Dự định cắm trại ở bờ sông, nhưng Ma Tùng
Quân lại bắt gặp một khe suối trong veo ở ngay lưng núi. Nên hắn quyết
định cắm trại ở đây, dù sao Huyết Phong cũng có điện thoại, cũng cùng
một núi nên không sợ lạc mất thằng bé.
Ở đây Ma Tùng Quân kể sơ
qua với Ngọc Huyền về những gì mình gặp. Nàng chỉ nghe không nói, cuối
cùng nàng đặt câu hỏi với hắn rằng, hắn có bị làm sao không?
Câu
hỏi đó khiến con tim Ma Tùng Quân như loạn nhịp thêm lần nữa. Hắn kể với nàng mọi thứ, duy nhất chỉ có lời nói thì thầm của tên chủ hầm ngục
thời điểm đó là hắn không kể với nàng. Dường như Ngọc Huyền cũng nhận ra hắn giấu nàng cái gì đó.
Bất quá nàng không hề để ý đến, nàng chỉ quan tâm xem hắn có ổn hay không. Hiện tại, bản thân Ma Tùng Quân còn
rất yếu. Hắn muốn giữ kín chuyện đó cho đến khi nào hắn đủ mạnh, hắn sẽ
đứng trước mặt nàng để hỏi.
Dù câu trả lời có thế nào đi nữa, thì
hắn đều sẽ biết được con đường phía trước của hắn, cuối cùng sẽ đi đến
đâu. Sau đó, cái gì đến cũng đến. Màn đòi ăn của Ngọc Huyền như thường
lệ, Ma Tùng Quân vui vẻ phô diễn tài nấu nướng của mình.
Hắn rất
ít nấu thịt ma thú, toàn để dành khi Ngọc Huyền xuất hiện mới nấu cho
nàng. Cả một ngày, hắn nấu từ lúc trời sáng, đến lúc trời tối. Nấu không biết bao nhiêu là món, Ngọc Huyền đều ăn bằng sạch.
Đến độ mấy
đứa nhỏ trong nhà, ai cũng bội thực vì ăn qua nhiều, thì Ngọc Huyền vẫn
cứ ăn lấy. Như thể nàng sợ sau này không còn cơ hội nào để ăn nữa. Sau
khi nàng ăn xong, cả hai lần đầu tiên có không gian riêng tư ngồi bên
nhau trên cùng một chiếc võng.
Cùng nhìn cảnh rừng tĩnh lặng đêm
khuya, tiếng suối chảy róc rách đến vui tai, rồi đến bầu trời đầy sao.
Trời hôm nay cực trong, đến mức cả hai có thể dễ dàng nhìn thấy dãy ngân hà đằng xa kia.
Lúc này, Ngọc Huyền bỗng mở lời với hắn trước, lần đầu tiên nàng nói về những thứ xung quanh hắn:
“Nhóm của ngươi, có rất nhiều kẻ đặc biệt. Nhất là tên dùng thương kia, linh
hồn hắn có mùi vị của con chim lửa. Đan Đan, Tuyết Tuyết có số mệnh đặc
biệt, gắn liền với ngươi. Lưu Béo có vẻ như là một thợ rèn giỏi ở thế
giới này, ngươi nên đưa hắn về vùng đất phía Bắc. Rời khỏi đế quốc, đến
với vương quốc người lùn. Nơi đó thích hợp với hắn hơn. Còn Huyết Phong, là hậu duệ còn sót lại của...”
“Hôm nay nàng không vội đi nữa sao?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta biết ngươi đã nghe được những gì. Ngươi từ bỏ suy nghĩ trong đầu đi. Ta hi vọng ngươi có một đời người bình an, quên ta đi. Có thể hôm nay...
là ngày cuối... ưm...”
Ngọc Huyền còn chưa kịp nói xong, đôi môi
mỏng của nàng đã bị khóa lại bởi đôi môi thô dày của Ma Tùng Quân. Hắn
không thể hiểu suy nghĩ trong đầu của Ngọc Huyền lúc này, bởi vì thế
giới hai người đang sống quá khác biệt nhau.
Chính vì hắn không
thể hiểu, nên hắn không để nàng nói ra những lời để sau này phải hối
hận. Hoặc có thể xem hành động của hắn lúc này là đang lợi dụng sự chống cự yếu ớt của nàng ấy.
Phải nói, bờ môi của Ngọc Huyền rất lạnh,
lạnh giống như một người chết vậy. Nó không hề có một chút hơi ấm nào,
lần đầu hắn hôn cũng vậy, lần này cũng thế. Tuy nhiên, khi môi chạm môi, thì đôi môi của Ngọc Huyền dần dần sẽ ấm lên. Cơ thể của nàng ấy theo
đó cũng ấm dần, từ đấy hắn biết được, Ngọc Huyền cũng sống giống như
hắn.
Nàng là tồn tại khác biệt quá xa so với nhận thức hiện tại
của hắn, thế giới này rất nhiều kẻ hùng mạnh biết đến nàng. Ma Tùng Quân không hề ngốc, hắn biết mọi điều đó, hắn chỉ giả ngu để cho qua chuyện
khi có người muốn hỏi đến hắn và nàng cuối cùng là gì của nhau. Hắn
tránh nhắc đến là vì những người hỏi, chắc chắn sẽ khuyên hắn cẩn thận
với nàng.
Long Nguyên Giáp đã từng úp úp mở mở dặn Ma Tùng Quân
tránh xa nàng. Tuy không trực tiếp, nhưng Ma Tùng Quân tin Long Nguyên
Giáp cũng có ý tốt với hắn. Hắn không rõ nguyên do, vì thế trong tương
lai hắn phải mạnh hơn để tự tìm câu trả lời.
Sau cùng, lời Ngọc
Huyền muốn nói ra đã phải nuốt vào trong. Cả hai dính chặt với nhau đến
rạng sáng, cùng nằm trên một cái võng. Cứ thế cho đến lúc Ma Tùng Quân
thiếp đi, sáng hôm sau, như thường lệ. Ngọc Huyền đã đi mất mà không một lời từ biệt nào.
Thay vì hụt hẫng như mọi khi, lần này Ma Tùng
Quân lại mỉm cười. Bởi vì hắn biết, nếu nàng đã đi bất thình lình như
vậy, chắc hẳn sẽ quay lại vào một lúc nào đó. Còn hơn để nàng nói ra lời kia rồi vĩnh viễn đi mất.
Sáng sớm, Ma Tùng Quân ngồi thẫn thờ ở
võng. Nhớ lại cảnh tượng âu yếm đêm qua, khiến hắn cười ngẩn cả người,
mặc cho việc mặt trời đã rọi nắng đến tận mông. Hai chị em Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cũng nhìn chằm chằm hắn.
Hai đứa nhỏ nhịn
cười không được phải quay sang chỗ khác, sau khi cười xong lại quay sang nhìn hắn, rồi tiếp tục cười. Ngặt mỗi cái, mỗi lần con bé cười là đạp
chân bạch bạch để thể hiện niềm vui của mình. Cứ thế lặp đi lặp lại, chỉ tội con Tiểu Bối ở dưới chân bị Yên Nhược Đan đạp cho đen cả người.
Mấy người kia trong nhóm cũng thế, vì không muốn làm phiền Ma Tùng Quân nên cứ thấy mặt hắn là phải vội quay đi để tránh việc bị cười. Bởi cười đầu bếp chính của nhóm, chẳng khác nào tàn nhẫn với cái bụng của mình cả.
Mặc dù Đại Cathay biết nấu ăn đấy, nhưng chỉ biết nấu ở mức có thể là ăn được cho khỏi chết đói thôi.
Ăn thức ăn với tiêu chuẩn 5 sao do
Ma Tùng Quân nấu đã lâu, đâm cả khẩu vị của cả nhóm theo đó cũng lên
cao. Ăn ngoài đối với họ quả thực là một cực hình, nếu không muốn nói là không thể ăn được những món khác.
Phải chăng có mấy thứ đồ ăn vặt trong thành trì bán, ăn lạ lạ miệng còn tạm chấp nhận được. Nhưng đồ ăn vặt thì Ma Tùng Quân lại càng không thiếu. Vì rất nhiều lý do, nên
chẳng ai dám đi chọc ghẹo Ma Tùng Quân, cứ mặc cho hắn thẩn thờ cười cả
sáng như thế.
Vì hôm qua ăn đến bội thực, nên chẳng ai thấy đói
khi phải nhịn buổi sáng cả. Ma Tùng Quân thì mải nhớ về Ngọc Huyền nên
chẳng để ý đến chuyện đó. Cứ thế cho đến khi Huyết Phong trở về, đem
theo cái bụng đói, cùng gương mặt méo mó đến trước mặt Ma Tùng Quân.
“Hử? Về rồi à?” – Ma Tùng Quân chợt tỉnh ra, hắn giật mình nhìn đồng hồ nói.
Từ khi nào đã gần giữa trưa rồi không biết. Hắn còn quên cả đánh răng rửa
mặt, thế là phải vội vội vàng vàng dặn mất đứa nhỏ sơ chế nguyên liệu.
Bản thân đi đánh răng, tắm rửa rồi chuẩn bị nấu ăn.
Bất quá trong lúc đánh răng, hắn lại hận bản thân, đánh thế này mất hết mùi vị rồi.
Nhưng không đánh răng thì cũng không được, hắn đành đánh răng trong sự
đau khổ cùng cực.
Đến đầu giờ chiều, khi tất cả ăn uống xong xuôi. Huyết Phong mới thở phào ra được một hơi, vỗ cái bụng nó của mình đầy
thỏa mãn. Bất quá Ma Tùng Quân có thể nhận thấy được sự mỏi mệt từ gương mặt của Huyết Phong.
Trong vương quốc Ling, cuối cùng đã có
chuyện gì? Nhìn Huyết Phong trông giống vừa trải qua một trận chiến lớn
xong. Tuy không thấy bị thương, nhưng sự mỏi mệt trên mặt hiện ra rất
rõ.
“Thế nào rồi?” – Ma Tùng Quân hỏi một câu không đầu không đuôi.