Dù không thấy được nụ cười của Đại Cathay, nhưng hai gã sát thủ sau lưng hắn, thậm chí còn dùng đoản đao để chọc ngoáy miệng vết thương trên
người Đại Cathay để cho hắn gánh chịu thêm đau đớn trước khi chết. Nhưng mà, cánh tay cầm thương của hắn lại dần dần vươn lên, Đại Cathay xoay
ngược mũi thương xuống cắm thẳng vào lưng gã dùng đao bên phải.
Sau đó mượn lực đè lên người gã ta, Đại Cathay rút được một chân ra khỏi
bùn lấy, hắn dùng tay trái siết chặt lấy cây thương của gã dùng thương
đối diện rồi tung cước đá văng đối phương, cướp được vũ khí đối phương.
Tiếp đó hắn rút cây thương ghim lên người gã dùng đao, rồi cầm ngang hai cây thương đưa về phía trước, mũi thương hướng ra sau dứt khoát đâm
thẳng vào vị trí của hai thanh đoản đao dưới mạn sườn.
Thương
trúng hai mũi đao, đâm xuyên cả cơ thể của hắn, hướng đến hai gã sát thủ sau lưng Đại Cathay. Ngay lập tức hai gã sát thủ phản ứng lại, chúng
lập tức bật người lui về sau tránh thoát được một kiếp.
Lúc này
một cảnh tượng hãi hùng diễn ra, Đại Cathay cứ thế rút hai cây thương
trên người ra. Một cây cắm vào gã dùng đao đã gục dưới đất. Tay vịn lấy
thân thương trên người gã dùng đao, rồi kéo cái chân còn lại dưới bùn
lên. Máu trên người hắn cứ như vô hạn, chảy ra không ngừng mà mặt mũi
vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì.
Đại Cathay từng bước từng
bước đạp lên cơ thể gã dùng đao, để đi ra khỏi bùn lầy phía dưới. Sẵn
tiện hắn quay người lại nắm lấy chân gã cầm đao, rồi ném hắn sang một
bên. Gã cầm đao lúc này nằm vật sang bên với vết thương chí tử xuyên từ
sau lưng ra phía trước, hắn nằm thở thoi thóp như sắp chết, nhưng chẳng
một ai quan tâm đến hắn.
Điều bọn họ quan tâm chính là Đại
Cathay, đang ung dung tự tại ăn cái thứ gì đó đen đen như khúc gỗ khô.
Miệng vết thương trên người hắn đang từ từ đóng lại, nhanh đến mức chỉ
cần chớp mắt một cái là chỗ bị thương đã hoàn toàn bình phục.
“Không phải người, hắn chắc chắn không phải là người.”
“Yêu ma trà trộn, nhất định là yêu ma trà trộn.”
Đang lúc những kẻ khác sợ hãi Đại Cathay, thì có một quả cầu lửa khổng lồ
lao đến đánh thẳng vào người hắn. Lửa bốc lên tới tận trời, khói bụi sau khi tán đi, người ta vẫn thấy Đại Cathay đứng đó với hai cây thương
nóng chảy trên tay mình.
“Leng keng~~”
Đại Cathay ném hai
cây thương đã hỏng sang một bên, hắn nghiêng đầu nhìn về một phía. Trong ánh mắt của Đại Cathay, lọt vào một tên Ma Pháp Sư mặc trang phục phù
thủy, áo choàng chùm đầu từ trên xuống dưới. Trên tay hắn ta cầm một cây trượng ma thuật. Hắn liên tục triệu hồi ra quả cầu lửa đánh lung tung
khắp cả chiến trường. Từ nãy đến giờ Đại Cathay ăn ba bốn quả cầu lửa từ thằng chết dẫm kia. Tuy không bị làm sao, nhưng cái mùi khói bụi xộc
vào mũi khiến hắn khó chịu còn hơn bị đâm.
“Không muốn chết thì cút chỗ khác đi, một đám nhát chết thì đừng có lại gần ta.” – Đại Cathay phất tay nói.
Hắn đang muốn tìm đối thủ, có vẻ tên Ma Pháp Sư kia có thể làm đối thủ của mình, nên Đại Cathay lấy đà tăng tốc chạy về phía đó.
Xung quanh không một ai dám cản Đại Cathay, cục lửa lớn như thế, dù có kháng đến đâu cũng phải để lại một chút vết thương cơ chứ? Hắn lại chẳng hề
hấn một chút gì, trước đó bị đâm chém bao nhiêu nhát đều hồi phục trở
lại. Kẻ như hắn, làm sao mà đánh thắng được?
Trên đường lao đến,
Đại Cathay nhặt lên một cây thương. Hắn lấy đà ném thẳng cây thương rực
lửa về phía gã Ma Pháp Sư dùng trượng kia. Nhưng phản xạ của tên đó cực
kì nhạy, hắn ta tuy không nhìn về phía này nhưng vẫn đưa trượng phép ra
gạt được cây thương đang lao đến.
Hắn nhìn đôi bàn tay tên rần của mình do gạt đi cây thương vừa nãy, ngẩng đầu lên thì thấy Đại Cathay tiếp cận từ lúc nào.
“Hỏa Ma Thuật – Bộc Tinh!!”
“Đùng!!!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ cây trượng phát ra, khiến cho Đại
Cathay vừa mới tung quyền, chưa kịp chạm mặt đối phương đã bị cú nổ đẩy
văng đi mười mấy mét, rồi tiếp đất bằng mông.
Ánh lửa tán đi, gã
Ma Pháp Sư kia ngạc nhiên nhìn Đại Cathay. Tuy không rõ ràng cho lắm,
nhưng hắn nhớ rằng bản thân đã ném quả cầu về phía Đại Cathay tầm hai
lần. Lần đầu có thể là do hắn tránh thoát, lần hai có lẽ cũng may mắn
tránh thoát, nhưng lần thứ ba trực tiếp ăn Bộc Tinh mà không có một chút hề hấn gì ư?
Lập tức mắt của hắn sáng lên, nhìn khắp cơ thể Đại
Cathay một lượt. Càng như thế hắn càng nhíu mày, bởi hắn không thấy Đại
Cathay mặc giáp, bộ đồ kì lạ trên người hắn chẳng có một chút dao động
ma thuật nào cả. Bất quá Đại Cathay lại là Ma Pháp Sư hệ Hỏa, chỉ là ma
lực trong người hắn yếu đến mức đáng thương.
“Chẳng lẽ ngươi kháng được ma thuật hệ Hỏa?” – Hắn ta hỏi Đại Cathay.
Đấu trường quá ồn, Đại Cathay không thể nghe được cái giọng líu nhíu của gã kia. Đại Cathay đứng dậy, dùng chân đá lấy cây thương trước mặt lên
trên tay. Khắp chiến trường, binh khí nằm ngổn ngang khắp nơi, chỗ nào
cũng có.
“Phừng.”
Bấy giờ Đại Cathay siết chặt cây thương
trên tay, khiến cho nó rực lên ngọn lửa. Đúng ra hắn không nên ném
thương đi như vậy, phản xạ của Ma Pháp Sư kia rất nhanh. Vốn cứ nghĩ là
Ma Pháp Sư tầm xa sẽ yếu cận chiến, nhưng không ngờ còn có cái trò tự nổ kia. Cũng may ma thuật hệ Hỏa không ảnh hưởng đến hắn, nếu không vừa
rồi cũng nổ tan mất vài bộ phận trên người.
“Hà hà hà, ta ngửi thấy mùi lạnh giá trên người ngươi. Có phải ngươi là Ma Pháp Sư song hệ khắc nhau gì đó đúng không?”
Đại Cathay vác thương lao đến cười hắc hắc nói. Khi hắn vừa tiếp cận, tên
Ma Pháp Sư kia lại la lên một tiếng, làm lại một chiêu bùng nổ kia. Hắn
đã sớm chuẩn bị nên đã nằm rạp xuống đất trong tích tắc đó, khi vụ nổ
tán đi, chỉ một khắc sau đó Đại Cathay từ ở dưới đất đâm thẳng thương về phía ngực của đối phương.
Khiến cho tên Ma Pháp Sư hoảng hồn né
sang một bên, nhưng mũi thương vẫn sượt qua được người của hắn, đâm
xuyên qua áo choàng làm áo choàng tuột ra ngoài, lộ diện gương mặt của
hắn ta.
Không, không phải gọi là hắn ta nữa, không phải do mặt,
mà do Đại Cathay nhìn xuống chỗ khác. Hắn nhìn chằm chằm hai cục mỡ thừa nhảy tưng tưng trước mặt mình. Hắn vội che mắt lại nói:
“Ta không đánh phụ nữ, ngươi đi đi.”
Một thương kia không chỉ lôi theo áo choàng của cô nàng Ma Pháp Sư kia, mà
còn đâm rách cả phần áo trước ngực làm lộ ra cảnh xuân của nàng ta. Nhìn Đại Cathay lúc này trông không khác gì một kẻ biến thái, dùng tay che
mặt nhưng lại tách hai ngón tay ra để nhìn đồi núi phập phồng ở đối
diện.
“Sở khanh, ngươi là tên sở khanh!!”
Tiếng hét của
nàng ta cất lên, cây trượng trên tay run lên bần bật. Ngay sau đó một
vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện dưới sàn đấu trường với bán kính
cả trăm mét. Vòng tròn đó bắt đầu tỏa ra khí lạnh, nhưng không ai hay
biết, bởi vì thành Phù Sương này vốn đã rất lạnh rồi.
Mọi chuyện
bắt đầu ngay thời điểm vòng tròn biến mất, cây trượng quá tải mà nổ
tung, vô số âm thanh rắc rắc vang lên. Hàng trăm người trong phạm vi của vòng tròn ma thuật lập tức bị đóng băng chỉ trong cái nháy mắt đó. Đại
Cathay cũng không ngoại lệ.
Những kẻ đứng ngoài vòng tròn may mắn thoát được một kiếp, nhưng không kẻ nào dám thừa cơ tấn công cô nàng Ma Pháp Sư kia. Thay vào đó bọn họ càng chạy về phía rìa sàn đấu, càng xa
càng tốt. Ở trận quần ẩu này, khủng hoảng nhất chính là các Ma Pháp Sư
tấn công diện rộng. Vì để tránh trường hợp đó nên ban tổ chức mới chia
ra làm hai đội, để tránh các chiêu thức diện động đánh cả địch ta.
“Thí sinh nữ song hệ bị tước quyền thi đấu. Do tấn công đồng đội.”
“Oa!!!”
Nghe tuyên bố của người chủ trì, cô nàng nhịn không được uất ức òa khóc ngay tại chỗ. Một tay ôm ngực, một tay lau vội nước mắt không ngừng chảy ra
kia.
“Tại ngươi, tất cả là tại ngươi. Cái tên biến thái, ta phải giết ngươi.”
Nói rồi trên tay cô nàng xuất hiện một thanh đoản kiếm, nàng ta một tay
siết chặt lấy đoản kiếm lao lên đâm thẳng vào ngực Đại Cathay đang bị
đóng băng ở kia.
“Rắc!”
Kiếm đâm xuyên qua tảng băng dày,
đâm trúng ngực của Đại Cathay khiến cho máu nóng của hắn chảy ra ngoài.
Máu của Đại Cathay rất nóng, đến mức làm tan cả tảng băng đang bọc lấy
mình. Con mắt của Đại Cathay bắt đầu cử động trong lớp băng, hắn thấy rõ được cô nàng kia vừa hét lên là cái gì đó mà tại hắn, rồi lao đến đâm
hắn.
“Yêu cầu nữ thí sinh Ma Pháp Sư song hệ rời khỏi sàn đấu.
Trong vòng mười hơi thở nếu ngươi còn tiếp tục ở trong đó, chúng ta sẽ
cưỡng chế đưa ngươi ra.” – Người chủ trị quát lên.
Bấy giờ ở xung quanh đấu trường bắt đầu xuất hiện các Ma Pháp Sư của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đứng sẵn ở đó để can thiệp. Trận đấu này đẫm máu ngoài mức tưởng
tượng của bọn họ, không ngờ lần này lại có nhiều Ma Pháp Sư biến thái
đến như thế. Không xuất hiện Thượng cấp, mà đã có một vài kẻ biến thái
giết và hạ gục không biết bao nhiêu Ma Pháp Sư chỉ trong một thời gian
ngắn.
“Thôi không cần nữa đâu, đủ số lượng rồi. Để ta tuyên bố kết thúc vòng này.” – lão chủ trì phất tay nói.
Dù đã đủ số lượng người bị loại, nhưng lão vẫn đang đợi. Ánh mắt của lão
ta nhìn chằm chằm vị trí của cô nàng Ma Pháp Sư và Đại Cathay kia.
Bấy giờ tảng băng tan đi, Đại Cathay vươn tay ra bắt lấy lưỡi kiếm. Hắn nở một nụ cười ti tiện nói:
“Tiếc thật, nếu ngươi nói sớm ngươi là con gái... à, là nữ nhân thì ta đã
không ra tay. Xinh đẹp thế này mà lại phạm luật, đi ra đi.”
“Ngươi...” nghe giọng nói mỉa mai của Đại Cathay, cô nàng sửng sốt quát lên. Nhưng điều khiến nàng ta hoảng sợ hơn hết, là vết thương trên ngực hắn đang
dần dần liền lại, cả thanh đoản kiếm trên tay hắn cũng thế. Rõ ràng là
hắn đang cầm lưỡi kiếm, máu vừa chảy ra chưa được bao lâu đã dừng lại.
“Thằng này ta nhớ không lầm lần trước nó kể là từng chém một nữ Ma Pháp Sư gì
đó ở trước cổng thành Phù Sương mà. Từ khi nào thằng này học được cách
tử tế với phụ nữ vậy?”
Lúc này trên khán đài, Ma Tùng Quân nhìn dòng chữ chạy bên dưới do Phiền Bỏ Mẹ sub ra thì ngạc nhiên nói.
[Chắc là do đối phương đẹp.] – Phiền Bỏ Mẹ đáp thay lời Đại Cathay.
“Đúng là đẹp thật, nhưng làm gì đẹp đến mức vứt bỏ cả liêm sỉ thế kia? Ủa,
sao lại có tai nhọn, là tộc Elf à?.” – Ma Tùng Quân nhìn đôi tai nhọn
của cô nàng kia, ngạc nhiên nói.
[Chắc chắn là do vòng một lớn. Cái kích thước kia, lần đầu tiên Phiền Bỏ Mẹ ghi nhận được.]
“Mày nói cái gì vậy?”
[Phiền Bỏ Mẹ chỉ đang đánh giá dùm Đại Cathay.]
“Đánh giá cái gì?”
[Không có gì, túc chủ xem kìa. MC đang tuyên bố kết thúc vòng loại.]
“Mày lại giả ngơ đúng không? Vừa nói cái gì, nói lại mau lên!!”