Có được đầy đủ thông tin từ thư viện vũ trụ, Ma Tùng Quân còn cầm về một viên hồng ngọc sợi lông trâu. Sợi lông này hắn nhận từ Mark, Ma Tùng
Quân cũng không biết tại sao Mark lại đưa cho hắn sợi lông đó trước khi
rời đi.
Bất quá Mark có nói rằng, nếu như không thể nói chuyện
bình thường được với tộc Minotaur thì hãy lấy sợi lông này ra đưa cho
bọn họ. Chẳng biết thực hư thế nào, Ma Tùng Quân cứ tống nó vào trong
túi đồ hệ thống.
Lúc này hệ thống ghi nhận sợi lông đó là [Kim
Ngưu Mao. Sợi lông quý hiếm chỉ mọc trên người Minotaur có dòng máu
thuần chủng nhất. Không thể làm giả.]
Ma Tùng Quân chỉ tiện mắt
lướt qua rồi không quan tâm đến nó nữa. Vì sự cố của hắn khi vào thư
viện vũ trụ nên cả nhóm phải nghỉ lại ở đây thêm một ngày.
Sáng
sớm hôm sau, như thường lệ Ma Tùng Quân bước xuống xe kèm theo bộ bàn
chải đánh răng, cốc nước và khăn mặt. Hắn lấy một viên ma tinh thạch hệ
Thủy ra để cấp nước, sau khi đánh răng xong xuôi. Ma Tùng Quân dẹp đồ
sang bên, hít lấy khí trời rồi bắt đầu nấu đồ ăn sáng.
Hôm nay
bọn họ chính thức xuống thảo nguyên dưới kia. Theo như những thông tin
Ma Tùng Quân biết được thì tộc Minotaur có hai môi trường sống khác
nhau. Tộc sống dưới lòng đất nơi có nhiều khoáng thạch và ma tinh thạch.
Tộc còn lại là sống trên mặt đất, gần mỏ khoáng thạch và sông núi. Hai tộc
thì không có gì khác biệt nhau mấy, nếu có khác biệt thì Minotaur sống
dưới lòng đất sẽ có thiên phú rèn cao hơn chút đỉnh so với Minotaur sống trên mặt đất. Ngược lại kỹ năng chiến đấu của họ yếu hơn Minotaur sống
trên mặt đất vì gặp ít kẻ thù hơn.
...
“Quân thúc thúc... chúng ta phải xuống đây ư?” – Yên Nhược Đan bấu chặt lấy quần Ma Tùng Quân mà nói.
Chân còn lại cũng bị Yên Nhược Tuyết bám chặt lấy, con bé không nói gì, thay vào đó hai mắt nhắm tịt lại với nhau. Ma Tùng Quân không biết rằng, lý
do khiến cho hai chị em họ Yên sợ xuống dưới hang động là vì nó khiến
chúng nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp khi còn ở làng của Huyết Phong.
Không biết vì sao khi chạy trốn, hai đứa trẻ lại bị đẩy xuống một căn phòng
tối tăm không lối thoát, chịu đói chịu khát ở đó đến mấy ngày liền. Vài
ngày sau được Huyết Phong và một người đàn ông đẹp trai cứu mạng. Khi
rời khỏi căn hầm nhỏ kia. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết luôn có nỗi
sợ hãi khi nhìn thấy những thứ tương tự.
Dù không biết chuyện đó, nhưng Ma Tùng Quân hiểu được rằng con nít thường có nhiều nỗi sợ hơn
người lớn. Hắn ngồi xuống an ủi hai đứa nhỏ, rồi đeo cặp mắt kính đi đêm cho chúng. Sau đó còn để chúng mặc thêm đồ bảo hộ để chống các va chạm
vật lý.
Lần này Ma Tùng Quân muốn dẫn hết cả nhóm xuống một lượt, bởi chia ra thì chả ai biết ở ngoài sẽ gặp chuyện gì. Cứ đi cùng nhau,
tuy chậm mà chắc, có chuyện gì còn có thể xử lý được. Lúc này Yên Nhược
Đan lại lần nữa không chịu xuống. Sau cùng Ma Tùng Quân được nghe Yên
Nhược Đan kể lại nỗi ám ảnh trước về căn hầm trước khi gặp hắn và Huyết
Phong.
— QUẢNG CÁO —
Rốt cuộc Ma Tùng Quân cũng hiểu được vì sao, nhưng càng vì thế hắn càng muốn hai đứa nhỏ này xuống dưới hầm:
“Ta nói hai đứa nghe này, đã là nỗi sợ thì đừng nên trốn tránh nó. Sẽ có
một ngày chúng ta phải đối mặt với nó thêm một lần nữa, vấn đề là sớm
hay muộn. Chi bằng lần này có thúc thúc và mọi người ở đây, chúng ta
cùng xuống. Bên cạnh hai đứa còn có chúng ta, còn có con Meo, con Gâu và Tiểu Bối... à, còn có cả Chu Liên nữa.”
“Nhưng mà thúc...” – Yên Nhược Đan vẫn mếu máo nói.
“Không nhưng nhị gì hết. Giả sử sau này hai lớn rồi, mạnh hơn cả ta, mà ta bị
bắt vào một căn hầm thì sao? Lúc đó chỉ có Đan Đan và Tuyết Tuyết có khả năng cứu ta. Nhưng vì sợ căn hầm, hai đứa không dám cứu ta, chẳng lẽ
hai đứa để ta chết ở dưới ư?” – Ma Tùng Quân nhăn mặt nói.
Nghe
thế Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết trợn mắt lên bấu lấy người hắn, hai đứa cùng lúc cắn chặt môi dưới, miệng nói không nên lời. Nước mắt cứ
thế mà tràn ra.
Ma Tùng Quân biết rằng hắn đang ép hai đứa nhỏ này quá, nhưng không thể không làm thế.
“Thúc không được nói bậy... sẽ không có chuyện đó xảy ra...” – Yên Nhược Đan thủ thỉ nói.
“Không có chuyện đó...” – Yên Nhược Tuyết liên tục lắc đầu.
Nỗi sợ căn hầm tối đối với chúng vẫn quá lớn. Nó liên quan đến việc cả làng bị giết, bố mẹ chạy trốn và giấu chúng đi, sau cùng lại rơi vào tay
giặc. Cả một chuỗi sự kiện đó, không phải nói muốn vượt qua là vượt qua
được.
Suốt khoảng thời gian qua, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không thể vượt qua được sự kiện trên. Mà chúng chỉ tạm thời chôn chuyện đó vào sâu trong ký ức của mình, khi có một thứ gì đó gợi lên sẽ khiến
chúng nhớ lại thời khắc đau lòng và ám ảnh đó.
“Làm sao mấy đứa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó? Dựa vào đâu?” – Ma Tùng Quân từ từ đứng thẳng người lại mà hỏi.
Bóng hình của Ma Tùng Quân dường như trở nên to lớn hơn trong mắt Yên Nhược
Đan và Yên Nhược Tuyết. Khiến cho môi chúng càng cắn chặt lại với nhau.
Dù bình thường Yên Nhược Đan rất lanh lợi, luôn tìm đủ mọi cách để đâm
chọt, phản bác lại lời nói của Ma Tùng Quân, dù có là cãi cùn thì con bé cũng làm.
Nhưng lần này Yên Nhược Đan lại không làm thế. Con bé
khẽ liếc mắt qua cái hang động vừa sâu vừa nhỏ trước mắt. Nó cao không
quá một mét, phải cúi đầu mới chui vào trong được. Khác hoàn toàn các
hang động từ ở khi ở dãy núi Lạc Sơn. Bởi các hang động trong dãy nũi đó đều là hang động nông và cực kì lớn, thậm chí đứng bên ngoài thấy được ở cuối động. — QUẢNG CÁO —
Còn đây là hầm mỏ, nó sâu và dài đến không thể biết được. Vào trong đó là
không thể thấy ánh mặt trời cho đến khi trở ra ngoài. Điều đó khiến hai
đứa nhỏ nhớ lại nỗi ám ảnh vào nửa năm trước.
Đang lúc Yên Nhược
Đan mãi suy nghĩ, mãi sợ hãi thì lúc này con bé cảm nhận được bàn tay
của mình bị một bàn tay nhỏ bé khác kéo đi một cách đột ngột. Định thần
lại thì Yên Nhược Đan thấy Yên Nhược Tuyết nước mắt ngấn dài kéo theo
mình ở phía trước.
Thấy thế, Yên Nhược Tuyết liền cắn chặt môi,
chạy nhanh lên vài bước để dẫn trước em gái của mình. Hai đứa đều đeo
kính đi đêm, nên có thể nhìn rõ được cảnh quan bên trong.
Dù bên
trong không có gì nguy hiểm, nhưng Tí Hai Ngón với tốc độ nhanh nhất vẫn bị Ma Tùng Quân đá vào ngay sau đó để theo đỡ hai đứa nhỏ. Tiếp đến là
Đại Cathay và Lưu Béo, sau đó là Chu Liên và mấy con thú.
Hắn
nhìn cái chuồng heo gà trước mắt, bây giờ không thể dắt chúng vào trong
được nữa. Lúc trước vì nuôi chúng đã lâu nên không dám bán, đem theo thì rắc rối.
[Túc chủ, chúng tá còn cửa hàng thú cưng mà?] – Phiền Bỏ Mẹ đột nhiên lên tiếng.
Nghe thế, Ma Tùng Quân vỗ trán một cái. Đúng thật, hắn còn cửa hàng thú
cưng. Chỉ là hắn gần như không dùng cái cửa hàng này nên suýt quên đi sự tồn tại của nó.
“Mở cửa hàng thú cưng!”
Hô một tiếng, cửa hàng thú cưng hiện ra trước mặt Ma Tùng Quân. Hắn chọn vào ô vật phẩm cố định.
[Trang trại chăn nuôi.]
[Chú thích: Có thể nuôi nhốt thú nuôi ở bên trong. Tăng thời gian trưởng
thành, tăng thuộc tính, tăng khả năng hồi phục thể chất.
Trong trang trại có một khu vườn nhỏ. Khu vườn chỉ có thể trồng hạt giống liên quan đến thú nuôi.
Số lượng nuôi nhốt: 0/20
Giá tiền: 20.000 tích điểm tích cực.] — QUẢNG CÁO —
[Đã đồng ý mua, vật phẩm sẽ được chuyển về sau 5 giây.]
Lúc này bên trong túi đồ hệ thống hiện ra một cái ô vuông màu xanh lá cây.
Ma Tùng Quân tích vào đó, tầm mắt của hắn có hai chiều không gian chồng
chéo lên nhau. Một chiều không gian với đồng cỏ xanh ngát hiện ra trước
mặt. Nhìn trông như vô tận.
[Bạn có thể di chuyển thú cưng của
mình vào trong không gian trang trại bằng cách hướng tầm mắt của mình
tới chúng và thực hiện khẩu lệnh hoặc suy nghĩ.
Lưu ý: Thời gian trong trang trại bằng với thời gian thực.
Diện tích trong trang trại hiện tại: 20m2
Số lượng thú cưng: 0/20]
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ma Tùng Quân trực tiếp hướng tầm mắt nhìn cái chuồng heo gà.
[Gà: 9 con.
Heo: 4 con.
Tổng số lượng: 13
Gửi tất cả vào trang trại chăn nuôi: Đồng ý / Hủy bỏ.]
Sau khi tống mấy con thú nuôi vào trong đó, Ma Tùng Quân lại nghĩ nên tống
cả con Gâu với con Meo vào hay không? Nhưng nghĩ lại hai con này cũng
khôn, để chúng thả rông bên ngoài đã quen, không tiện nhốt tụi nó lại.
Nhìn xung quanh, cảm thấy không còn sót gì nữa, Ma Tùng Quân cất nốt cái
chuồng không vào trong túi đồ hệ thống. Còn trang trại gì đó, để khi nào tới giờ ăn của tụi nó rồi xem sau cũng được.