Trước khi đưa nó cho Đại Cathay, Ma Tùng Quân đã đọc qua một lần và nhận thấy mình lại bị con chim lợn chết tiệt trong đầu lừa một vố. Điều kiện để có thể tu tiên, đó chính là linh khí, thế giới này bắt buộc phải có
linh khí mới có thể tu tiên.
Thế giới này, cái quái gì cũng có,
nhưng là đã từng thôi. Linh khí thì suy đồi, thứ hiện hữu nhiều nhất
chính là nguyên tố ma thuật. Còn linh khí, chỉ một số nơi hiếm hoi có sự hiện diện của long mạch mới có linh khí.
Ví như ngọn núi của
Viên tộc chẳng hạn, nơi đó có linh khí. Nhưng cứ để nó thoát ra bên
ngoài, sớm muộn nó cũng sẽ thất thoát ra hết. Vì thế phải biết thêm cả
trận pháp gì đó để tụ tập linh khí về một chỗ, rồi sống trong môi trường có linh khí thì mới có thể tu tiên một cách dễ dàng được.
Không
có linh khí, chuyện tu tiên đối với Đại Cathay là vô nghĩa. Trừ phi hắn
chịu ở lại Viên gia, nhưng Viên gia từ ngày hôm qua đã hoàn toàn phong
bế lại lối ra vào rồi. Lý do là vì Hắc Y Nương Tử đã phá đại trận phòng
hộ của bọn họ, nếu cứ để lộ ra lối đi, kiểu gì cũng bị Lang tộc mò tới.
Thay vào đó xóa luôn cả lối đi trong vòng hai năm, khi nào cần thì mở lại để ra ngoài sau. Làm chuyện đó hiển nhiên rất tiêu tốn tài nguyên vốn đã
ít ỏi của Viên tộc. Nên việc Đại Cathay vào trong đó để tu tiên gần như
là chuyện không thể.
Bao nhiêu lần rồi, hắn vẫn bị con Phiền Bỏ
Mẹ này lừa. Cay nhất là khi nó bán cho hắn xong, nó mới giải thích ra
tường tận sự việc.
[Túc chủ đừng nghĩ oan cho Phiền Bỏ Mẹ, Phiền
Bỏ Mẹ còn chưa nói xong, túc chủ đã mắng Phiền Bỏ Mẹ. Người ta cũng biết tổn thương chứ bộ...]
Giọng Phiền Bỏ Mẹ thút thít trong đầu Ma Tùng Quân.
“Thế mày có cách giải quyết à?”
[Đương nhiên là có, nếu không thì sao Phiền Bỏ Mẹ có thể bán một món đồ vô dụng cho túc chủ được.]
Phiền Bỏ Mẹ làm mặt chim cú cười nhe răng nói.
“Nói nhanh đi, mày còn mập mờ nữa, sau này đừng hòng dụ tao mua cái gì!” – Ma Tùng Quân hừ hừ thành tiếng.
[Thực tế nguyên tố ma thuật và tất cả những vật chất xung quanh chúng ta đều
là linh khí. Nhưng chúng là linh khí đã chuyển hóa. Muốn đưa nó về dạng
linh khí vô tính (Không thuộc tính) để hấp thu, phải có một vài quyển
pháp đặc biệt. Trong đó Thực Hỏa Linh Thụ Quyết là một trong số chúng.]
[Túc chủ chỉ cần hỏi Đại Cathay sơ qua. Phiền Bỏ Mẹ tin Đại Cathay không
ngốc đến thế, hắn tin rằng có thể tu tiên nên mới vui mừng đến vậy.]
Lúc này trên màn hình điện thoại của Đại Cathay hiện lên mặt chim cú, nó
líu ríu cái gì đó với Đại Cathay rồi hắn ta đi đến trước mặt Ma Tùng
Quân cười hà hà nói:
“Quân ca, tin đệ. Đệ có thể tu tiên được, hơi khó khăn một chút, nhưng ít ra tương lai đệ vẫn có đất dụng võ ha ha!”
Nói rồi Đại Cathay kể cho Ma Tùng Quân nghe về quyển Thực Hỏa Linh Thụ
Quyết. Quyển sách này gồm hai phần, quyển Ma Tùng Quân đưa cho Đại
Cathay là quyển đầu tiên. Nó sẽ giúp Đại Cathay nhập đạo tu tiên bằng
cách hấp thu lửa.
Quyển đầu tiên nói về việc tạo ra một hạt giống linh hỏa từ trong cơ thể và nuôi dưỡng nó bằng lửa và máu của người
luyện nó. Sau khi nó nảy mầm, thì khi hỏa thụ hấp thu lửa bên ngoài, nó
sẽ chuyển hóa thành linh khí dạng hỏa cho chủ nhân hấp thu. Nó cũng sẽ
giữ lại một phần để tiếp tục phát triển.
Cứ thế, chỉ cần linh hỏa thụ ngày một lớn, Đại Cathay sẽ ngày một mạnh. Bất quá vấn đề cũng
không dễ như vậy, lửa càng mạnh nó mới càng phát triển nhanh. Nếu dùng
lửa thông thường, sợ rằng cả ngàn năm nó cũng không thể phát triển thành cái cây cao đến cổ được.
Cái gì cũng có lợi và hại, nếu linh hỏa thụ bị kẻ khác cướp mất, chủ nhân sẽ bị tổn thương căn nguyên linh hồn. Vì cái cây đó đã liên kết linh hồn với người dưỡng thành ra chúng.
Quyển sách này một phần chỉ nằm ở cấp Lam cũng là vì nguyên do trên.
Chuyên trang đọc truyện * ТRUMtru yen.v И *
Nó khá khó khăn trong việc tu luyện khi phải cho cái cây đó nuốt lửa thì mới phát triển được. Bất quá Ma Tùng Quân không hiểu rằng thực tế phẩm chất của quyển sách
này nếu so với thời đại khô kiệt linh khí hiện nay thì nó mới là sách
thượng cấp.
Bởi có sách tốt hơn nữa, cũng không thể nào tiên
hành tu tiên vì thiếu hụt linh khí. Bất quá, cấp độ quyển sách không
quan trọng, vì thứ mà quyển sách đưa ra là khả năng thăng tiến sức mạnh
từ việc cho hạt giống nuốt lửa gì.
Nếu nuốt lửa đểu, lửa bình
thường, thì cái cây chỉ phát triển ở mức bình thường, người tu thành
cũng bình thường. Nếu cho nuốt lửa hiếm có trên đời, lửa chất lượng cao, thì nó sẽ phát triển đến một mức độ khác.
Quyển đầu tiên chính
là Nuôi Dưỡng và Hấp Thụ. Quyển thứ hai chính là quyển dành cho việc
chiến đâu thay vì gia tăng sức mạnh. Tuy nhiên quyển đó Ma Tùng Quân vẫn chưa đưa cho Đại Cathay, nên hai mắt Đại Cathay đang sáng rực.
“Phiền Bỏ Mẹ nói với đệ, chỉ cần đệ nuôi cái cây cao đến eo là đệ có thể học
sang quyển hai. Đến lúc đó ca sẽ đưa cho đệ!” – Đại Cathay cười hắc hắc
nói.
“Còn quyển hai?” – Ma Tùng Quân trố mắt lên, làm thế quái nào còn một quyển nữa?
[Còn quyển hai đó túc chủ, vì túc chủ đã mua quyển một. Nên quyển hai sẽ
được bày bán vĩnh viễn sau khi làm mới cửa hàng vào hai ngày sau.]
Giọng của Phiền Bỏ Mẹ vang lên, khiến cho gân trán Ma Tùng Quân nổi cục cục.
“Ráng mà học cho thành tài... tiền của ta đấy~~~” – Ma Tùng Quân nghiến răng, nghiến lợi nhìn chằm chằm Đại Cathay nói.
Tuy không hiểu gì hết, nhưng lúc này đang vui, Đại Cathay cười đến ngoác cả mồm ra. Hắn còn lôi Tí Hai Ngón ra để tập bay, bởi trong truyện tu tiên hắn thường đọc, phàm là người tu tiên đến cấp độ gì đó sẽ có thể bay
được lên trời. Khác với việc sử dụng ma thuật hệ Phong, là hắn có thể
bay được trên trời.
Bất quá qua lời nói của Phiền Bỏ Mẹ và Đại
Cathay, Ma Tùng Quân biết vẫn còn một vấn đề tồn đọng. Chính là sinh ra
hạt giống kia, để làm được điều đó, Đại Cathay phải hấp thu linh khí
trong một khoảng thời gian nhất định thì mới có thể khiến cho hạt giống
sinh ra từ trong cơ thể.
Sau khi sinh ra hạt giống rồi, nó không
hấp thu linh khí nữa, thay vào đó sẽ hấp thụ lửa. Lúc đấy sẽ không cần ở nơi có linh khí làm gì, đợi nó nảy mầm, nó sẽ tự cung cấp lại linh khí
cho Đại Cathay. Vấn đề nan giải bây giờ, là đi đâu để tìm được chỗ có
linh khí đây?
“Phiền Bỏ Mẹ, mày phải tìm cách giải quyết. Đây là
do mày bán hàng, đi tìm nguồn có linh khí đi. Nếu là chỗ của bọn sói thì dẹp đi.” – Ma Tùng Quân gằn giọng rào trước.
[Phiền Bỏ Mẹ đâu
thể dẫn túc chủ vào chỗ chết được. Phiền Bỏ Mẹ đã sớm cử robot đi tìm
vùng đất có linh khí rồi. Đợi Đại Cathay học xong khẩu quyết, có thể đến đó là vừa. Túc chủ cứ yên tâm.]
“Ok, tao yên tâm 1% rồi.” – Ma Tùng Quân trừng mắt nói.
Sau đó hắn bắt đầu gọi cả nhóm lại ăn cơm. Trong bữa cơm của mình, Đại
Cathay phấn khích đến mức ăn đúng một chén cơm rồi lập tức chạy đi đọc
quyển sách dạy tu tiên do Phiền Bỏ Mẹ làm tác giả.
Trông thấy
cảnh đó, Ma Tùng Quân chỉ thở dài một tiếng. Hắn biết thế giới này kỳ
lạ, nhưng còn kỳ lạ đến mức nào nữa chứ? Rốt cuộc vũ trụ ngoài kia có
bao nhiêu thế giới, có bao nhiêu loại sức mạnh đặc biệt như thế này?
Thế giới này vận hành theo cái cách mà hắn không hề mong muốn, nó quá phức
tạp, nguy hiểm và đáng sợ. Mà thôi, hắn không muốn nghĩ nhiều. Cứ đi
bước nào hay bước đấy, làm sao có thể biết trước được chuyện vốn dĩ mình không thể biết, nhọc lòng suy nghĩ để làm gì.
Giống như việc ta
sống, biêt chắc sẽ có một ngày ta chết. Đó là điều hiển nhiên, khi nào
nó xảy ra thì cứ đối mặt với nó là được.