Một thương đâm xuyên qua gốc cây khiến cho lũ cướp cứng họng. Tuy cái
cây đó không lớn cho lắm, nhưng người bình thường chẳng thể nào ném một
thương xuyên cả cây như vậy được.
“Ma Pháp Sư thì sao chứ? Chúng
ta cũng không thiếu Ma Pháp Sư!!” – Gã đầu lĩnh hét lên, sau đó lao về
phía Đại Cathay, đám lâu la của chúng cũng nhảy ra tấn công nhóm Ma Tùng Quân.
Ánh sáng tắt đi, không biết trôi qua bao lâu. Quang cảnh
lại hiền ra lần nữa, lần này tên đầu lĩnh bọn cướp bị Đại Cathay đạp lên mặt. Đao, kiếm rơi vươn vãi khắp nơi, cho thấy một trận chiến vừa mới
diễn ra ở đây.
“Tao hỏi mày một lần nữa, thằng nào là đại ca?” – Đại Cathay ngồi xổm trên mặt đất, bát đầu gã cướp đầu lĩnh hỏi.
“Dạ, anh Đại là đại ca.” – Tên đầu lĩnh mếu máo nói.
“Tao không phải là đại ca, tên tao là Đại, danh Cathay. Tao hỏi mày lần nữa, ai là đại ca?” – Đại Cathay ấn đầu gã cướp xuống, tay bốc lên ngọn lửa
khiến cho tên cướp la lên í ới vì đau.
Xung quanh có hàng chục
tên cướp, tất cả đều nằm la liệt như rơm rạ giữa đường. Tính luôn cả hai tên Ma Pháp Sư đang bị Huyết Phong đạp lên người và tên đầu lĩnh trước
mặt Đại Cathay kia, thì đúng là chúng có tổng cộng ba Ma Pháp Sư.
Ngặt một cái là chúng không đủ tư cách để gọi là Ma Pháp Sư, họa may chỉ
biết dùng một chút ma thuật đơn giản để hỗ trợ trong chiến đấu chứ chẳng biết dùng để đánh người. Chung quy là phế vật, Ma Pháp Sư Sơ cấp Nhất
Tinh cũng không bằng.
Chỉ cần một mình Tí Hai Ngón đã giải quyết
sạch đám lâu la, Huyết Phong gõ đầu hai tên Ma Pháp Sư, còn tên đầu lĩnh bị Đại Cathay bạo hành suốt từ nãy đến giờ. Ma Tùng Quân chẳng có gì
làm, đi lại xem xét cái xe, coi có hư hỏng thêm chỗ nào không, hư thì
thay luôn một thể. Nhìn cách Đại Cathay chạy xe thấy mà xót của.
...
“Quân ca, ca định xử lý chúng thế nào? Bọn này không có sát khí quanh người,
chắc chưa bao giờ giết ai. Mà cũng đúng, phế vật như mấy thằng ranh này
thì giết nổi ai.” – Đại Cathay đi đến bên cạnh Ma Tùng Quân nói.
Nghe thế Ma Tùng Quân đang quan sát xe phải ngẩng đầu lên nhìn, tên đầu lĩnh bọn cướp giờ đã ngoan ngoãn đứng sau lưng Đại Cathay. Có điều Ma Tùng
Quân không còn nhận ra hắn nữa, mặt mũi chẳng hiểu bị đánh kiểu gì mà
sưng lên như đầu heo, xấu lại càng thêm xấu.
“Ê, ai là đại ca?” – Đại Cathay hỏi tên đầu lĩnh.
“Đại ca chính là... dạ không, Quân ca chính là đại ca, Đại Cathay là nhị
ca.” – Tên đầu lĩnh vừa nói được một nửa, thì sửa lại lời nói của mình.
“Đại ca, nhị ca gì ở đây?” – Ma Tùng Quân hiếu kỳ hỏi.
“Thì Quân ca lớn nhất, lại cưu mang chúng đệ, nên làm đại ca. Đệ lớn sau
huynh, nên làm nhị ca. Tam đệ, tứ đệ chắc để cho Lưu Béo và Huyết Phong
tự chia. Thằng Tí Hai Ngón vào sau cùng nên cho làm ngũ đệ. Đủ năm huynh đệ, ha ha...” – Đại Cathay cười ha hả nói.
“Vậy đệ làm tam, cho Lưu Béo làm tứ.” - Huyết Phong hí hửng nói.
Chẳng hiểu nghe kiểu gì, Lưu Béo ở tít đằng xa thế mà nghe ngóng được vụ phân chia vai vế, hắn chạy tới yêu cầu ai đến trước thì xếp trên. Nể tình
Đại Cathay già nhất nên cho làm nhị ca, tam ca nhất định phải là Lưu Béo hắn, bởi hắn đi theo Ma Tùng Quân sớm nhất.
“Không được, ta lớn
hơn các ngươi sao có thể làm lão ngũ? Lão tam để cho ta làm.” – Tí Hai
Ngón nhảy chen vào giành giật địa vị với cả Lưu Béo và Huyết Phong.
“Này, cản mấy đứa nó lại đi. Ồn ào quá...” – Ma Tùng Quân ngoáy ngoáy lỗ tai
nói. Mấy ông nhõi này đua nhau xem phim kiếm hiệp quá nhiều rồi, có nên
để Phiền Bỏ Mẹ tắt hết wifi không?
...
Sau một hồi tranh
đấu quyết liệt, cuối cùng Lưu Béo làm lão tam, Huyết Phong làm lão tứ,
Tí Hai Ngón làm lão ngũ. Căn bản Lưu Béo là thợ rèn trong đội, hư cái gì cũng vào tay hắn sửa, không thể đắc tội.
Tí Hai Ngón cũng không
thể đánh lại Huyết Phong, chỉ mới thở một cái đã bị Huyết Phong cho no
hành. Đến cả Đại Cathay miệng còn ngậm đầy hành trước Huyết Phong, đàn
em như Tí Hai Ngón thì làm được cái gì. Nên đành dâng cái danh lão tứ
cho Huyết Phong.
Nghĩ lại, nếu không phải Đại Cathay cậy già lên
mặt, còn lâu mới có chức đệ nhị. Hai đứa nhỏ Yên Nhược Đan và Yên Nhược
Tuyết không biết chuyện, cũng được phân chia thành lục muội và thất
muội.
Tự kiếm chuyện, tự phân chia với nhau xong xuôi, Đại Cathay thay mặt Ma Tùng Quân giải quyết lũ cướp cạn. Bắt chúng dựng cây lên,
rồi làm phẳng mặt đường, sau đó còn phải cắm thêm cái biển “Đường này
miễn phí!” rồi mới thả chúng đi.
“Có tay có chân, kiếm việc đàng
hoàng mà làm nghe chưa. Mẹ chúng mày, lần sau lượn lại chỗ này còn thấy
chúng mày nữa, tao chặt chân chặt tay hết đấy.”
Bấy giờ Đại
Cathay đuổi đám cướp đi, vừa đuổi vừa mắng. Đám cướp chỉ biết cúi đầu mà đi, đánh không lại người thì thôi, còn bị người sỉ nhục thế này, đúng
là không còn lỗ nào để chui.
...
“Nắng nóng quá, sao trời
không có chút mây nào nhỉ? Lưu Béo, kéo cửa sổ bên đệ xuống, kêu Đại
Cathay tìm chỗ nào râm râm cho ta đậu xe đi.” – Ma Tùng Quân vỗ vai Lưu
Béo nói.
Nghe thế Lưu Béo thật thà nhà ta quả thật kéo cửa sổ
xuống, dửng cổ lên hét về phía Đại Cathay cho bằng được. Ma Tùng Quân
ngồi bên cạnh không nhịn được mà cười ngặt nghẽo. Bởi Lưu Béo và Đại
Cathay đều có điện thoại, lấy điện thoại ra gọi cho Đại Cathay chẳng
phải là được rồi sao? Việc gì phải cực khổ giữa trời nắng nóng như thế?
Một hồi sau, cả nhóm tìm được một cây đại thụ, có bóng râm lớn để đậu xe.
Tranh thủ giữa trưa, Ma Tùng Quân nấu nướng, mấy đứa nhỏ cũng phụ giúp
hắn. Đại Cathay và Huyết Phong tháo cái thùng xe phụ của chiếc mô tô ra, rồi chạy quanh khu rừng một chập để kiểm tra xem có ma thú nào ở gần
hay không.
Thời tiết vào hè, với Ma Tùng Quân mà nói thì đúng là
cực kì khó chịu. Vốn sống mấy tháng trời ở thành Phù Sương, lúc nào cũng lạnh giá đã quen. Giờ xuống núi sinh hoạt lâu ngày, lại gặp ngay mùa hè oi bức.
“Mấy đứa tranh thủ giặt đồ đi, chúng nghỉ ở đây một hôm, mai lên đường sau.”
Tranh thủ một ngày này, Ma Tùng Quân xem lại toàn bộ bản đồ. Hắn đi đến giờ
đã được một tháng, cũng gần đến miền Đông đế quốc rồi. Bản đồ đế quốc
trông như một trái tim chia ra làm hai nửa không đồng đều vậy. Sắp tới
phải đi qua một con sông lớn, đành phải kiếm thêm điểm để mua một con
thuyền sang sông mới được.
Nợ của hắn gần như đã trả xong, chỉ
còn vài trăm ngàn điểm. Đi qua mấy cái làng nữa là có thể trả hết nợ.
Một tháng trả nợ, khiến Ma Tùng Quân không dám mua sắm cái gì nhiều.
Nhìn sơ qua cửa hàng phương tiện, thấy một chiếc thuyền nhỏ đã có giá
vài chục triệu Tích Điểm Cảm Xúc, hắn nhìn sang thuyền đánh cá, giá rẻ
hơn một chút cũng lên đến vài triệu điểm.
Vì không đến thành trì
lớn nào trong suốt một tháng qua, nên điểm kiếm được không nhiều cho
lắm. Đa phần các làng mạc chỉ có vài trăm đến vài ngàn người là cùng.
Phía Nam đế quốc là vùng hẻo lánh, kinh tế kém phát triển, nên thành trì cũng ít hẳn. Cả miền Nam mà chỉ có 6 tòa thành và 2 quận lớn.
Do lời khuyên của Long Nguyên Giáp, nên Ma Tùng Quân tránh không đến các
thành trì còn lại ở miền Nam này. Thay vào đó luôn đi đường vòng để đến
được miền Đông. Con sông lớn nằm ngang giữa miền Nam và Đông, có một cây cầu để đi qua, nhưng muốn đi qua phải đi xuôi theo dòng sông về hướng
Nam, như thế sẽ mất thêm một tuần đi đường nữa.
Nếu đi thẳng chỉ
mất thêm một ngày. Mà điều Ma Tùng Quân cần nhất nằm ở chỗ này, băng
thẳng qua sông sẽ đến khu rừng có ma thú khắp nơi. Đây chính là cơ hội
tốt cho mấy đứa trẻ rèn luyện, nghe Hắc Long Giả nói ma thú ở đây cũng
không mạnh cho lắm, đừng tiến quá sâu về phía Bắc thì sẽ an toàn.
Lại có thêm Phiền Bỏ Mẹ dò đường, đây chính là cơ hội tốt nhất để luyện tập cho Ma Tùng Quân và cả nhóm Hủ Tiếu trước khi đến miền Đông.
...
“Quân ca, sông lớn thế này, chúng ta bơi thì được. Đan Đan và Tuyết Tuyết làm sao đây?” – Huyết Phong nhìn sang Ma Tùng Quân, cười khổ nói.
“Lưu Béo đâu, nghiên cứu làm thuyền đi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
Không thể mua thuyền thì mua làm gì nữa, nhà có gì dùng nấy. Lưu Béo là thợ
rèn, nhưng không chỉ là thợ rèn. Thằng bé còn khiêm cả làm súng ống, đạn dược, đến cả nồi niêu xoong chảo của Ma Tùng Quân cũng do Lưu Béo làm.
Học làm thêm một con thuyền gỗ nữa cũng chẳng hề gì.
Thế là Ma
Tùng Quân lên mạng tải xuống một chiếc thuyền gỗ đơn giản cho Lưu Béo
làm. Miễn sao chở đủ bảy người, một Goblin và ba con thú cưng là đủ.
“Con Tiểu Bối dạo này hơi bự, hay cho nó tự bơi sang đi?” – Ma Tùng Quân nhìn con gấu bò sữa Tiểu Bối mà nói.
Hắn không muốn công nhận con này là con gấu trúc, thứ nhất là nó không ăn
trúc. Thứ hai là mắt của nó chỉ thâm có một bên, gấu trúc thường thâm cả hai mắt lận.
Các nàng thề, nếu như nhìn thấy Diệp Vân Thành, chắc chắn đem hắn đưa vào ngục giam!.
Diệp Vân Thành cười khổ đem tất cả thống khổ cùng nói xấu nuốt vào.
Thế nhưng là khán giả lại gầm thét thay hắn không đáng!