Ma Tùng Quân dùng thông tin kinh thiên động địa đó để đổi lấy mạng sống
cho Đại Cathay. Hắn không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng trước mắt, hắn không thể để cho Đại Cathay chết được. Dù gì đó cũng là người
xuyên không giống mình, tuy không cùng một quê hương nhưng cũng cùng một hoàn cảnh. Số phận của hắn đã đủ thảm rồi, dù cho có trốn thoát khỏi
tay Long Nguyên Đức được thì tương lai hắn vẫn rất lận đận. Kiếp sống
làm một kẻ bị truy sát, chẳng tốt chút nào.
Thôi thì chuyện bí
mật kia, trước sau gì cũng nói, bây giờ cứ nói trước cho bọn họ biết để
xem bọn họ giải quyết ra sao. Ma Tùng Quân tin rằng Long Nguyên Đức sẽ
không dám công bố cái tin tức không chắc chắn này ra ngoài. Đến cả Phiền Bỏ Mẹ sử dụng hệ thống còn phải mất đến nửa năm để tìm ra được lối vào
của mạch nước ngầm đó.
Trở về nhà trọ đã hẹn trước với mấy đứa
nhỏ, Ma Tùng Quân thấy Long Hân Nghiên cứ đi qua đi lại trước cửa nhà
trọ. Con Tiểu Bạch thấy chủ nhân mình đi qua đi lại cả ngày, nó chán đễn mức nằm ệch ra giữa đường để nghịch tuyết.
“Sao không vào đi? Đứng đây làm gì?”
Ma Tùng Quân cúi xuống nhìn Long Hân Nghiên nói.
“A, Ma thúc thúc.” – Long Hân Nghiên giật mình nói.
Con bé cúi gầm mặt xuống, líu nha líu nhíu hỏi: “Thúc thúc, không phải ta
muốn vào, là do Tiểu Bạch nhớ Tiểu Bối nên Nghiên nhi mới đến đây.”
“Vậy à?” – Ma Tùng Quân nhìn sang con Tiểu Bạch đang nằm lăn lộn bên đống
tuyết, trông chẳng có cái gì gọi là nhớ nhung con gấu thâm một mắt kia
cả.
“Không vào thì đi về đi, đứng ngoài trời tuyết thế này, cảm lạnh đấy.”
Dứt lời Ma Tùng Quân bước vào bên trong, Long Hân Nghiên lập tức lẽo đẽo
theo sau, còn không quên vẫy tay gọi Tiểu Bạch. Biết thừa tính cách của
Long Hân Nghiên ngoài lạnh trong nóng, Ma Tùng Quân cũng không muốn vạch trần làm gì.
“Ngươi đến đây làm gì hả, tiểu thư cao quý?” – Yên Nhược Đan vừa thấy Long Hân Nghiên liền móc mỉa một câu.
“Ta đến để cho Tiểu Bạch chơi với Tiểu Bối. Còn việc khác muốn thông báo
cho Ma thúc thúc, nhiệm vụ do gia gia ta ủy thác cũng đã hoàn thành, lát nữa Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả sẽ đến tận đây để trả thù lao cho Ma thúc.
Nghe nói Ma thúc thúc còn nhận thêm vài nhiệm vụ khác nữa, sẵn tiện lúc
đó trả nhiệm vụ luôn một thể. Ta đến là vì Tiểu Bối và Ma thúc thúc.
Không phải vì ngươi đâu.”
Không thể nói là mình đến đây vì ham vui, Long Hân Nghiên hất mặt lên trời, ra dáng tiểu thư đài các, đanh đanh thép thép nói.
“Tưởng ngươi đến đây để chơi với hai chị em ta, nếu không phải thì ta hiểu lầm rồi. Làm xong việc thông báo rồi thì về đi.” – Yên Nhược Đan nhắm mắt
lại, hừ lạnh nói.
“Không có... ta đến vì các ngươi.” – Long Hân Nghiên đỏ mặt lên nói.
“Đó, tự nhận như thế có phải tốt hơn không? Ngồi xuống đây, ta vừa học được
công thức pha nước mới, là cà phê sữa nóng. Đảm bảo uống không tiêu
chảy.” – Yên Nhược Đan đặt một ly cà phê sữa nóng xuống trước mặt Long
Hân Nghiên.
...
Trong căn phòng kín, Ma Tùng Quân gọi Đại
Cathay vào nói chuyện. Kể lại việc thân phận hắn đã bị phát hiện, Ma
Tùng Quân kể ra hết cho Đại Cathay nghe. Nhưng hắn không nói hắn dùng
thông tin kia để đổi lấy mạng cho Đại Cathay, chỉ nói với Đại Cathay
rằng:
“Bây giờ bọn họ cần kiểm tra linh hồn của đệ. chỉ cần không phải là linh hồn của Chu Tước, đệ có thể ngẩng cao đầu mà sống ở thế
giới này.”
“Kiểm tra linh hồn gì đó có nguy hiểm không Quân ca?” – Đại Cathay lo lắng nói.
“Ta không biết, nhưng có bạn ta đứng ra đảm bảo, không ai có thể làm nguy
hiểm đển đệ được. Cứ yên tâm đi, đừng thấy phiền. Làm qua một lần, bên
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả sẽ cấp lại cho đệ thẻ Mạo Hiểm Giả mới. Cái thẻ
kia, bị lộ rồi.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Cái gì? Bị lộ rồi?
Không phải chứ... vậy đệ phạm phải tội giết người rồi. Không được, đệ
phải rời khỏi đây, không thể để liên lụy đến mọi người.”
Dứt lời Đại Cathay đứng dậy hòng rời khỏi đây, vừa đi được một bước thì bị Ma Tùng Quân gạt chân té đập mặt xuống sàn.
“Haizz, lần sau đừng có hở tí giết người. Ta biết tình thế của đệ lúc đó, không thể không giết người. Yên tâm đi, thế giới này luật pháp lỏng lẻo lắm.
Mạo Hiểm Giả có thể giết nhau để tranh đoạt lợi ích, chỉ cần không xảy
ra ở trong thành, hay giết người hàng loạt thì chẳng ai rảnh đâu mà đi
điều tra. Bất quá, nếu không phải bất đắc dĩ, đừng tùy tiện giết người.”
Ma Tùng Quân đi đến đỡ Đại Cathay lên, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Đại Cathay nói:
“Nếu tin ta thì đợi ở đây.”
“Đệ...” – Đại Cathay nhìn thẳng vào mắt Ma Tùng Quân, hắn có chút không tin được.
Kiếp trước, chuyện gì cũng một mình hắn là kẻ đứng ra gánh cho người khác.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này, có một ai đó đứng ra bảo vệ
hắn, một người ở trên hắn. Ra đây chính là cảm giác có người đỡ đầu cho
ư?
“Được rồi, đệ không tin ca thì tin ai?” – Đại Cathay mỉm cười nói.
Ma Tùng Quân nở nụ cười, vỗ lưng Đại Cathay để cho hắn an tâm hơn. Thời
gian cứ thế trôi qua từng phút một, lát sau Huyết Phong chạy lên nói:
“Quân ca, Long huynh tới gặp ca kìa.”
“Ừ, kêu mấy đứa nhỏ xuống luôn đi.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
Sau đó hắn cũng Đại Cathay xuống dưới phòng trọ, bên ngoài, Long Nguyên
Giáp và Nghiêm Lâm đã đợi sẵn bọn họ. Còn có người của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đến theo như lời của Long Hân Nghiên.
“Đại Cathay đúng không? Ngươi có thể tin tưởng ta.” – Long Nguyên Giáp nhìn thẳng vào mắt Đại Cathay nói.
Dù có chút không tình nguyện, nhưng Đại Cathay vẫn nguyện tin vào Ma Tùng
Quân. Nếu Ma Tùng Quân muốn hại hắn, thì lần trước không phải cứu hắn
làm gì. Cái chết ở kiếp trước đến tận bây giờ vẫn ám ảnh Đại Cathay về
niềm tin.
Thật sự mà nói, Đại Cathay cũng không tin vào bản thân
mình cho lắm. Hắn tin vào ký ức của Chu Tước, hắn biết mình không thể
nào trốn được. Dù có bất tử đi chăng nữa, muốn chạy thoát khỏi tòa thành này dưới sự giám sát của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thì gần như là không
thể.
Hắn quyết cược một lần cuối cùng, lần này nếu như hắn bị
lừa. Có lẽ cuộc đời hắn từ nay trở đi sẽ không bao giờ tin tưởng bất kì
ai nữa. Hạ quyết tâm như thế, Đại Cathay cùng với Long Nguyên Giáp và
Nghiêm Lâm rời đi. Bọn họ đến tửu lâu được Long Nguyên Đức bao trọn kia
để kiểm tra linh hồn.
Đợi cho Đại Cathay đi rồi, Ma Tùng Quân dặn Huyết Phong lén bám theo cùng với một khẩu RPG. Chỉ cần xảy ra chuyện,
Huyết Phong sẽ lập tức bắn ra, săn phẳng cái tửu lâu kia để cứu Đại
Cathay. Tuy Ma Tùng Quân tin Long Nguyên Giáp, nhưng lại không tin Long
Nguyên Đức một chút nào.
Vì muốn đợi Đại Cathay trở về để trả
nhiệm vụ luôn một lúc, nên Ma Tùng Quân vẫn bắt người của Hiệp Hội Mạo
Hiểm Giả chờ đợi. Ban đầu Ma Tùng Quân không nghĩ là hắn có thể hoàn
thành được nhiệm vụ của hệ thống, nhưng có quá nhiều sự trùng hợp ở đây, khiến cho nhiệm vụ hệ thống trở nên khả thi.
Cửu hàng ngoại
trang, Ma Tùng Quân cực kì cần cái cửa hàng này. Trong tương lai không
biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở trước mắt, hắn và cả nhóm của mình
đều bị Long Nguyên Đức điều tra qua một lần. Giờ chỉ cần có cái cửa hàng đó, vừa thuận tiện cho việc chiến đấu, vừa thuận tiện cho việc che giấu hành tung. Xe có thể không đi, hủ tiếu có thể không bán, nhưng mạng vẫn phải cần, che giấu hành tung là điều tốt nhất.
Hắn cũng có thể
bán hủ tiếu theo một cách khác, chỉ cần hắn muốn, có niềm tin vào chuyện đó. Không gì là không thể làm được. Bất quá đó là chuyện của sau này,
hiện tại Ma Tùng Quân đang rất lo lắng cho Đại Cathay.
Chờ đợi không bao lâu, Ma Tùng Quân thấy Huyết Phong trở về. Lát sau Long
Nguyên Giáp và Nghiêm Lâm mang theo Đại Cathay đi đến. Trong đội hình
còn có cả Long Nguyên Đức, vui vẻ trò chuyện cùng Đại Cathay.
“Sao rồi?” – Ma Tùng Quân đi về phía Long Nguyên Đức hỏi.
“Đã xem qua, hoàn toàn không có linh hồn của Chu Tước, tàn dư cũng không.
Tuy nhiên chàng trai trẻ này đã đánh bại được Chu Tước bằng cách nào đó, chậc. Có thể là do ánh sáng kia đã đánh chết linh hồn Chu Tước chăng?
Chàng trai trẻ này còn sở hữu được sức mạnh bất tử vượt trội hơn cả Chu
Tước, mỗi tội quá yếu, bất tử cũng bất tử không hết.”
Long Nguyên Đức mỉm cười nhìn Đại Cathay nói.
Lời nói lọt vào tai Đại Cathay, khiến hắn không biết lão già này đang khen
hắn hay là đang đá đểu hắn. Nói chung là không tốt, bên ngoài cười cười
nói nói như thế, nhưng khi kiểm tra linh hồn ban nãy, Đại Cathay có thể
cảm nhận được ánh mắt rực lên sát khí của lão ta.
Cũng may thời
điểm đó người anh em của Ma Tùng Quân đứng ở bên cạnh, áp chế lại ánh
mắt giết người kia của lão ta. Đại Cathay chưa từng nghe Ma Tùng Quân kể về Long Nguyên Giáp, nhưng từ hành động của Long Nguyên Giáp đối với
hắn là hết sức bảo bọc, chứng tỏ tình bạn giữa hai người cũng không vừa. Có thể khiến cho Ma Tùng Quân yên tâm như vậy, chắc chắn là một người
không tồi.
“À, cấp huy hiệu Mạo Hiểm Giả mới cho Đại Cathay đi.
Còn đây là thù lao của ta, Ma Tùng Quân coi như ta trả cho ngươi gấp năm lần số tiền ủy thác để xứng với giá trị của gấu Ma thú kia. Mà, đừng
nói cho Nghiên Nghiên của ta biết là ta đưa thêm tiền cho ngươi. Nếu
không con bé càu nhàu việc ta tiêu xài hoang phí mất.”
Lúc này
Long Nguyên Đức nói với thuộc hạ trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả của mình
đưa huy hiệu Mạo Hiểm Giả cho Đại Cathay. Sau đó quay sang Ma Tùng Quân, nhét một túi tiền vào trong tay hắn rồi thủ thỉ vào tai.
“Gia
gia, con đã nói là phải trả giá gấp 10 lần ủy thác cơ mà? Gia gia lại ăn bớt tiền đúng không? Ma thúc thúc, đòi thêm đi. Giá trị của Tiểu Bạch
không chỉ nhiêu đó đâu.”
Đúng lúc này, Long Hân Nghiên từ đâu
cưỡi Tiểu Bạch nhảy ra. Con bé chỉ tay vào mặt Long Nguyên Đức để vạch
trần trò lừa bịp của lão ta. Điều này khiến cho Ma Tùng Quân có chút bất ngờ, hắn cứ nghĩ lão ta vì quen biết nên mới đưa thêm tiền cho hắn,
không ngờ lại ăn bớt tiền?
“Nghiên Nghiên, con đây là ép chết ta
rồi. Gia gia nghèo lắm, Ma huynh đệ đây chắc chắn không muốn nhận thêm
đâu. Phải không Ma huynh đệ?” – Long Nguyên Đức quay sang nháy mắt với
Ma Tùng Quân một cái.
Sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại, hắn trầm giọng đáp: “Đưa đúng số tiền đi, có con nít ở đây. Đừng làm trò lừa đảo, phản cảm lắm.”