Trong màn đêm yên tĩnh vang lên những tiếng tách tách nhịp đều. Quỷ Hồn bị
trói bằng những sợi xích màu xanh lam ngọc, ở mỗi sợi dây đều được dán
lên một lá bùa. Cơ thể của hắn bị trói chặt vào một tảng đá lớn, cả đầu
cũng bị cố định lại, toàn thân cố định, chỉ có con mắt là có thể cử
động.
Dù là ở dạng hồn đi chăng nữa, Long Nguyên Giáp vẫn có cách để tra tấn hắn, không phải những đòn mang tính sát thương cao để làm
đối phương đau đớn. Linh hồn là một dạng tồn tại năng lượng tinh thần,
trừ phi chém chết, nếu chỉ chém trọng thương thì chỉ cần tinh thần vẫn
sáng suốt, linh hồn vẫn có thể tự động hồi phục được.
Do đó Long
Nguyên Giáp mới nghĩ ra cách khác, cột cố định hắn lại một chỗ, rồi tạo
ra một quả cầu điện nhỏ. Cứ ba giây sẽ có một tia điện bắn thẳng lên
trán của tên Quỷ Hồn kia. Trước khi bắn, tia điện còn lách tách vài cái
để báo hiệu rằng nó sắp đánh. Tia điện nhỏ như vậy, không đủ để tổn
thương đến hồn thể của Quỷ Hồn, nhưng nó vẫn gây đau dù là ít ỏi.
“Ngươi nghĩ trò con bò này để làm nhục ta sao? Đánh ta đi, tại sao không tra
tấn ta đi?” – Quỷ Hồn gào lên. Nó giãy giụa cách mấy cũng không thể nào
thoát ra khỏi những sợi xích ánh sáng kia. Thậm chí càng giãy, xích càng trói chặt hơn vào linh hồn hắn.
“Mày cứ ở yên đấy mà tận hưởng, lát nữa tao quay lại. Nhớ phải giữ cái đầu cho tỉnh táo đấy.”
Vác linh hồn của Huyết Phong lên vai, Long Nguyên Giáp cười khặc khặc nói.
Cảm thấy không còn gì quanh đây nữa, thân ảnh Long Nguyên Giáp lóe lên
một cái, hắn biến mất tại chỗ. Tốc độ nhanh một cách khủng khiếp.
Chỉ nửa phút sau sau, Long Nguyên Giáp bất thình lình xuất hiện trước mặt Ma Tùng Quân, kèm theo linh hồn của Huyết Phong.
“Quân ca, đệ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ca đã giao. Hắc hắc, có điều đệ
chưa giết hắn vội. Hắn biết thông tin ở tầng dưới, nên đệ đang tra tấn
hắn một chút.”
“Ngươi... làm sao có thể nhanh như vậy được? Ta
biết là lửa của... không, lửa của ngươi hơi khác lúc nãy. Chẳng lẽ ngươi còn chưa dùng hết sức khi đánh với ta?” – Lussuria nhảy đến trước mặt
Long Nguyên Giáp, đôi mắt đẹp chớp chớp không ngừng.
Nàng đánh
giá Long Nguyên Giáp từ trên xuống dưới, thấy đầu rồng trên thanh kiếm
của hắn mang đến cho nàng áp lực sâu bên trong linh hồn. Ngọn lửa và sấm chớp bên ngoài cơ thể hắn trông vẫn thế, nhưng nó có cảm giác tinh
thuần và thanh tẩy cao hơn cả Quang hệ.
Lúc này Lussuria vươn tay chạm lên lá bùa đang bảo hộ bên ngoài linh hồn của Huyết Phong, cảm
nhận một luồng sức mạnh lớn ngăn cản bàn tay nàng bên ngoài. Lussuria
cúi gầm mặt xuống lẩm bẩm.
Vài giây sau, nàng ngẩng đầu lên mắng thẳng mặt Long Nguyên Giáp:
“Lá bùa này, sức mạnh này... Tên chết tiệt kia, ngươi dám lừa ta? Rõ ràng thời đại này vẫn còn thuật pháp phương Đông.”
Nhìn một con Undead thở hồng hộc, Long Nguyên Giáp mang theo gương mặt khinh bỉ đáp:
“Khi nào ta nói thuật pháp bị thất truyền vậy? Ngươi tự nhìn mặt ta, tự biên tự diễn, chứ ta đã nói không có khi nào?”
“Vậy vẻ mặt ngươi lúc đó là sao?” – Lussuria gằn giọng.
“Bớt tự cho mình là thông minh đi, lúc đó ta đang tự nghĩ nếu như bản thân
ta chăm chỉ học hành thì đã không để cho huynh đệ mình gặp nạn. Từ khi
nào mặt ta viết chữ lên đó cho ngươi đọc?” – Long Nguyên Giáp trợn mắt
lên. Tính khí của hắn giống hệt như Ma Tùng Quân vào những thời điểm
nhạy cảm thế này.
Đến tận bây giờ, hắn là kẻ rõ hơn ai hết. Những lời mà Lussuria và Diggory T.Bogy nói trước đó đều là thật. Bởi vì gia
tộc của hắn là một trong những gia tộc lâu đời nhất của đế quốc. Trong
gia tộc hắn và một số gia tộc lánh đời khác đều có một môn thuật pháp
khác so với các Ma Pháp Sư hiện tại.
Đó là thuật pháp bùa chú, nó vận dụng Âm Dương Ngũ Hành. Tuy không khác gì mấy so với các Ma Pháp Sư bên ngoài kia. Chỉ khác một chỗ là họ chiến đấu bằng bùa chú, bùa chú
có rất nhiều loại khác nhau, chúng là các văn tự được vẽ lên trên một tờ giấy, sau đó dẫn dắt nguyên tố ma thuật yểm vào trong đó theo vài trình tự nhất định. Nhứng sức mạnh không đơn giản như thế.
Khi lá bùa
được kích hoạt, nó sẽ tạo ra tác dụng tùy thuộc vào thứ mình vẽ lên và
nguyên tố ma thuật. Về bùa phép nó đa dụng cao hơn, không cần thiết phải có ma lực mới có thể sử dụng. Thuật pháp bùa chú khác hoàn toàn so với
các Ma Pháp Sư. Một Ma Pháp Sư Trung cấp chỉ có thể sử dụng ma thuật từ
Trung cấp trở xuống, cưỡng chế dùng ma thuật Cao cấp sẽ khiến bản thân
trọng thương.
Đối với người sử dụng bùa chú thuật pháp thì chỉ
cần kích hoạt được là lá bùa là xong. Bùa ma thuật Cao cấp nó thể kích
hoạt được bởi người dùng chú thuật pháp cấp thấp hơn. Bởi thứ năng lượng trong cơ thể họ không phải là ma lực.
Không cần sở hữu ma
lực,không cần hấp thu năng lượng nguyên tố vào trong người. Mà chỉ sở
hữu thứ gọi là pháp lực. Pháp lực này giúp họ dẫn dắt được dòng chảy
nguyên tố ma thuật thay vì hấp thụ nó. Vì không thể hấp thụ nguyên tố ma thuật, nên bọn họ dùng pháp lực để điều khiển nguyên tố theo ý muốn. Từ đó tạo ra một trường phái chiến đấu bằng bùa chú.
Nhưng thuật
pháp bùa chú lại không phải là thứ xuất hiện từ thời đại trước như lời
Lussuria. Mà nó chỉ xuất hiện ở thời điểm các gia tộc Võ Đạo bị diệt bởi các gia tộc Ma Pháp Sư. Để thích nghi với thế giới mới này, mà không
muốn trở thành chúng, nên các Võ Đạo gia tộc đã nghĩ ra thuật pháp bùa
chú để chống lại Ma Pháp Sư.
Để hiểu được ma thuật, bọn họ phải
học về ma thuật, tìm hiểu về ma thuật để sử dụng nó như công cụ để chống lại những kẻ được ma thuật ưu ái. Vì thế ở trong các gia tộc lánh đời
sinh ra một đạo gọi là Ma Pháp Đạo.
Những gia tộc Võ Đạo trước
kia phải học Ma Pháp Đạo để chống lại Ma Pháp Sư. Bọn họ còn được gọi
với cái tên là Ma Đạo Sư. Ma Đạo Sư rất khác với Ma Pháp Sư. Ma Pháp Sư
học về những thứ sẵn có của mình, ví như Ma Pháp Sư sở hữu ma lực Hỏa hệ trong cơ thể, thì Ma Pháp Sư đó chỉ có thể học được Hỏa ma pháp.
Còn Ma Đạo Sư dù có ma lực trong cơ thể hay không cũng không quan trọng. Họ được dạy tất cả các nguyên tố ma thuật và có thể sử dụng được tất cả
các nguyên tố dưới dạng bùa chú. Mà bọn họ không chỉ dùng các nguyên tố, mà còn dùng cả những thứ không nằm trong nguyên tố như năng lượng mặt
trời, năng lượng mặt trăng, năng lượng từ thiên nhiên bên ngoài và trên
hết là năng lượng tâm linh.
Nghe có vẻ quá bá đạo đúng không?
Đúng thế, chính vì quá bá đạo nên số lượng người trở thành Ma Đạo Sư đếm trên đầu ngón tay vậy. Trở thành Ma Đạo Sư đã khó, trở thành Ma Đạo Sư
mạnh còn khó hơn.
Ma Đạo Sư không những có kiến thức về nguyên tố ma thuật, mà còn có kiến thức về phong thủy, thuật chiêm tinh. Để có
những kiến thức đó họ phải học rất nhiều, nhiều đến mức quên luôn cả
việc chống lại các gia tộc Ma Pháp Sư và sự bất công đối với những gia
tộc theo Võ Đạo.
Hiện nay các gia tộc Võ Đạo lánh đời vẫn không
ngừng đào tạo ra các Ma Đạo Sư, nhưng suy cho cùng Ma Pháp Đạo quá khó
học. Nó đòi hỏi một lượng kiến thức khổng lồ phải nạp vào đầu. Ma Đạo Sư cũng phân ra cấp bậc giống hệt như Ma Pháp Sư.
Có một điều cần
phải công nhận ở đây chính là cấp độ ngang nhau, Ma Đạo Sư vô địch. Vô
địch là vì sao? Là vì họ có thể dùng toàn bộ nguyên tố ma thuật khác
nhau để chiến đấu. Đồng nghĩa với việc Ma Pháp Sư khi đối đầu với Ma Đạo Sư thì họ luôn luôn bị khắc chế bởi hệ mà Ma Đạo Sư thi triển ra.
Chưa kể Ma Đạo Sư dùng rất ít pháp lực để chiến đấu, tất cả pháp lực thường
được họ sử dụng trước để tạo ra bùa phép, bùa chú rồi. Chỉ cần còn bùa,
dù có phải đối đầu với hàng chục Ma Pháp Sư đồng cấp thì Ma Đạo Sư vẫn
chiến thắng.
Ngặt nỗi là ngoại trừ người khai sáng ra Ma Pháp Đạo là đạt cấp Bá Chủ ra thì tất cả các Ma Đạo Sư tài giỏi nhất chỉ đạt đến Thượng cấp. Cũng chính là cấp độ của Long Nguyên Giáp hiện tại. Ở đế
quốc, các Ma Pháp Sư Thượng cấp giống hắn không có cả ngàn thì cũng có
cả trăm.
Còn Ma Đạo Sư từ xưa đến nay, qua mỗi thời kỳ, Thượng
cấp chỉ xuất hiện trên đầu ngón tay. Nên họ chẳng bao giờ có cửa đấu lại Ma Pháp Sư về mặt số lượng. Đừng nói đến thời nay, cho dù là người sáng lập ra Ma Pháp Đạo sống lại cũng không thể nào địch được các gia tộc Ma Pháp Sư. Bởi cấp độ cao nhất của Ma Pháp Sư là Thánh cấp. Còn Ma Đạo Sư chỉ là Bá Chủ cấp.
Từng có lời truyền miệng từ thời xưa truyền
lại rằng, người sáng lập ra Ma Pháp Đạo đã đấu với Ma Pháp Sư Thánh cấp
một trận. Kết quả là bất phân thắng bại, không ai có thể giết chết đối
phương. Cũng nhờ đó các gia tộc Võ Đạo mới tồn tại đến tận ngày nay. Có
điều họ tồn tại dưới một cái tên khác, thường được gọi là gia tộc lánh
đời.
Không phân tranh, không đấu đá. Con cháu trong nhà cũng
không được phép làm việc cho hoàng gia đế quốc. Bất quá khi đế quốc gặp
nạn, các gia tộc lánh đời phải xuất hiện ở tiền tuyến để chiến đấu. Vì
lý do đó, nên cứ cách một khoảng thời gian, đế quốc lại làm như mình bị
các nước nhỏ xung quanh đánh chiếm và cử đi một vài Ma Đạo Sư tài giỏi
của gia tộc lánh đời ra chiến trường. Để rồi bọn họ phải chết ở ngoài
đó, sau cùng Ma Đạo Sư rất mạnh, nhưng chưa đủ để chống lại Ma Pháp Sư.
Nhưng vẫn có một cách để các Ma Đạo Sư không phải chết sớm. Chính là xem
chiêm tinh cho hoàng gia của đế quốc. Thuật chiêm tinh là thuật nghịch
thiên, nhìn lén vận mệnh, kẻ xem lén tất nhiên sẽ hao tổn tuổi thọ. Dù
thế thì vẫn sống lâu hơn so với việc phải ra chiến trường, thời gian
càng nhiều, bọn họ càng có thêm thời gian để đào tạo các Ma Đạo Sư đời
kế tiếp.
Một vòng lẩn quẩn cứ thế kéo dài, dù có xem chiêm tinh
cho đế quốc đi chăng nữa thì thi thoảng một vài Ma Đạo Sư thiên tài của
các gia tộc lánh đời ấy vẫn bị đem ra chiến trường. Kết cục là chẳng kẻ
nào có thể sống sót để trở về.