“Bất quá ta là vì mấy gói thuốc của Quân ca. Vòng sau vẫn là vòng thi
đấu đồng đội, ngươi khá có ích đối với Đại Cathay...” – Long Nguyên Giáp nói giữa chừng thì dừng lại nhìn Tí Hai Ngón.
Thấy Tí Hai Ngón
vẫn bình tĩnh nghe hắn nói, không có gì gọi là hấp tấp. Không ngờ con
người như Tí Hai Ngón lại có khả năng bình tĩnh đến vậy. Thực chất vạn
sự không giống Long Nguyên Giáp nghĩ, căn bản là do Tí Hai Ngón quá sợ
hãi cái chết nên hắn đã sớm chết ngất rồi.
Đúng vậy, ngất với đôi mắt còn mở trừng ra, giống như ngủ mở mắt. Sau một hồi đánh thức Tí Hai Ngón dậy bằng đòn roi, Long Nguyên Giáp mới nói tiếp:
“Ta cho
ngươi một cơ hội, nếu ngươi lấy lại được toàn bộ 100 đồng bạc từ trên
tay người của ta thì ta sẽ thả ngươi đi. Thậm chí còn đích thân để cử
ngươi với Quân ca, để cho ngươi vào nhóm. Thời gian sẽ là từ giờ đến lúc mặt trời mọc, nếu ngươi thành công thì như lời ta nói.”
“Thật
không? Long đại gia, ngươi cho ta một cơ hội... khụ, một cơ hội để giữ
mạng ư? Lại còn có thể được vào nhóm của Đại Cathay...” – Tí Hai Ngón
trợn mắt lên nói.
Đó là tin vui duy nhất của Tí Hai Ngón nhận
được kể từ khi bị bắt vào đây. Và cũng chỉ là duy nhất, một đêm đó chính là đêm kinh hoàng nhất cuộc đời của Tí Hai Ngón. Hắn bị lôi ra một vùng đất trống, nhiệm vụ của hắn là phải trộm được 100 đồng bạc trong tay 99 Hắc Long Giả, 1 đồng bạc còn lại nằm trên tay của Long Nguyên Giáp.
Cái nhiệm vụ này, khác nào nhiệm vụ thách thức tử thần? Đừng nói đến các
Hắc Long Giả ai ai cũng có thực lực hơn hắn, công việc chính của bọn họ
là ám sát và giết người. Lấy được tiền từ tay họ mà không rớt ngón tay
nào thì đúng là chuyện cười. Đừng nói là rớt ngón tay, có khi chân tay
còn cụt hết cũng nên.
Nhưng nếu không làm hắn sẽ bị giết, mà làm
thì hắn cũng có khả năng mất tay hay chân. Hắn có thể dùng mọi cách, dù
là trộm hay giết người cướp của đều có thể. Tất nhiên Hắc Long Giả sẽ
không đứng yên để cho hắn trộm, bọn họ cũng sẽ dùng mọi cách để cản hắn
lại. Tuy nhiên chỉ có một điều luật là có lợi cho hắn, các Hắc Long Giả
sẽ không được phép hợp tác với nhau.
Theo nghĩa là 1 vs 100, nhưng theo luật thì vẫn là 1 vs 1. Vẫn có lợi cho Tí Hai Ngón, vẫn có cơ hội. Bắt đầu từ dễ đến khó.
Trong đầu của Tí Hai Ngón không có suy nghĩ chạy trốn, hắn cũng không hoàn
toàn có ý định chạy trốn. Hắn thừa biết đã rơi vào trong tay của Hắc
Long Giả, có chạy đằng trời cũng không thoát được, trừ phi có thế lực
sau lưng chống đỡ. Còn không thì mơ mộng viễn vông đi.
Màn đêm
tĩnh lặng buông xuống, mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu, chiếu rọi xuống
khu rừng yên tĩnh. Tí Hai Ngón ngồi vắt tay lên trán, hắn đang suy nghĩ
một cách khác. Làm sao để lấy được tiền từ tay bọn họ bây giờ?
“Khoan đã, luật không nói nhất định là phải trộm. Nếu ta không trộm thì sao?
Vả lại cũng không cấm rời khỏi khu rừng này.” – Tí Hai Ngón đột nhiên
nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Tuy đánh nhau không bằng ai, nhưng
nghe lén và trộm đồ thì không ai bằng hắn. Trộm tiền thì rất khó, bởi vì các Hắc Long Giả đều cầm khư khư đồng bạc trên tay, không có để trong
người, muốn cướp tiền từ tay bọn họ nhất định phải đánh nhau, nếu hắn
dùng một cách khác thì có thể lấy mà không cần phải đánh nhau.
Vẫn là nghề của hắn, vẫn là đi trộm, nhưng trộm các khác. Tí Hai Ngón bắt
gặp một nhóm sáu bảy Hắc Long Giả ngồi nướng quây quần bên đống lửa, bọn họ không phát hiện ra được Tí Hai Ngón do hắn dùng năng lực của gió để
định vị và nghe lén.
— QUẢNG CÁO —
“Thằng mặt chuột kia còn chưa hành động nữa sao?”
“Vẫn chưa, chẳng biết sao lại ưu tiên hắn như thế làm gì. Năng lực giống như hắn, trong Hắc Long Giả chúng ta thiếu gì. Ma đại nhân chọn đại một
người trong chúng ta là được...”
“Ngưng, hắn có khả năng nghe lén, bớt nói linh tinh lại đi.”
“Mà nhiệm vụ lần này, chúng ta không được hợp tác với nhau. Kể cả trao đổi thông tin, ngồi thế này chắc không sao đâu nhỉ?”
Chỉ nghe được đến đây, hai mắt Tí Hai Ngón đột nhiên sáng lên. Chỉ cần bấy
nhiêu thông tin, Tí Hai Ngón có thể suy đoán ra được vấn đề. Ông chủ
quán hủ tiếu thật sự muốn thu nhận hắn ư? Nên mới cố tình làm cách này
để thử hắn?... Nhưng như vậy để làm gì, có nhiều cách để kiểm tra năng
lực của hắn cơ mà, làm thế này không sợ hắn bỏ đi hay sao?
Khoan
đã, có khi mấy tên Hắc Long Giả kia cố ý nói như vậy để dụ cho hắn hành
động bất cẩn thì sao? Không được, phải tỉnh táo, nếu người ta muốn nhận
hắn vào nhóm thì sớm đã nhận rồi, không nhất thiết phải vận dụng đến cả
Hắc Long Giả để bày trò làm gì. Hắc Long Giả đâu phải là một tổ chức
giỡn chơi theo ý của Ma Tùng Quân được.
Dù xảy ra chuyện gì, Tí
Hai Ngón phải hoàn thành được thử thách này để bảo toàn tính mạng mới
được, nếu không Long Nguyên Giáp chẳng thể nào tha cho hắn.
Lúc
này Tí Hai Ngón chạy về thành, hắn lẻn vào trong nhà dân ăn cắp một ít
gạo, rau, trộm vài con gà và mấy trái trứng sau đó quay lại khu rừng.
Giống như hắn đoán, Hắc Long Giả không hề đuổi theo để bắt hắn, nhưng
vẫn có người theo dõi hắn từ xa.
Tìm một bãi đất trống, Tí Hai
Ngón bắt đầu cắt tiết gà, làm lông các thứ để làm nồi cháo gà. Vào những ngày cuối đông, ban đêm ở trong rừng vẫn rất lạnh. Hắn cũng thường đi
ăn trộm vào buổi tối nên hiểu được cái cảm giác vừa đói vừa lạnh khi
phải làm việc khuya.
Mất đến hơn một giờ, Tí Hai Ngón nấu được
một nồi cháo thơm phức. Ăn thử cũng thấy tạm được, hắn cho vào ít rau để thêm mùi ngon. Sau đó bê theo cả nồi chạy đến trước mặt một nhóm Hắc
Long Giả đang ngồi bên đống lửa.
Sáu bảy Hắc Long Giả vừa thấy Tí Hai Ngón xuất hiện liền vội vàng đứng dậy đề phòng hắn. Không ai nói
một câu nào, chỉ thấy Tí Hai Ngón đi đến đặt nồi cháo trước mặt bọn họ,
hắn cười hề hề nói:
“Các huynh đệ, ở đây ta có nồi cháo lớn. Tuy
không xứng với giá tiền, nhưng mỗi người đưa ta một đồng bạc kia, nồi
cháo này sẽ là của các ngươi.”
“Nói nhảm cái gì vậy? Nếu muốn cướp thì nhanh lên, đừng có làm trò mèo.” – Một Hắc Long Giả nói.
“Ấy đừng đừng, các ngươi không được tấn công ta trừ khi ta ra tay đúng
không? Đánh trước là thua đấy nhé.” – Tí Hai Ngón vội xua tay nói.
— QUẢNG CÁO —
Nghe thế gã Hắc Long Giả định xông lên đánh Tí Hai Ngón liền dừng lại, hắn
ta nhíu mày nhìn nồi cháo trên tay Tí Hai Ngón. Có phải thằng này để
thuốc xổ vào trong đó rồi dụ bọn họ ăn hay không?
“Ngươi đang
nghĩ trong đây có thuốc xổ đúng không? Yên tâm, có Khiển Thú Sư ở đây
không? Cho thú cưng ăn thử là được, nếu nó bị vấn đề gì các ngươi cứ
việc giết ta.” – Tí Hai Ngón tự tin nói.
“Để ta thử.”
Một
Hắc Long Giả bịt mặt khác đi tới, nhìn bề ngoài thấy phần ngực nhô ra
hai cục mỡ tròn tròn, chắc chắn là nữ nhân. Nàng ta triệu hồi ra một con cún cao qua mắt cá chân của Tí Hai Ngón vài tấc.
Nàng ta múc một muỗng cháo cho con chó liếm thử, kết quả nó liếm bằng sạch. Để cho chắc ăn còn xé thêm một miếng gà cho con chó, nó cũng ăn hết. Sau một lúc
vẫn không thấy con chó nhỏ gặp vấn đề gì, lần này Hắc Long Giả lại càng
khó hiểu nhìn Tí Hai Ngón.
“Trời lạnh thế này, mà vì ta các ngươi phải làm việc khuya. Nên ta muốn bán nồi cháo này cho các ngươi, đảm
bảo nóng hổi, vừa thổi vừa ăn. Chỉ một đồng bạc một người, nồi này là
của các ngươi hết.” – Tí Hai Ngón cười hắc hắc nói.
“Ngươi tính dùng cách này để vượt qua bài kiểm tra sao?” – Nữ Hắc Long Giả ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ta hoàn lương rồi. Không muốn đi móc túi nữa, các ngươi có thể
giúp ta không?” – Tí Hai Ngón làm bộ mặt đáng thương nói.
Hắn vốn đã rất xấu, khi làm bộ mặt đáng thương kia, trông hắn cực kì thiếu đòn. Long Nguyên Giáp đại nhân đã nói, không muốn lấy mạng của hắn, đây cũng có thể là đồng đội tương lai của Ma đại nhân, tương lai có thể sẽ làm
việc với hắn. Dù hắn có lấy được mấy đồng bạc ở đây cũng chưa chắc có
thể lấy được của các Hắc Long Giả còn lại. Chưa kể đến cửa ải cuối cùng
là chủ nhân Long Nguyên Giáp của bọn họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, các
Hắc Long Giả chụm đầu lại với nhau thì thầm to nhỏ gì đó. Bọn họ dùng
vách cách âm ma thuật nên Tí Hai Ngón không thể nghe được.
“Nếu
ngươi đã muốn hoàn lương thì được, ở đây chúng ta có bảy người, 7 đồng
bạc này là của ngươi. Để nồi cháo lại rồi đi đi.” – Cô nàng Hắc Long Giả đưa cho Tí Hai Ngón 7 đồng bạc rồi nói.
Nhận được 7 đồng bạc, Tí Hai Ngón mừng hết nước hết cái. Không nói hai lời, hắn lập tức thu lấy. Sau đó đưa nồi cháo cho bọn họ, có điều hắn vẫn chưa đi.
“Sao còn chưa đi?” – Một Hắc Long Giả khác hỏi.
“Ta có thể xin một bát không? Ta... ta cả ngày nay chưa ăn gì.” – Tí Hai Ngón thủ thỉ nói.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, ngồi xuống đây ăn luôn đi.”
Sau đó Tí Hai Ngón ngồi ăn cùng Hắc Long Giả, thậm chí còn trò chuyện với
bọn họ rất là rôm rả. Còn được Hắc Long Giả khuyên hãy hoàn lương đi,
tiền đi móc túi chẳng bằng một góc khi làm việc cho Long gia.
Hắc Long Giả không biết một câu nói siêu kinh điển trong dân gian của thế
giới Đại Cathay. “Đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe nghiện trình bày.”
Tí Hai Ngón chính là kẻ nghiện trong này, hắn là kẻ nghiện móc túi. Khuyên một con nghiện quay đầu làm người, khó còn hơn lên trời. Kết quả khi Tí Hai Ngón vừa rời đi, các Hắc Long Giả ngồi ăn cùng với hắn mới phát
hiện ra là đã mất đồ. Người thì mất vũ khí, người thì mấy các loại Ma cụ phòng hộ, người còn mất cả ma tinh thạch.
Hắn trộm mấy thứ đó làm gì? Chẳng lẽ thoát được khỏi chỗ này hay sao?
“Chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi. Mau đi tìm hắn nhanh lên.” – Nữ Hắc Long Giả quát lên.
“Chia ra đi, báo cho những người khác cẩn thận.”
“Không được chia sẻ thông tin, ngươi quên rồi sao?”
“Thôi xong rồi, hắn lại tiếp tục dụ những người khác nữa.”
“Chưa chắc đâu, không phải ai cũng dễ dãi như chúng ta. Dù có làm được cũng không kịp đến lúc trời sáng.”
Bấy giờ Tí Hai Ngón ôm theo một đống đồ trong người, vừa chạy vừa cười một cách điên loạn.
“Hắc hắc, bước đầu kế hoạch thành công. Không ngờ mấy tên này lại dễ bị lừa như vậy.”