Long Hân Nghiên tổng cộng làm vỡ bốn cái chén, một cái tô và bằng cách
nào đó làm móp cả một cái nồi. Điều này làm cho Ma Tùng Quân muốn khóc,
tiểu thư nhà này chắc chắn chưa bao giờ rửa chén, làm vỡ đồ còn nhiều
hơn cả Lưu Béo.
“Ma thúc thúc, con gấu này có phải là...”
Đang rửa chén xong, Long Hân Nghiên thấy một con gấu trắng đi ngang qua như
không có gì, chẳng ai quan tâm đến nó ngoài mấy người Mạo Hiểm Giả Hỏa
Ngân Thương và Long Hân Nghiên. Đùa cái gì thế? Đây chẳng phải là Ma thú dạng gấu hay sao?
“Đừng có gọi thúc thúc nhà ta thân mật như
thế. Không có thân với ngươi đâu.” – Yên Nhược Đan vỗ cái bép lên tay
Long Hân Nghiên nói. Đang rửa chén mà cứ ngó ngược ngó xuôi.
Ma Tùng Quân thì đang bận nói chuyện với Trương Nguyên nên không chú ý đến bên Long Hân Nghiên và Yên Nhược Đan.
“Ngươi vì sao phải làm vậy?” – Ma Tùng Quân hỏi hắn.
“Ta...” – Trương Nguyên nhìn Ma Tùng Quân, thở dài nửa ngày trời vẫn không nói được câu nào.
“Nghe cách ngươi nói ban nãy, có vẻ như ngươi cũng quen biết Long Nguyên Giáp đúng không?”
Lần này Ma Tùng Quân lại hỏi chuyện khác, lúc nãy hắn hỏi vì sao Trương
Nguyên lại cố tình làm như tấn công Yên Nhược Đan để chuốc lấy phiền
phức. Trương Nguyên vẫn chưa trả lời, hắn có nỗi khổ của riêng hắn,
chuyện đấy Ma Tùng Quân không truy cứu nữa, hắn chỉ muốn biết lý do đằng sau đó.
Nếu thật sự có lý do và hắn cũng chỉ làm như là đang
tấn công thì mọi chuyện lại khác. Mục đích của hắn là muốn đi chịu chết, có lẽ hắn sớm đã thấy hai con gấu con ở trong đội hình của Ma Tùng
Quân, nên đoán rằng Ma Tùng Quân đã đánh bại được gấu mẹ để bắt chúng
đi, người như thế, tuyệt đối mạnh hơn Trương Nguyên hắn.
Là một
đội trưởng, Trương Nguyên tất nhiên không muốn đưa cả đội vào chỗ chết,
nhưng muốn rời khỏi cũng hơi khó. Bởi vì Long Hân Nghiên đã đắc tội với
bọn họ, vì thế để chuyển sự chú ý qua mình, Trương Nguyên bắt buộc phải
làm thế. Đồng thời hắn cũng không muốn sống nữa, nên mới đánh ra một kế
như trên.
Cuối cùng Trương Nguyên cũng giải bày tâm sự với Ma
Tùng Quân, bởi hắn nghĩ, huynh đệ của Long Nguyên Giáp tuyệt đối không
phải là kẻ xấu.
“Cái gì? Năm xưa ngươi từng chung một đội với Long Nguyên Giáp??!!” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên thốt lên.
“Đúng vậy, đệ từng cùng đội với Giáp ca. Huynh ấy là đội trưởng, Nghiêm Lâm là đội phó còn có...”
“Còn có Nghiêm Tiêu Hoa nữa đúng không.” – Ma Tùng Quân ngắt lời Trương Nguyên.
Trương Nguyên càng giật mình hơn nhìn Ma Tùng Quân, đến mức này thì hắn quả
thật tin Ma Tùng Quân là huynh đệ của Long Nguyên Giáp. Bởi Long Nguyên
Giáp ẩn danh đã lâu, chạy trốn kẻ thù không biết bao nhiêu năm, tung
tích hiện tại cũng bất định. Phải chăng chỉ có người nhà họ Long mới
biết Long Nguyên Giáp ở đâu.
Nếu Ma Tùng Quân biết cả chuyện này
thì chứng tỏ phải thân với Long Nguyên Giáp lắm mới hiểu được. Long
Nguyên Giáp là kiểu người hướng nội, bên ngoài hào sảng nhưng bên trong
có chuyện gì đều giữ kín bưng bưng trong lòng, một mình gánh vác hết
thảy.
“Ma huynh, huynh nói như thế... chẳng lẽ huynh đã gặp ba
người bọn họ rồi ư?” – Trương Nguyên bắt lấy tay Ma Tùng Quân, vui mừng
nói.
“Đúng vậy, nhưng ta không thể nói cho ngươi biết họ đang ở
đâu. Long Nguyên Giáp đã về hưu từ lâu, có lẽ không muốn người khác làm
phiền. Nếu muốn gặp hắn, ta có thể liên hệ cho ngươi, gặp hay không là
do Giáp đệ.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
“Được được, đa tạ Ma huynh, nhất định Giáp ca sẽ chịu gặp ta. Tất cả nhờ Ma huynh.”
Vừa nói Trương Nguyên vừa quỳ xuống, suýt nữa thì vái Ma Tùng Quân một cái, cũng may được Ma Tùng Quân ngăn lại.
“Làm gì thế? Ngươi đứng lên nói rõ ra xem. Vì chuyện gì ngươi lại muốn đâm
đầu đi chết? Chẳng phải mang nợ với nhà họ Long hay sao?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.
Hắn không rõ cái dòng họ Long của Long Nguyên Giáp có gia thế ra sao, không biết có phải là một gia tộc quyền quý hay
không. Nhưng từ một số thông tin ít ỏi Ma Tùng Quân biết được, hình như
cái gia tộc này hơi loạn thì phải.
“Năm xưa ta được cùng Giáp ca
vào sinh ra tử không ít lần, ta coi huynh ấy như huynh đệ ruột thịt. Sau này khi ta thực sự biết được thân phận của Giáp ca, thì nhóm bắt đầu
tan rã. Dù vậy ta vẫn coi huynh ấy là ca ca của mình.”
“Sau này
tách ra, ta có lập một đội Mạo Hiểm Giả khác. Một lần ta làm nhiệm vụ
cùng với tổ đội của ta, thì bị trọng thương, gần như ta sẽ chết nếu như
không có thuốc trị thương cao cấp để dùng.”
“Long Nguyên Đức,
chính ngài ấy đã cứu ta một mạng khi gặp ta trong tình trạng nguy kịch.
Ngài ấy cũng giúp đỡ ta rất nhiều, vì thế ta đi theo làm việc cho ngài
ấy, gọi ngài ấy một tiếng chủ nhân. Sau này ta mới biết ngài Long Nguyên Đức và Giáp ca là chú cháu ruột với nhau.”
“Có vẻ như ngài Long
Nguyên Đức không biết chuyện đó nên mới cứu ta, sau khi biết ta biết
chuyện họ là chú cháu của nhau. Ngài ấy cũng biết chuyện, từ đó đối xử
lạnh nhạt hơn với ta.”
“Vậy lý do khiến ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết là gì?” - Ma Tùng Quân hiếu kỳ hỏi.
“Là vì ta biết được ra ngài ấy và Giáp ca có hiềm khích với nhau, tuy không đến mức trở thành kẻ thù, nhưng từ lâu đã trở thành hai người hoàn toàn xa lạ. Ngài Long Nguyên Đức từng nói với ta, nếu như có một ngày ngài
ấy và Giáp ca trở thành kẻ thù, thì ta sẽ chọn về phe ai.”
“Giáp
ca là người thế nào chứ? Huynh ấy là một Mạo Hiểm Giả vĩ đại nhất ta
từng gặp, một người như huynh ấy, lại từng là huynh đệ với ta. Từng cứu
ta không ít lần, một bên lại là người xa lạ cứu mạng ta, cho ta việc
làm, để ta kiếm sống nuôi cả gia đình, là chủ nhân của ta. Nếu bắt ta
phải chọn... ta làm sao có thể chọn được đây? Ta chỉ là một kẻ Mạo Hiểm
Giả tầm thường, nhưng nếu chủ nhân lợi dụng mối quan hệ giữa ta và huynh ấy... để làm một cái gì đó tổn hại đến Giáp ca, ta không làm được.”
Nói đến đây Trương Nguyên cúi gầm mặt xuống. Hắn không nói cho Ma Tùng
Quân, chuyện này đã xảy ra được bao lâu. Lòng hắn rất nặng nề, không có
cách nào có thể giải bày được ra bên ngoài. Tiền hắn kiếm cũng đã đủ,
hắn có thể an tâm mà chết, hoặc trở thành người bình thường để sống nốt
phần đời còn lại. Nhưng mang ân cứu mạng, nếu hắn về hưu chưa chắc đã
được, đâm ra chỉ còn con đường chết để giải thoát.
Có lẽ vì thế
hắn mới đánh liều một phen kia, để đánh liều, hắn cũng phải có ánh mắt
không tệ. Hắn đánh giá Ma Tùng Quân rất nhanh, nhất là hai cô bé bên
cạnh Ma Tùng Quân. Hắn dám chắc Ma Tùng Quân sẽ không làm hại gì đến
Long Hân Nghiên nên mới làm như thế. Bất quá, khi Ma Tùng Quân hỏi đến
quan hệ giữa Long Nguyên Giáp và Long Hân Nghiên. Điều đó khiến cho
Trương Nguyên hoảng sợ, hắn nghĩ là mình đã tính toán sai.
“Người ở thế giới này bị làm sao thế? Mạng là của các ngươi, dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Ngươi với phương diện làm huynh đệ của Long Nguyên Giáp thì ta có thể tin. Nhưng ngươi đúng là một kẻ vô trách nhiệm, ngươi chết rồi,
gia đình ngươi sẽ làm thế nào? Có vợ con chưa?”
Ma Tùng Quân thở dài, nhìn Trương Nguyên nói.
“Ta vẫn chưa, chỉ có cha mẹ già ở nhà. Tiền ta kiếm đủ cho họ sống đến cuối đời rồi, sợ rằng lúc mất vẫn còn thừa. Ha ha.” – Trương Nguyên cười
chua xót nói.
“Ngu ngốc, đợi đến khi báo hiếu xong rồi hãy chết.
Lần sau có tìm đường chết, đừng làm phiền người khác, có chết hãy chết
một mình. Nghĩ đến người còn sống, sau khi ngươi chết, người còn sống sẽ nghĩ thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ ấu trĩ như thế?”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa vỗ lên lưng hắn, thằng này coi như cũng là người
tốt, chỉ là sống quá tiêu cực. Chưa nói đến chuyên Long Nguyên Đức và
Long Nguyên Giáp có đối địch nhau hay không, chỉ cần việc đó chưa xảy
ra, hắn có muôn vàn lựa chọn hơn là cái chết.
“Ta biết rồi Ma huynh, đa tạ huynh đã nương tay.” – Trương Nguyên cúi đầu về phía Ma Tùng Quân một lần nữa.
“Đừng có hở tí cúi đầu như thế, ngẩng đầu lên mà đi. Đàn ông con trai, đầu
đội trời, chân đạp đất, ngẩng lên.” – Ma Tùng Quân quát một tiếng.
“Rõ!” – Trương Nguyên nghiêm người nói.
Bất giác hắn nhìn thấy hình ảnh của Long Nguyên Giáp thông qua Ma Tùng
Quân, trong vô thức khiến cho hắn có một cảm giác quen thuộc. Hành động
ban nãy cũng là bất ngờ vì khí thế quen thuộc kia. Nếu bây giờ Ma Tùng
Quân nói không phải là huynh đệ của Long Nguyên Giáp, sợ rằng Trương
Nguyên không tin đâu.
“Cũng may cho ta là ngươi đã nói ra sự
thật, nếu không ta vô tình làm hại đến huynh đệ của bạn bè ta. Được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì bỏ qua. Bất quá, là ta bỏ qua cho ngươi, đi xin
lỗi con bé đi.”
Ma Tùng Quân chỉ chỉ tay về phía Yên Nhược Đan nói.
Bấy giờ ba đứa nhỏ, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết và Long Hân Nghiên đã
rửa chén xong. Yên Nhược Đan vẫn cứ càu nhàu là Long Hân Nghiên vô dụng, khiến cho bé tức đến đỏ mặt tía tai nhưng không thể nào phản bác được.