Nhóm người này chính là "người quen cũ" của Cách Ngôn và Rex – đoàn
trưởng Locke. Lúc này trong mắt gã hoàn toàn không có bóng dáng Jay cùng Johan mà hoàn toàn là Ám Ảnh Dực Hồ đang ở trên không trung, trên mặt
thì vui mừng như điên.
Thượng đế quả nhiên vẫn rủ lòng thương với gã, gã vốn đã nghĩ không có khả năng tìm thấy Thánh Thú nhanh như vậy.
Chỉ cần bắt lấy Thánh Thú này, dù cho Norman chỉ tìm được thi thể Sasy
hoặc tin người đã chết thì nhờ có Thánh Thú công tước đại nhân cũng sẽ
không trách tội gã. Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thánh Thú của
đoàn trưởng Locke ngày càng nóng. Ngay lúc gã chuẩn bị hạ lệnh, ở đối
diện đột nhiên chạy tới một đám người.
Nhìn thấy người cầm đầu bên kia, sắc mặt đoàn trưởng Locke tức khắc thay đổi.
"Hắc Ô Nha, sao ngươi cũng tới đây?" (bản convert là Hắc Quạ Đen, mình tra
trên Google quạ đen tiếng Hán là ô nha nên mình đổi tên thành thế này
nhé.)
"Ngươi có thể tới, ta tất nhiên cũng có thể. Rừng rậm Tasha cũng không phải là của mình ngươi." Hắc Ô Nha là một nam nhân có diện
mạo thành thục. Bề ngoài hắn rất trẻ, thoạt nhìn sẽ đoán hắn trên dưới
ba mươi, nhưng thực tế hắn đã bảy - tám mươi tuổi. Rõ ràng là một thủ
lính nhóm lính đánh thuê mũi đao dính đầy máu, thời điểm cười rộ lên lại giống một thân sĩ lễ độ ôn tồn. Nhưng trong nhận thức người của hắn đều biết đây chỉ là tiếu lí tàng đao (trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm).
Hắn chính là đoàn trưởng của Đoàn dong binh Quạ Đen, danh hiệu Hắc Ô Nha, ý nghĩa nào cũng đại biểu cho điềm xấu. Hắn cũng là một Kiếm Sư, thực lực ngang với đoàn trưởng Locke. Nhưng hắn cũng bề ngoài bất đồng ở điểm, Ô Nha là một tên cuồng gϊếŧ chóc.
Đoàn trưởng Locke trầm mặt: "Vậy tự dựa vào thực lực của ngươi."
Hắc Ô Nha cười, "Tốt. Nếu ta bắt được con Thánh Thú này đoàn trưởng Locke cũng đừng tranh đoạt với ta."
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh giữ được hay không." Đoàn trưởng Locke nói
xong câu đó liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà rút kiếm dẫn đầu chạy đến chỗ Ám Ảnh Dực Hổ.
"Không nghĩ tới đoàn trưởng Locke là kẻ đê tiện như thế." Hắc Ô Nha cười lớn một tiếng, nhưng động tác cũng không chậm.
Bên kia Jay và Johan nhân lúc Ám Ảnh Dực Hổ dời lực chú ý mà lặng lẽ thoát
thân, tốc độ đào tẩu nhanh đến mức không nhìn ra họ còn đang bị thương.
Đến tận khi không nhìn thấy người cũng không nghe được tiếng vang gì nữa mới thả chậm tốc độ. Hai người xúc động mà nhìn nhau một cái lần này
không thể không cảm tạ may mắn, may mắn đám người kia cùng Ám Ảnh Dực Hổ hấp dẫn lẫn nhau, bằng không tác phong Đoàn dong binh Hắc Lang còn đỡ,
Đoàn dong binh Quạ Đen thì chắc chắn sẽ thuận tay giải quyết bọn họ.
Sự tình nháo lớn như vậy, hai người rốt cuộc tắt hi vọng với Ám Ảnh Dực
Hổ. Người muốn bắt Thánh Thú rất nhiều, bọn họ chỉ là hai nhân vật nhỏ,
như thế nào cũng không đến phiên bọn họ, còn không bằng bảo vệ trứng ma
thú cho tốt. Vì thế hai người trở lại nơi giấu trứng ma thú.
"Johan, ta canh chừng, ngươi đi đào trứng ma thú ra." Jay đột nhiên nói với Johan.
Phản ứng đầu tiên của Johan là cảm thấy ngoài ý muốn, thứ hai là không nghĩ
tới Jay lại tín nhiệm hắn như vậy. Vì thế khúc mắc do trận cãi vã lúc
trước ngược lại tiêu giảm đi vài phần. Tâm tình hắn thả lỏng nên không
nhìn thấy tia ngoan độc lộ ra trong nháy mắt trên mặt Jay. Ngay lúc hắn
đang khom lưng chuẩn bị đào trứng ma thú ra thì Jay một kiếm lạnh thấu
tim đâm xuyên ngực hắn.
Nếu là ngày thường Johan có khả năng sẽ
né được chỗ yếu hại. Nhưng sau khi chiến đấu với Ám Ảnh Dực Hổ hắn đã bị thương không nhẹ, sức chiến đấu giảm sút, năng lực phản ứng cũng giảm,
vì thế liền trúng chiêu. Một chiêu này là trực tiếp muốn lấy mạng của
hắn.
"Jay!" Johan ngã xuống đất oán độc trừng mắt.
Jay nhìn
xuống hắn mà càn rỡ lộ ra tươi cười đắc ý, "Ngươi cũng quá ngâ thơ rồi.
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ chia sẻ quả trứng ma thú kia với ngươi? Đó
chính là trứng Thánh Thú đấy, ta độc chiếm còn không kịp, sao có thể
cùng một tên ngu xuẩn như ngươi chia sẻ. Chỉ cần đem bán hoặc hiến nó
cho một đại quý tộc thì sinh hoạt sau này của ta liền được bảo đảm,
không bao giờ vì sinh tồn mà phải đi đến nơi có thể mất mạng bất cứ lúc
nào như thế này nữa."
Johan lửa giận công tâm, phun ra một búng máu, ngay sau đó cổ vẹo đi, một câu cũng không kịp nói liền tắt thở bỏ mình.
Jay không hề có một tia thương hại mà đá văng thi thể. Đem kiếm trong tay
cắm sang một bên, gã tay không mà đào, lớp đất đã bị người đào qua trở
nên lộn xộn nhưng gã lại không nhận ra. Chỉ sau khi hưng phấn móc xuống
dưới lớp đất lại không thấy trứng ma thú gã mới ngây ngẩn cả người,
"Không có?", "Sao có thể không có?" Gã một bên lầm bầm lầu bầu một bên
vẫn tiếp tục động tác đào đất. Càng đào sâu đất càng cứng, đến khi đã
đào được một cái hố to nhưng cái gì cũng không có, đừng nói là trứng ma
thú, cả một cục đá cũng không, Jay mới đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Chẳng lẽ Johan đã đào trứng ma thú đem đi trước rồi? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau, hắn căn bản không có cơ hội lén đi về đây. Chẳng lẽ bị những người khác phát hiện rồi đào đi?"
Kết luận này khiến Jay phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng. Chỉ có khả năng này lớn, gã phẫn nộ mà đấm lên đất, đấm đến khi tay đều đỏ.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Jay quay đầu lại, chú ý đầu tiên không phải diện mạo đối phương mà dừng lại trên quả trứng ma thú đang ở trong ngực cậu. Trên mặt gã nhanh chóng
hiện lên một tia mừng như điên, giây tiếp theo liền ác độc mà nhìn chằm
chằm đối phương: "Là ngươi trộm trứng ma thú của ta. Buông nó ra!"