Thiếu niên bất đắc dĩ quay lại giường, ngoài cánh cửa là lối ra duy nhất thật sự không còn đường nào khác sao? Định mệnh bị nhốt ở đây để hủy
hoại tương lai vĩ đại của cậu sao?
Không, trời không tuyệt đường
người, cậu không thể cứ như vậy buông tha hy vọng, nếu muốn sống sót
trong tình huống khốn nạn này, tốt hơn hết không làm gì cả tùy ý Trần
Vân Thụy xử lý. Đấy là thằng ngu mới nghĩ như thế!
Cậu cố gắng
tìm cách trốn thoát, đang lúc khổ tâm nghĩ kế thoáng nhìn thấy trước mắt cửa sổ bằng kính to lớn sát đất, đột nhiên đầu xoẹt một tia sáng, chính cái gọi là không có đường thì ta rẽ núi, nếu cửa chính đã khóa cứng thì cậu có thể theo cửa sổ mà chạy đi a!
Trong mắt dâng lên tia hy
vọng vô biên, thiếu niên bước tới vén mở rèm, khung cảnh bên ngoài cửa
sổ mờ ảo trong bầu trời đêm đen tối, chỉ có một vầng trăng sáng lấp ló
mờ nhạt. Cố kiềm chế tâm tình kích động mở cửa kính ra nhảy xuống, đi
đến ban công lén lút nhìn ra phía xa xa, phát giác ở bãi cỏ lối vào tầng một hình như không có bảo vệ, Tần Tiêu Phong khó nhịn cười trộm một
cái, đem rèm cửa gỡ xuống tết thành hình dạng dây thừng khá dài, một đầu xuyên lan can thả thõng xuống, đầu còn lại buộc chắc vào thành lan can. Cố định vững vàng xong, cậu nắm lấy sợi dây leo xuống cẩn thận không
phát ra tiếng động nào.
Cuối cùng cũng thành công hạ cánh xuống
mặt đất, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, vừa lúc Tần Tiêu Phong
vui vẻ sắp chạy thoát khỏi đây rồi, cách đó không xa người làm trẻ tuổi
bưng bữa tối đột nhiên tiến về phía cậu, thiếu niên vội vàng trốn vào
chỗ tối âm u sợ hãi bị phát hiện, nhưng may mắn thay, hai người đó không hề để ý rằng cậu đang trốn ở đây, sau đó họ đã tự đi về hướng khác.
Tần Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa bị dọa đến thót tim, lo lắng
nhìn xung quanh thăm dò không yên, sau khi chắc chắn rằng trước mặt
không có ai, cậu mới dám bước ra lao thẳng về phía cổng bất chấp tất cả
có chuyện gì xảy đến.
Lối ra đã ở ngay trước mặt, càng chạy càng
vui mừng như điên, chờ cậu thoát ra được, tự do bấy lâu nay sẽ trở lại
trong vòng tay của mình, xin Chúa phù hộ cho con, đừng dở hơi nửa đường
lại nhảy ra thêm một Trần Vân Thụy nữa!
Đột nhiên phía trước
chiếu thẳng một luồng sáng chói mắt, đồng thời vang lên một âm thanh lớn giống như tiếng còi xe. Theo phản xạ tự nhiên, cậu dùng tay chặn lại
ánh sáng, một linh tính điềm báo dâng lên trong tích tắc, Tần Tiêu Phong cảm thấy có điều gì đó không ổn. Định quay đầu là bờ, tự dưng vọt tới
một chiếc đầu xe đen bóng càng lúc càng đến gần cậu, rất giống cái cảnh
xe cảnh sát truy đuổi tội phạm đào tẩu trong một bộ phim trinh thám,
chặn mọi ngả đường ngăn cản phạm nhân.
Tần Tiêu Phong phút chốc
cứng còng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Vân Thụy phát điên lao ra khỏi
chiếc xe Mercedes trước mặt, nắm lấy cổ áo cậu như bóp cổ một con gà,
cuồng nộ ép hỏi.