở ven
đường chờ xe.
Cách Ngôn cảm khái ở trong lòng, nhưng vừa nhìn
thấy thân ảnh của nam nhân cậu đã ngac trở lại hiện thực. Tựa như người
đang tỉnh tỉnh mê mê thì bị một gậy đánh vào đầu, làm cậu nhớ tới một sự thật không dám đối mặt: Từ hôm nay trở đi cậu đã vĩnh viễn mất đi tự
do, nhân sinh của cậu nhiều thêm một chủ nhân tàn bạo. Nếu cho cậu một
cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ xem hoàng lịch trước khi ra cửa.
Chủ nhân tàn bạo quay đầu lại nhìn thấy người hầu hai mắt thất thần, hàng
mày nhăn vừa biến mất lại xuất hiện. Y trước nay chưa bao giờ thấy người hầu nào như vậy, đi vài bước đã mệt muốn chết. Người hầu nhà người khác đều theo sát bước chủ nhân, người hầu của y thì ngược lại, thường muốn
chủ nhân dừng lại chờ cậu. Nhất khẩn nhất tùng (?) giống như dắt theo
một con cún vậy. Nam nhân hoài nghi không biết quyết định nhận cậu làm
người hầu của mình có chính xác hay không.
Nếu Cách Ngôn biết ý
tưởng của y nhất định sẽ phát điên. Anh mới là cún, mẹ nó cả nhà anh mới là cún! Cậu cũng muốn chạy mau một chút nhưng thân thể này vốn bị
thương, máu để phun còn không có, có thể kiên trì đi đến nơi này đã phải tạ ơn trời đất rồi.
Cách Ngôn đi mất nửa ngày, kỳ thật cũng chỉ
là khoảng cách hơn một nghìn mét, rốt cuộc bị chủ nhân tàn bạo kéo đến
trước cửa trấn. Cậu mệt đến mức vội vã tìm một tảng đá rồi ngồi xuống,
một bộ muốn chết không muốn sống mà xua tay với nam nhân: "Tôi không đi
được nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Vừa dứt lời, chung quanh đột nhiên an tĩnh lại, tựa như chợ bán thức ăn bị
ai ấn nút tạm dừng, bốn phía an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng cậu thở
dốc.
Cách Ngôn ngẩng đầu lên liền khiếp sợ. Chỉ thấy những người
đang xếp hàng chờ để vào trấn cùng những người rải rác đi sau cậu đều
nhìn lại đây, cảm xúc trên mặt họ rất hỗn loạn, có khiếp sợ, có nghi
hoặc, có kinh hỉ, có tò mò, còn có nụ cười giả tạo không thể nói rõ?
Đây là cái quỷ gì? Không chờ cậu hiểu rõ hiện tượng cổ quái này thì mọi
người đã thu hồi những ánh mắt kỳ quái đó lại, chỉ là vẫn có một vài
người thường nhìn về phía cậu, còn những người quen biết nhau thì nhỏ
giọng nói chuyện. Tuy rằng không bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng bị ánh
mắt bọn họ nhìn rất không thoải mái, giống như trong mắt họ mình chỉ là
một kiện vật phẩm, ánh mắt này như đang xem xét cùng bình luận.
Loại cảm giác này cũng không vì thời gian trôi qua mà giảm bớt, đặc biệt là sau khi nam nhân nói muốn vào trấn nhỏ cùng cậu.
Hai người xếp hàng đi đến trước mặt binh lính trấn thủ. Hai gã binh lính
nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt so với những người kia lại càng rõ ràng.
Cũng may phần kinh ngạc tương đối nhiều, cũng không làm khó bọn họ, sau
khi họ giao phí vào trấn liền để bọn họ vào.
Sau khi tiến vào
Cách Ngôn mới thấy mình đã quá ngây thơ rồi. Người trong trấn nhỏ lại
càng nhiều, những người này giống những người bên ngoài, sau khi nhìn
thấy cậu ánh mắt đều trở nên rất kỳ quái. Có vài ánh mắt nóng rực khiến
cậu cảm thấy mình như một khối thịt mỡ, mà bọn họ chính là dân chạy nạn
đói khát. Cậu sờ sờ mặt mình mà hoảng sợ, chẳng lẽ cậu lớn lên quá tuấn
mỹ, nam nữ đều muốn ăn? Ý tưởng này như sét đánh vào đầu cậu.
Cách
Ngôn vội vàng chạy đến phía sau nam nhân. Hiện tại chỉ có đi theo nam
nhân cậu mới cảm giác được một chút an toàn, còn lại chờ tìm hiểu mọi
việc xong lại nói sau.
Trấn nhỏ phồn vinh lại náo nhiệt, đường
phố có lớn có nhỏ, ngang dọc đan xen. Thời điểm thân thể Cách Ngôn lại
suy kiệt, nam nhân rốt cuộc đã đến nơi muốn đến, đó là một tòa nhà thập
phần to lớn, kiến trúc đồ sộ lại lộ ra vài phần uy nghiêm.
Cách
Ngôn ngẩng đầu nhìn chữ bên trên. Phía trên cửa chính viết năm chữ Hiệp
Hội Lính Đánh Thuê đại khí hùng hồn không khỏi làm cậu chấn động, kết
hợp với ánh mắt mọi người nhìn suốt đường đi, cậu nghĩ cậu rốt cuộc biết mình đã xuyên qua một thế giới như thế nào rồi. Thật là một thế giới kỳ quái, người không có sức chiến đấu giống cậu chắc hẳn là ở dưới đáy
chuỗi thức ăn, nghĩ như vậy trên mặt cậu liền hiện ra biểu tình sống
không còn gì luyến tiếc.
Ở một mặt nào đó mà nói, ý tưởng của cậu là đúng.
Bên trong Hiệp Hội Lính Đánh Thuê nhìn còn muốn to hơn bên ngoài. Đại sảnh
rộng lớn tất cả đều là người, chỉ chớp mắt một cái, thân ảnh nam nhân
ngay lập tức sẽ bị bao phủ trong đám người chen chúc.
Cách Ngôn
lập tức thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau y. Có nam nhân ở phía trước mở đường, với khổ người của cậu cũng không sợ bị đám người
kia đẩy tới đẩy lui.
"Ta muốn báo cáo nhiệm vụ." Nam nhân đi đến
trước đài tiếp đón, nói với thanh niên phụ trách ký lục (người chuyên
làm công việc giấy tờ, sổ sách), giọng nói hơi trầm thấp.
Thanh niên mặt đầy chuyên nghiệp mỉm cười, bắt đầu hỏi tên của y.
"Rex."
Cách Ngôn phía sau liền nghĩ "Thì ra người này tên là Rex." Yên lặng phun
tào hai giây, vẻ mặt của cậu đột nhiệt trở nên cổ quái, đôi mắt nhìn
chằm chằm nam nhân trừ bỏ khiếp sợ chính là cảm giác nhận ra "chân
tướng".