“Đại Cathay, làm sao ngươi có gương mặt đẹp như thế? Thi thoảng ta cũng
biến thành con người, hi vọng có một lần ghé thăm thành trì của các
ngươi. Ta có thể biến thành gương mặt của ngươi không? Chậc chậc, lần
đầu tiên ta thấy loài người có nhan sắc mê hồn như ngươi.
“Ta
thường xuyên thấy loài người, nhưng ta chưa thấy sách nào vẽ gương mặt
điển trai như ngươi cả. Đến cả ta cùng là đực, khác loài với ngươi còn
không nhịn được rung động nữa là...”
Bấy giờ Karlik đột nhiên bám lấy Đại Cathay nói không ngừng nghỉ. Nói xong còn quay sang nhìn Ma
Tùng Quân để nhờ Ma Tùng Quân phiên dịch dùng. Tất nhiên Ma Tùng Quân
chẳng thể nào thốt ra được mấy cái lời trông “gay cấn” như vậy được.
Thế là hắn gợi ý cho Đại Cathay bật điện thoại lên, Phiền Bỏ Mẹ sẽ phiên
dịch thông qua đó. Còn muốn đáp lại lời của Dewitt thì chỉ việc nói vào
trong điện thoại, làm theo hướng dẫn của Phiền Bỏ Mẹ là được.
Ban đầu Đại Cathay rất là vui, bởi hắn cũng rất thích cái tốc độ nhanh như
cắt của Dewitt, bởi trông nó rất ngầu, bản thân cũng đang muốn học hỏi
cách di chuyển đó. Đấy là cho đến khi hắn nghe được lời phiên dịch từ
Phiền Bỏ Mẹ. Toàn bộ lời muốn nói ra đành nuốt ngược trở lại.
Lúc này Lưu Béo lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Nhìn ánh mắt của Lưu Béo, Ma Tùng Quân có thể hiểu được. Ngay từ đầu có cách như thế, hắn lại không chỉ cho Lưu Béo, để thằng nhỏ với
Cavell hú hú hét hét hết nửa ngày trời.
Không phải là Ma Tùng
Quân không nghĩ đến, mà là hắn đang bận nói chuyện với Dewitt để giải
quyết vấn đề do con Gâu gây ra nên mới không nhớ đến.
“Đệ cũng
phải thông cảm cho người già một chút, giờ lấy điện thoại ra đi! Về sau
có gì không hiểu cứ gọi Phiền Bỏ Mẹ lên mà hỏi, đừng có đợi ta.” – Ma
Tùng Quân cười khổ nói.
Khi Ma Tùng Quân giải quyết được vấn đề
của Lưu Béo thì bản thân hắn lại gặp phải một vấn đề mới. Đó là lúc Yên
Nhược Đan lấy ra cái điện thoại của mình và nhờ Phiền Bỏ Mẹ phiên dịch
dùm.
“Con thỏ ăn bám kia, ngươi có biết ngươi bám vào ai không
hả? Tại ngươi mà ta phải leo lên đây ngồi, đừng có nghĩ ngươi dễ thương
với đôi tai lắm lông đó thì muốn làm gì thì làm nghe chưa??!!”
Âm thanh rè rè phát ra từ điện thoại lọt vào tai thỏ của Verena, khiến con bé dừng việc ăn cà rốt lại và ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Yên Nhược
Đan. Bốn đôi mắt ngọc nhìn nhau, hừng hực khí thế.
“Đồ ngốc!” – Verena mắng một tiếng.
“Cái gì? Ngươi nói ai ngu? Nói lại câu nữa xem ta có nướng ngươi lên không?” – Yên Nhược Đan mặt đỏ bừng bừng quát.
“Đồ đần!” – Verena lại mắng tiếp.
“Ngươi mới là đồ dốt!” – Yên Nhược Đan mắng ngược lại.
“Cái đồ béo ú, thừa cân. Ngươi chóp chép cái củ cà rốt đó suốt ngày, không
sợ nặng đến mức làm gãy tay thúc thúc nhà ta luôn hay sao?” – Yên Nhược
Đan tiếp tục mắng.
“Đồ ngốc!” – Verena mắng lại câu cũ.
Con bé vốn định động thủ, nhưng nghĩ lại đang ở trên lưng Ma Tùng Quân nên
không thể ra tay được. Không động thủ thì tiểu cô nương đây động khẩu
mắng chết ngươi.
Thế là cả hai chửi qua chửi lại suốt cả chặn
đường làm cho đôi tai của Ma Tùng Quân ong ong lên liên tục. Hắn có can
nhưng can không nổi. Càng can thì chửi càng to, chỉ là càng to thôi chứ
không càng hăng được.
Bởi ngôn ngữ của Verena hình như có hạn.
Con bé cũng tức sôi cả máu nhưng chỉ có thể mắng được hai ba câu là đồ
ngốc, đồ dốt, đồ đần... ngoài ra chẳng thể mắng thêm câu nào nữa. Dần
dần các câu mắng của Verena có thiên hướng bắt chước theo lời mắng chửi
muôn màu muôn vẻ của Yên Nhược Đan.
Xem ra trong tương lai tộc
Karlik lại có thể một chiến binh võ mồm do Yên Nhược Đan đào tạo rồi.
Lần trước Yên Nhược Đan đã thành công đào tạo một đệ tử đắc lực là Long
Hân Nghiên, bây giờ lại muốn đi đào tạo ái nữ tộc Karlik nữa ư?
Chuyện này Ma Tùng Quân không nhúng vào được, miễn sao không phải là mấy câu
mắng tục tĩu là được. Hắn cứ mặc đó cho bọn nhỏ mắng nhau, bởi có can
cũng không can được. Đến cả Dewitt biết chuyện Verena chửi nhau với đứa
con nít khác thì cũng ngạc nhiên, bất quá chỉ có ngạc nhiên chứ không hề can thiệp vô.
Họ xem đây coi như là một cách rèn luyện đối với
tộc đàn của mình. Dewitt thì tốt rồi, hắn bám chặt lấy Đại Cathay để xin bản quyền gương mặt đẹp đẽ. Bỏ mặc Ma Tùng Quân nằm giữa chịu trận giữa hai đứa nhỏ.
...
Dần dần đường đi của bọn họ rộng ra, các ma tinh thạch nằm rải rác trên đường ngày một nhiều. Vốn Tí Hai Ngón và Chu Liên đang hăng say nhặt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khinh thường của Verena thì Tí Hai Ngón lại thôi. Chỉ có Chu Liên là không cần mặt mũi,
vẫn nhiệt tình nhặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tí Hai Ngón tuy có gương mặt thiếu uy tín, nhưng hắn cũng cần sĩ diện trước một đứa
nhóc. Ma tinh thạch ở đâu cũng có, mình cứ cúi xuống nhặt, xem nó như
bảo bối thì không đúng lắm. Thay vào đó, đi sâu bên trong, biết đâu có
ma tinh thạch cấp Chuyên Dụng, thậm chí là Tinh Phẩm thì sao?
“Kêu con Goblin của các ngươi đừng nhặt nữa. Sắp đến địa bàn của Minotaur,
đừng làm hành động tham lam, tộc Minotaur rất để ý lòng người.” – Dewitt khẽ nhắc Ma Tùng Quân một tiếng.
Tuy hắn rất thích nhóm Ma Tùng
Quân, nhưng với Goblin hèn mọn thì không. Goblin tai tiếng đến mức, đa
phần các chủng tộc có trí tuệ đều ghét chúng. Hiểu được vấn đề, Ma Tùng
Quân gõ đầu con Goblin, dặn nó yên tĩnh một lát, nếu không tới giờ ăn
trưa sẽ cho nhịn đói.
Với con Goblin nào Ma Tùng Quân không biết, chứ riêng con này nó mê ăn hơn là mê tiền. Chỉ với lời dọa của Ma Tùng
Quân, con Chu Liên liền ngoan ngoãn leo lên lưng con Tiểu Bối ngồi. Sau
đó bắt đầu ngồi tính nhẩm số ma tinh thạch mình nhặt được, thi thoảng
còn nhìn sang Ma Tùng Quân, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Trong
chuyến đi này thoải mái nhất chắc vẫn là con Meo. Nó ngủ suốt từ lúc
xuống mỏ tới giờ, không hề thấy nó nhúc nhích khỏi đầu của Tiểu Bối. Còn Ma Tùng Quân tuy vẫn cực khổ vác theo ba đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn có tâm
trí để quan sát không gian xung quanh.
Hiện tại ngoài các viên ma tinh thạch hệ Thổ ra thì các viên ma tinh thạch hệ khác cũng dần xuất
hiện nhiều hơn. Càng đi con đường hai bên càng mang theo nhiều màu sắc
khác nhau từ nguyên tố ma tinh thạch.
Bỗng quẹo thêm một đường
nữa, Ma Tùng Quân thấy được ánh sáng mờ mờ ở đằng xa. Ban đầu hắn và cả
nhóm hủ tiếu chẳng để ý mấy đến chúng. Nhưng càng đi, ánh sáng càng rõ,
như thể có nắng ở cuối con đường. Nó mang đến sự chói chang, nóng nực
của mùa hè. Bất quá vẫn mát hơn so với ở ngoài kia.
Và rồi bọn họ thấy được nguồn sáng, nằm ở cuối hang động. Cái này có phải là đi nhầm
đường ra ngoài rồi không? Từ đây nhìn kiểu gì cũng thấy được đồi núi
chập chùng đằng xa, còn thấy cả cây cối, cỏ xanh bát ngát nữa.
Vài hơi thở trôi qua, quang cảnh tuyệt đẹp ấy dần hiện hữu ra trước mắt bọn họ. Một thế giới hoàn toàn mới, tươi đẹp, lộng lẫy và hoang sơ. Giống
hệt như cái lần đầu bọn họ bước vào thế giới của Viên tộc, lần này còn
đồ sộ hơn cả thế nữa.
Thứ tạo ra ánh sáng không phải là mặt trời, nó là viên ma tinh thạch Quang hệ khổng lồ nằm tòn ten ở trên đỉnh của
thế giới lòng đất này. Nó cố định tại đó, tỏa xuống ánh sáng màu trắng,
từng hơi nóng như nắng phả vào mặt bọn họ, khiến cho cả nhóm tưởng như
trên kia là mặt trời thực sự.