Chẳng lẽ hai tên kia đưa Huyết Phong lên tầng trên trị thương? Không,
Huyết Phong làm sao dễ bị thương như vậy được. Tự hỏi không có kết quả,
Long Nguyên Giáp cũng mặc kệ. Chuyện quan trọng nhất hiện tại vẫn là xem trận chiến của Ma Tùng Quân và con Golem kia.
“Hộc hộc...”
Lúc này Ma Tùng Quân thở hồng hộc như trâu, hắn cắm trọng kiếm lên ngực con Golem. Tứ chi của con Golem đã bị Ma Tùng Quân chặt đi, nó chỉ còn mỗi
cái đầu để tấn công. Vì thế thi thoảng vẫn có vài tia năng lượng bắn
lung tung khắp nơi.
Do cơ thể thiếu hụt các chi, nên nó khó có
thể điều chỉnh để bắn trúng được Ma Tùng Quân. Vì có đầu óc chậm phát
triển, nó còn bị Ma Tùng Quân khiêu khích nên bỏ mặc luôn cả việc hồi
phục tứ chi của mình.
Gần thế này, Ma Tùng Quân không thể nào
dùng Phách Không Trảm được nữa, hắn trực tiếp dùng trọng kiếm đập lên
người nó. Cảm thấy chưa đủ lực, Ma Tùng Quân tháo ba viên ma tinh thạch
hệ Thủy ra, gắn ba viên hệ Thổ vào để tăng trọng lượng kiếm lên gấp ba
lần.
“Keng keng keng keng...” – Âm thanh kim loại va chạm vang lên dồn dập.
Ở đây, trọng lượng lại không phải là vấn đề chính, dù đánh cách mấy cũng
không thể đào sâu quá nửa mét vào trong ngực của con Golem. Hắn đánh vào cả các khớp phát sáng trên người nó, nhưng cũng không ăn thua. Phần
thân của con quái vật này được làm từ gì vậy?
“Gào!!!!”
Con Golem gầm lên một lần nữa, nó biết mình không thể nào tấn công được Ma
Tùng Quân với tình trạng này. Nên nó dồn toàn bộ sức mạnh về một phía,
tập trung hồi phục cánh tay phải trước tiên.
Nhận ra điều đó, Ma
Tùng Quân đứng dậy dùng Phách Không Trảm chém nát luôn phần đang hồi
phục. Sau đó hắn lấy hai cây cuốc trong người ra, nếu dùng kiếm chặt
không nát, chỉ có thể dùng cuốc chuyên dụng cho khai khoáng.
“Keng keng keng...”
Kết quả chỉ sau ba bốn lần bổ, mấy cây cuốc liền gãy ra làm đôi. Tức mình
Ma Tùng Quân ném phần cuốc còn lại sang bên, hắn tiếp tục lôi ra một
đống boom mìn đặt ngay ngắn trên người con Golem, rồi lập tức rút chốt
một trái ra.
Chỉ trong nhảy mắt Ma Tùng Quân nhảy khỏi người con Golem, hắn trốn ngay bên hông nó để né tránh vụ nổ.
“ĐÙNG!!!!!!!!!”
Âm thanh khủng khiếp phát ra, khiến cho cả hầm ngục rung chuyển nhẹ vài
nhịp. Đất bụi trên trần không ngừng rơi xuống, khi khói bụi còn chưa kịp lắng, Long Nguyên Giáp đã nghe thấy âm thanh kim loại vang lên liên
tục.
— QUẢNG CÁO —
“Mẹ nó cứng quá!”
“Quân ca, dừng lại đi. Sức công kích của ca không đủ đâu, để nó cho đệ.”
Long Nguyên Giáp đứng đằng xa hô một tiếng. Suốt từ nãy đến giờ chém không
biết bao nhiêu nhát, Ma Tùng Quân sớm đã phát tiết xong rồi, nghe Long
Nguyên Giáp nói thế hắn liền nhảy xuống khỏi cơ thể của con Golem.
Bản thân Ma Tùng Quân có chung điểm yếu với Đại Cathay, chính là sát thương gây ra quá kém. Nhìn đi nhìn lại hắn chỉ có mỗi một chiêu Phách Không
Thần Quyền, biến tướng thành Phách Không Trảm. Mà đã phách không thì
không thể đánh cận chiến được.
Vốn định nhảy xuống dưới dùng
Phách Không Trảm bào nát người con Golem từ bên hông, nhưng hắn nhớ lại
mấy nhát Phách Không Trảm lúc nãy hoàn toàn không cắt quá sâu vào trong
cơ thể của nó nên đành nghe theo Long Nguyên Giáp.
Nhảy trở ra,
Ma Tùng Quân đáp xuống bên cạnh Long Nguyên Giáp với vẻ mặt thất vọng về bản thân. Vừa rồi đánh boom con quái vật, số lượng đó đủ nổ ra một cái
hố lớn nếu ở bên ngoài. Thế mà chỉ làm cho con Golem đó nứt mẻ một chút, chỉ vài giây sau nó hồi phục trở lại.
“Không phải do ca yếu đâu, là do thứ hình thành ra con Golem này không phải là đất đá bình
thường.” – Long Nguyên Giáp vuốt cằm nói.
“Không phải đất đá thì là gì?”
Ma Tùng Quân hỏi một tiếng, hắn trông thấy con Golem đang hồi phục trở
lại. Lần này hắn mặc kệ, đánh không lại để cho Long Nguyên Giáp đánh cho rồi, cứng đầu làm gì. Điểm yếu của hắn hiện tại chính là thiếu sát
thương.
“Là kim loại, Hỏa Thiết Bạch Thạch. Loại đá này được sinh ra bên trong mỏ ma tinh thạch hệ Hỏa, chẳng những rắn chắc mà khả năng
chịu nhiệt cũng rất cao. Được các thợ rèn xem là một trong những loại đá khó rèn thành vũ khí nhất. Một khi rèn thành, vũ khí đó có tính kháng
lửa và dẫn lửa rất cao.”
Một bên giải thích cho Ma Tùng Quân, một bên Long Nguyên Giáp cầm vũ khí trên tay, cơ thể hắn bấy giờ bốc lên
ngọn lửa lam ngọc kèm theo các tia sấm màu lam chạy dọc quanh người.
“Lạch cạch...”
Vì không có Ma Tùng Quân quấy phá, con Golem chỉ mất khoảng mười giây để
hồi phục trở lại bình thường. Nó từ từ đứng dậy, xoay đầu nhìn Ma Tùng
Quân và Long Nguyên Giáp. Con Golem này không có mắt, hốc mắt của nó chỉ là hai tia sáng màu đỏ vô hồn như bóng đèn.
“Hỏa Lôi Cuồng Điệp...”
Long Nguyên Giáp lẩm bẩm một câu, lửa và sét lan ra thanh trọng kiếm của
hắn. Vác kiếm sau vai, bấy giờ hai mắt Long Nguyên Giáp nhắm nghiền lại. Toàn thân hắn bấy giờ xuất hiện những cánh bướng trong suốt màu lam
ngọc, trông chúng đẹp đến mê ly.
— QUẢNG CÁO —
Cùng lúc
con Golem bắt đầu há miệng ra, nó vẫn dùng chiêu cũ, một quả cầu năng
lượng lớn được tích trước miệng của nó. Ma Tùng Quân có thể thấy được mờ mờ hình ảnh của vòng tròn ma thuật đâu đó ở trong miệng con Golem.
“Quân ca, tốt nhất ca nên chọn hướng đi trong tương lai cho ca đi. Đấu sĩ đỡ
đòn hoặc là đấu sĩ gây sát thương, hoặc có thể giống như đệ. Đấu sĩ theo khuynh hướng sát thủ.”
Lời vừa dứt, Long Nguyên Giáp biến mất
tại chỗ. Ngay vị trí hắn đứng, mặt đất nứt tóa ra như mạng nhện, khiến
cho chỗ đứng của Ma Tùng Quân cũng bị lún theo. Nửa khắc sau một tiếng
động lớn vang lên cùng lúc với ánh sáng chói lóa bao trùm cả hầm ngục.
“OÀNH!!!!!”
Tiếp đó là chuỗi âm thanh ma sát kéo dài, trước mắt Ma Tùng Quân, nửa thân
trên của con Golem bắt đầu trượt xuống khỏi cơ thể của nó. Từ từ đổ rầm
xuống đất, làm cho mặt đất rung nhẹ lên một cái.
Tại sao một nhát chém lại có thể gây ra âm thanh lớn như thế được? Khói bụi lắng đi sau
vài giây, hình ảnh Long Nguyên Giáp mắc kẹt trên vách hầm ngục hiện ra
trước mắt Ma Tùng Quân.
Mặt Ma Tùng Quân đực ra, hình tượng Long
Nguyên Giáp trong mắt hắn hoàn toàn sụp đổ, không nó đã sụp đổ từ lâu
rồi. Giờ thì hắn đã hiểu vì sao có cái âm thanh chấn động lớn kia rồi.
Phóng nhanh quá, dừng không kịp.
...
“Vậy đệ là đấu sĩ nhưng lại thích chiến đấu lả lướt giống như sát thủ?” – Ma Tùng Quân nhìn Long Nguyên Giáp ngạc nhiên hỏi.
Bấy giờ hai người đang đi thu gom lại bãi chiến trường, cả hai dường như
quên luôn cả sự tồn tại của Huyết Phong và Diggory T.Bogy, tất nhiên cả
con Goblin hồng kia nữa. Ba tên đó biến đâu mất, mà hai người này không
hề quan tâm tìm kiếm.
“Không phải là thích, mà là Long gia nhà đệ vốn từng là gia tộc sát thủ. Ít nhiều đệ cũng bị ảnh hưởng. Thực ra đệ
có hai phong cách chiến đấu, đấu sĩ gây sát thương theo thời gian và sát thủ. Có thể gọi đệ là đấu sĩ sát thủ cũng được.” – Long Nguyên Giáp
giải thích.
Tuy nói là bản thân có hai phong cách chiến đấu,
phong cách hắn vừa thể hiện ra vừa rồi chính là chiến đấu theo kiểu sát
thủ. Dùng đòn nhanh và dứt điểm trong nháy mắt. Vào lúc chiến đấu bình
thường, không dùng đến ma lực của bản thân, Long Nguyên Giáp thường đánh chay bằng vật lý.
Long Nguyên Giáp vẫn còn một phong cách chiến
đấu nữa, là đấu sĩ đỡ đòn toàn diện. Trong trạng thái đó, hắn khó có thể gây được sát thương, tuy nhiên quấy rối thì vẫn được. Trạng thái chiến
đấu nào cũng có điểm mạnh và điểm yếu riêng.
Còn về Ma Tùng Quân, hắn giống như một đấu sĩ quấy rối hơn, sát thương của hắn nếu nói về
mặt tổng thể thì rất kém, có thể nói là thua xa cả Huyết Phong. Gặp đối
thủ quá trâu bò như con Golem, sát thương Ma Tùng Quân gây ra hoàn toàn
vô nghĩa nếu như chiến đấu một mình, hắn không có đủ sát thương để dứt
điểm được con Golem.
Do đó Ma Tùng Quân phải chọn ra phong cách
chiến đấu chính của bản thân, là đấu sĩ chịu đòn, hoặc đấu sĩ gây sát
thương theo thời gian. Ma Tùng Quân cũng có thiên hướng là đấu sĩ gây
sát thương theo thời gian, nhưng hắn lại không có khả năng dứt điểm nên
hoàn toàn không được xếp vào lớp này.
— QUẢNG CÁO —
Có thể nói trong ba người, Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay. Thì Huyết
Phong chính là người toàn diện nhất, vừa có khả năng chịu đòn, vừa có
khả năng gây sát thương và có cả tốc độ di chuyển cao. Đại Cathay thì có cơ thể bất tử nửa mùa, càng về sau càng chứng tỏ khả năng chịu đòn rất
trâu bò trong cơ thể gầy gò kia.
Cuối cùng là Ma Tùng Quân, nửa
mạc nửa mỡ, chỗ nào cũng vừa phải, không đâu vào đâu. Nhưng nói đi cũng
phải nói lại, Ma Tùng Quân vừa mới biết chiến đấu vào khoảng ba bốn
tháng đổ lại đây. Trước đó hắn vẫn là người bình thường.
Không
phải con lò võ giống Huyết Phong, cũng không phải là giang hồ giống Đại
Cathay. Để được như hôm nay, thì đúng là kỳ tích đối với kẻ cứng đầu
không chịu thay đổi như Ma Tùng Quân.
“Vậy đệ có...”
“Đệ
không có, ca phải tự tìm. Phong cách chiến đấu và khả năng của ca đã rất khác biệt với đệ, cũng khác so với phần còn lại của thế giới. Chỉ có
đội hủ tiếu của ca, tự thân vận động, tìm ra điểm mạnh và điểm yếu
riêng. Đệ chỉ đóng góp ý kiến với tư cách là người đứng ngoài.”
Chưa đợi cho Ma Tùng Quân nói, Long Nguyên Giáp đã trực tiếp từ chối. Hắn
biết Ma Tùng Quân muốn hỏi cái gì, chắc hẳn là muốn hắn có cách nào để
gây sát thương dứt điểm hay không. Long Nguyên Giáp biết trả lời câu hỏi này thế này, nên nhất quyết từ chối.
“Ừ, ta hiểu rồi. Cảm ơn đệ, nếu không có trận chiến hôm nay, quả thật ta không biết điểm yếu mình
nằm ở đâu.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Dọn dẹp xong xung quanh, Ma Tùng Quân mới thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Huyết Phong đâu?” – Ma Tùng Quân thốt lên.
“Đệ không thấy nó từ lúc nãy rồi.” – Long Nguyên Giáp lắc đầu nói.
[Huyết Phong, Diggory T.Bogy và Goblin hồng đã rơi xuống tầng ngục ẩn nằm giữa tầng 4 và 5. Hiện tại không có đường vào, túc chủ chỉ có thể đợi bọn họ tự thoát khỏi đó. Huyết Phong hiện tại vẫn an toàn, túc chủ đừng lo.]
Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân. Tiếp đó Phiền Bỏ Mẹ chiếu lại cảnh Diggory T.Bogy đang dìu Huyết Phong đứng dậy thì đột
nhiên dưới chân xuất hiện một cái hố lớn làm cho hai người bọn họ lọt
xuống dưới.
Goblin hồng vốn thoát được một kiếp, nhưng do Ma Tùng Quân đánh nhau với Golem khổng lồ đã làm một cục đá văng trúng đầu
Goblin hồng, khiến cho nó loạng choạng rồi té cắm đầu xuống hố. Sau khi
Goblin rơi xuống, miệng hố cũng đóng lại.