[Túc chủ nghĩ quá làm gì, người ta cũng đâu muốn ăn thịt túc chủ đâu mà
sợ. Làm bạn với tộc Minotaur, thập lợi vô hại. Phiền Bỏ Mẹ có thể đảm
bảo nhân phẩm của tộc Minotaur này.]
“Im đi, mày không thấy tộc
Minotaur này có gì kỳ lạ hay sao? Không có đần đần như vẻ bề ngoài chút
nào. Đúng là không bình thường.”
Ma Tùng Quân than thở trong đầu một tiếng.
Không bình thường theo lời Ma Tùng Quân là không bình thường theo cả nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng. Ban đầu hắn tưởng tộc Minotaur toàn mấy kẻ ngốc,
nhưng tiếp xúc với tộc trưởng và Ngũ Trưởng Lão thì hắn có chút suy nghĩ lại.
Nhưng đến khi hai người này đè nhau ra đánh lộn vì cái lọ
thuốc thì Ma Tùng Quân lại dẹp tan cái suy nghĩ đó trong đầu. Cũng ngay
lúc hắn cho rằng tộc Minotaur toàn mấy kẻ bị thịt thật, thì đột nhiên
lòi ra Genial Đại Trưởng Lão.
Lão này thần thần bí bí, ăn nói
khéo léo so với tạng người cục mịch kia. Có thể lão mới chính là bộ não
của toàn tộc Minotaur, còn tộc trưởng nhìn cho cùng chỉ là bức bình
phong thôi. Bởi Mark cũng nói với hắn rằng, nhà tiên tri của tộc
Minotaur mới là người có quyền lực cao nhất.
Cả tộc Karlik cũng
tồn tại khái niệm như vậy. Bởi nhà tiên tri có thể xem được tương lai là một chuyện, có thể tiết lộ tương lai lại là một chuyện khác. Nếu biết
trước tương lai, không tiết lộ nó, âm thầm bố cục thì sẽ sống lâu hơn
một chút.
Còn biết trước tương lai, cứ bô bô ra ngoài, thể nào
cũng chết sớm. Các đời tiên tri, ai cũng thấm nhuần tư tưởng như thế.
Phàm khi chuyện hệ trọng, nếu không họ chẳng bao giờ tiết lộ oạch tẹt ra lời tiên tri của mình đâu.
“Về hai lọ thuốc, ta sẽ cố hết sức để ngươi không thiệt thòi.”
...
“Thế cuối cùng là thế quái nào nhỉ?”
Lúc này Ma Tùng Quân đang nấu một lúc mấy nồi hủ tiếu, vừa nấu vừa vuốt cằm suy nghĩ. Hắn vẫn đang suy nghĩ đến lời nói của Đại Trưởng Lão Genial,
nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Bởi hắn không cảm nhận được nguy
hiểm, rắc rối, hay sự uy hiếp. Ngược lại hắn cảm thấy có chút thân
thiện, cảm giác như họ đang đối tốt với hắn một cách hơi vô lý. Không,
chẳng vô lý đâu. Có khi nào lão kia nhìn được tương lai thật. Thế giới
này quá quỷ dị rồi. Thôi cứ tin là lão ta nhìn được đi, chẳng mất đồng
nào.
Lão ta giữ luôn sợi lông vàng kia của hắn, không thèm trả.
Thôi cho lão đấy luôn cũng được, chả phải việc của hắn, lấy ra chứng
minh thân phận là được. Còn cái đồng minh gì đó thì khoan hãy nghĩ, hắn
thấy đầu hơi đau rồi.
Không nghĩ được, Ma Tùng Quân quyết định
không nghĩ nữa cho khỏi đau đầu. Chuyện trước mắt cứ bán hủ tiếu kiếm ma tinh thạch và Tích Điểm Cảm Xúc để trả nợ cho xong cái đã. Với dân số
của tộc Minotaur đông thế này, bán ở đây một tháng có khi trả xong nợ
còn dư ra được một đống điểm.
“Này Đại Cathay, kêu mấy tên kia
đứng xa xa ra được không? 7 giờ tối mới bán, giờ mới 3 giờ chiều đã đứng chật kín rồi? Đông đúc thế này, ai mà nấu cho nổi?” – Ma Tùng Quân ngó
sang Đại Cathay đang đọc sách tu tiên.
“Ok ca!” – Đại Cathay làm
dấu OK, gấp sách lại rời đi. Sách Đại Cathay đang đọc là sách tu tiên
cầm tay của Phiền Bỏ Mẹ viết cho hắn, hắn đã đọc đi đọc lại mấy trăm lần rồi. Chứ vào thời điểm mới đọc, Ma Tùng Quân có nhờ chuyện gì, Đại
Cathay đều đẩy cho Tí Hai Ngón làm hết.
Sau một hồi Đại Cathay
gây náo nhiệt, thì Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết xách theo mấy cái
giỏ chạy đến đòi bánh từ Ma Tùng Quân để đem bán. Thế là Ma Tùng Quân
đành phải mua một đống bánh kẹo đưa cho hai đứa nhỏ.
Lúc này
Verena không biết từ đâu nhảy ra, tham gia náo nhiệt, đòi đi bán chung
cùng với Yên Nhược Đan. Bằng cách nào đó, Yên Nhược Đan lại bỏ qua tư
thù, đồng ý cho Verena đi bán cùng mình.
Tới tối Ma Tùng Quân mới biết, là do Yên Nhược Đan sớm hiểu rõ thân phận của Verena lớn đến mức
nào. Nên lấy thân phận Verena ra để chào hàng giá cao, bán cho mấy tên
Minotaur với giá còn đắt hơn việc Ma Tùng Quân bán hủ tiếu nữa.
Bài cũ lặp lại, lần trước thì lấy danh tiếng Long Hân Nghiên, lần này thì
lấy danh tiếng của Verena. Hai đứa nhóc này không biết ăn bùa mê thuốc
lú gì, rõ là bị Yên Nhược Đan chửi rất hăng, về sau lại te te đi theo
nó. Đây là phong thái của chị đại tương lai ư?
Nói đi cũng phải
nói lại, Yên Nhược Đan quả thực tài giỏi, có khả năng nắm bắt tình hình
thị trường. Không như Ma Tùng Quân, nhắm mắt bán đại, không lỗ là đ. Nếu không phải vì ma tinh thạch không có tác dụng lớn trong cộng đồng tộc
Minotaur thì chưa chắc Yên Nhược Đan có thể bán được giá cao. Cụ thể 5
miếng bim bim trị giá 1 viên ma tinh thạch Chuyên Dụng.
Là 5
miếng cho một viên ma tinh thạch Chuyên Dụng. Nhìn một rổ ma tinh thạch
hai đứa nhỏ đem về, Ma Tùng Quân phải há hốc mồm. Từ lúc này Ma Tùng
Quân mới để ý thêm một vấn đề nữa, đó chính là Tích Điểm Cảm Xúc.
Tích Điểm Cảm Xúc không hề tăng lên khi Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết bán hàng cho hắn, mặc dù mấy đứa nhỏ này lấy bánh kẹo từ chỗ hắn đem bán.
Có hơi tiếc một chút, nhưng mình hắn không thể kham nhiều việc nên đành
thôi.
...
Hiện tại Lưu Béo đang say mê rèn ở chỗ Nhị
Trưởng Lão Minotaur đến quên cả giờ giấc. Ma Tùng Quân đã đoán sai, điện thoại hắn đã hết pin, không thể dịch thuật nhưng Lưu Béo vẫn chưa thèm
quay về.
Đều là thợ rèn giỏi, Lưu Béo và Nhị Trưởng Lão Hefaiston có thể giao tiếp với nhau thông qua nghệ thuật rèn của mình. Hai bên
không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng so tay nghề với nhau. Cứ thế
trôi qua hết mấy ngày.
Ma Tùng Quân vài lần cho Tí Hai Ngón chạy
đến tìm Lưu Béo, căn dặn Lưu Béo ăn uống đầy đủ rồi sạc pin điện thoại
cho hắn. Tay nghề Lưu Béo càng nâng cao thì vũ khí rèn ra càng chất
lượng, như thế thì càng an toàn cho cả đội.
Mấy ngày nay Ma Tùng
Quân cũng điên cuồng nấu hủ tiếu để bán, tới giờ hắn vẫn tự do hoạt động trong bộ lạc của Minotaur. Tộc trưởng và các trưởng lão khác của tộc
Minotaur không hề đến tìm hắn. Thông qua Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân biết
được mấy người này đang họp với nhau cái gì đó suốt mấy ngày đêm.
Sau đó có cả Đại Trưởng Lão và một số trưởng lão khác của tộc Karlik cũng
đến đây thông qua một cổng thời không dịch chuyển. Thi thoảng Cavell và
Dewitt có đến tìm hắn để ăn hủ tiếu, sau đó lại rời đi. Dường như các
trưởng lão của hai tộc đang có chuyện gì gấp lắm.
Không gian họp
của họ được dựng lên rào chắn, robot của Phiền Bỏ Mẹ không thể thâm nhập vào đó mà không bị phát hiện, nên đành từ bỏ ý định nghe lén. Trong số
các trưởng lão của tộc Minotaur, chỉ duy nhất có Nhị Trưởng Lão
Hefaiston, thợ rèn giỏi nhất của tộc Minotaur là không tham gia.
Cũng không ai đến làm phiền lão đó và Lưu Béo, cứ mặc cho họ thí nghiệm phá phách suốt cả mấy ngày nay.
Cuối cùng thì một tuần sau, tộc trưởng và các vị trưởng lão của hai tộc cũng đi đến tìm Ma Tùng Quân vào buổi tối khi hắn bán hủ tiếu xong. Điều
đáng nói là cư dân của tộc Minotaur như nhận được thông báo nên đã rời
khỏi chỗ này trong phạm vi vài km.
“Ma Tùng Quân!” – Tộc trưởng Minotaur – Diego tiến đến chào Ma Tùng Quân một tiếng.
“Tộc trưởng Diego, mọi người, có muốn ăn chút gì không?” – Ma Tùng Quân chào đáp lễ.
“Có thể không? Ha ha, ta nghe nói hủ tiếu của ngươi rất ngon.” – Tộc trưởng Diego cười ha hả nói.
“Không chỉ hủ tiếu thôi đâu...” – Ma Tùng Quân nở nụ cười.
Một tuần nay hắn đã kiếm đủ Tích Điểm Cảm Xúc để trả nợ, thậm chí còn dư ra được một mớ điểm để mua vài thứ linh tinh. Vả lại theo Ma Tùng Quân
được biết, kẻ càng mạnh, nếu sinh ra được cảm xúc thì tích điểm của hắn
sẽ càng cao.
Vì thế Ma Tùng Quân mạnh tay nấu những món khác
ngoài hủ tiếu để tiếp đãi bọn họ. Ở đây nhiều người như vậy, chỉ thiếu
tộc trưởng của tộc Karlik là không thể rời đi. Quá một nửa trưởng lão
của tộc Karlik đều ở đây.
Nhất định là có chuyện quan trọng gì đó, hi vọng không phải là rắc rối.