Từ xa hàng chục vụ nổ vang lên, ngọn lửa lớn
cháy vụt lên bầu trời, khói đen nghi ngút khắp nơi. Ma Tùng Quân, Lưu
Béo, Huyết Phong, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đứng từ xa trông thấy vụ nổ thì cảm thán không thôi. Ma Tùng Quân đúng là có những thứ kì
quái không thể tả được, Lưu Béo cũng là một tên thợ rèn quái dị, có thể
tạo ra những thứ đó từ việc tham khảo trên điện thoại, người bình thường chả ai làm thế này.
Họ không lựa chọn đánh nhau, thay vào đó đặt boom giết sạch bọn chúng trong một lần. Phiền Bỏ Mẹ có hỏi, Ma Tùng
Quân giết người không có cảm giác gì sao? Tất nhiên là có, là không
thoải mái. Nhưng số lượng của chúng không phải chỉ vài tên như đám côn
đồ ở chợ Xóm Chuột, chúng rất đông và hồ nháo.
Tội trạng của
chúng, Ma Tùng Quân đọc đến tờ thứ mười vẫn chưa hết. Đó là tất cả tội
trạng mà Rosaria chuyển giao cho Huyết Phong, nhờ hắn đưa Ma Tùng Quân.
Ban đầu Ma Tùng Quân chỉ định đập tên cầm đầu là được, nhưng sau khi đọc tội trạng của băng cướp này. Hắn lại phải thay đổi ý định, bọn chống
đối xã hội loài người này không thể nào để chúng tiếp tục sống được.
Tội ác của chúng chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít hơn Hỗn Nguyên Hội. Hỗn
Nguyên Hội không hại người thường, chỉ hại Mạo Hiểm Giả, còn chúng già
trẻ lớn bé, từ trên xuống dưới không tha một ai. Chúng còn bắt cóc trẻ
con để đem bán, tuy nhiên đấy là vụ của vài năm trước, từ khi thành chủ
Tôn Thất Khánh lên chức, chúng đến vào thành còn không được chứ đừng nói bắt cóc con nít.
Tuy nhiên vẫn có vài vụ xảy ra đối với người
dân sống ngoài thành An Sương ở phía Nam. Bất quá hắn đã cho Huyết Phong lẫn Phiền Bỏ Mẹ kiểm tra một lần, không có thường dân nào bên trong,
sau đấy ban đêm mới đột nhập vào đặt boom. Tới sáng thì vừa hay xong
xuôi tất cả, những tên thay phiên canh gác vừa mới phát hiện ra đồng bọn thì đánh ngất thì đã muộn. Chúng đang nháo nhào tìm kẻ đột nhập, trời
vừa sáng liền bị nổ tan xác như trên.
“A, còn một tên chạy ra kìa.” – Lưu Béo híp mắt lại nhìn phía xa xa nói.
“À, là thằng đầu lĩnh mới của bọn cướp, bắn đi.” – Ma Tùng Quân ném ống ồm cho Lưu Béo nói.
“Không cần ống nhòm đâu, để đệ thử.”
Vừa nói Lưu Béo vừa cầm khẩu AK lên, hắn hướng tâm về phía gã đầu lĩnh kia. Tay gạt cần súng, ngón trỏ đưa xuống đặt lên cò.
“Đoàng!!!”
“Bịch!”
Viên đạn cắm thẳng vào đầu gã đầu lĩnh, đang chạy thì đầu hắn ta bị bật sang một bên, cứ thế ngã xuống với cái lỗ máu ngay huyệt thái dương. Ma Tùng Quân, Huyết Phong trố mắt ra nhìn Lưu Béo, chỉ thấy Lưu Béo đưa nòng
súng lên mũi, hít lấy mùi thuốc súng còn đọng lại trong nòng súng.
“Biến thái.”
“Có phải thằng này đầu thai sai thế giới không?”
Mỗi người một câu nói, khiến cho Lưu Béo vểnh mặt lên trời cười ha hả.
Không giống Ma Tùng Quân, Lưu Béo lần đầu giết người lại không có cảm
giác tội lỗi. Bởi ai đáng chết, ai đáng sống đều được phân định hết cả.
Chúng là cướp, mà đã là cướp thì mặc định đáng chết, làm gì có ai thông
cảm cho quân trộm cướp bao giờ.
Ở thế giới này, hắn sống từ lâu.
Sinh mạng con người rất rẻ mạt, nếu không phải là người hắn quen biết bị giết thì Lưu Béo cũng chẳng quan tâm đâu. Thế giới này vốn khắc nghiệt
là vậy, lúc ở trấn Phúc Lộc, ngày nào mà chả có người bị giết. Vợ giết
chồng, chồng giết tình nhân, hay con bất hiếu không muốn nuôi bố mẹ liền đem ra rừng bỏ. Nhiều lắm, thấy nhiều thanh quen.
Lúc này Ma
Tùng Quân đi đến xác của tên đầu lĩnh, hắn thở dài một tiếng rồi thu xác gã đầu lĩnh vào trong túi đồ hệ thống. Chí ít cũng không cần phải để
xác tên này trên xe, đỡ phải gây ám ảnh cho hai chị em Yên Nhược Đan.
Nghĩ lại cũng tiện, tên này tự dưng chạy ra ngoài, khỏi mất công chạy đi tìm xác hắn làm gì.
Bất quá hắn cũng phải vào trong doanh trại
lục xoát một hồi, coi có thứ gì giá trị thì đem đi. Bọn cướp này cất giữ đa phần là vàng bạc châu báu, tuy nhiên không nhiều, chỉ có một hai
rương như thế. Còn có thêm vài trăm viên ma tinh thạch các loại, nhưng
chỉ toàn ma tinh thạch cấp thông dụng, vài trăm viên chia ra cho mỗi
loại chỉ có vài chục viên thì cũng không bõ.
Vơ vét hết thảy, Ma
Tùng Quân gom hết tất cả xác lại rồi đào một cái hố lớn sau đó đốt những cái xác đó. Trước khi làm nhiệm vụ, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đã dặn hắn,
khi diệt xong lũ cướp nhất định phải xử lý xác chết của chúng, nếu cứ để phơi thây ngoài trời như vậy rất dễ tạo thành dịch bệnh. Bởi động vật
hoang dã rất ít khi ăn xác người chết, đương nhiên là vì với chúng, thịt người không ngon bằng những con thú hoang khác.
Hôm sau Ma Tùng
Quân trở về thành, quan binh vốn đã biết xe của hắn, đến kiểm tra cũng
không thèm kiểm. Cứ thế mở rộng đường cho hắn đi, còn vui vẻ chào hỏi
hắn, ai cũng hỏi khi nào thì bán hủ tiếu lại. Bất quá hắn cần phải nghỉ
ngơi một ngày, trước tiên cần đi trả nhiệm vụ cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả
để hoàn thành nhiệm vụ tháng này.
Mỗi tháng Mạo Hiểm Giả đều phải hoàn thành ít nhất một nhiệm ngang cấp mới có thể duy trì được cái huy
chương Mạo Hiểm Giả của mình. Tuy nhiên khi đạt đến cấp 3 – Nize thì
không cần phải giới hạn một tháng một lần nữa. Trong một năm chỉ cần làm trên bốn nhiệm vụ là được, đạt đến cấp 4 – Tusen thì mỗi năm hoàn thành một nhiệm vụ đồng cấp. Đạt đến cấp 5 – Astas thì không cần phải làm bất kì nhiệm vụ nào để duy trì.
Vì Astas là cấp độ cao nhất còn ghi
nhận trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, chính là cường giả một phương, nhiệm
vụ thậm chí không cần làm vẫn có thể nhận lương hàng tháng. Tuy nhiên
khi có một vài nhiệm vụ bất khả kháng, cấp Astas phải nhận nhiệm vụ đó,
kết hợp cùng những người đồng cấp để hoàn thành, đó là nhiệm vụ chỉ định của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đưa ra. Tất nhiên phần thưởng nhận được cũng
cực kì hậu hĩnh.
Đi trả nhiệm vụ ở lễ tân, Ma Tùng Quân đem cái
xác triệu hồi ra giữa sảnh. Lúc này có người kiểm định đi đến, lão khọm
giám thị lần trước là người dẫn đầu. Sau khi kiểm tra sơ qua về danh
tính lẫn nguồn ma thuật trong cơ thể đối phương thì lão gật đầu nói:
“Đưa huy chương của các ngươi đây. Nhiệm vụ lần này được gia hạn thêm 60
ngày, nhiệm vụ tiếp theo thì tự chọn. Vì đây là nhiệm vụ chỉ định, nên
thời gian gia hạn gấp đôi. Lần tới tự chọn thì chỉ 30 ngày thôi, hiểu
không?”
“Rồi, phần thưởng đâu?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Đây, 50 đồng vàng của các ngươi.” – Lão khọm đưa một bọc tiền cho Ma Tùng Quân.
Sau đó Ma Tùng Quân ra lệnh cho hệ thống quét số lượng đồng xu bên trong,
kết quả đủ 50 đồng, thế là hắn thu lại vào trong túi đồ hệ thống rồi
quay sang nói với đám nhỏ nhà mình: “Tối về phát tiền.”
“Tiền đó
thúc cứ cầm hết coi như tiền ăn đi, nhưng mà Đan Đan muốn ăn thịt bò
nướng. Tuyết Tuyết muốn ăn gì?” – Yên Nhược Đan chu mỏ lên nói, sau đó
hỏi Yên Nhược Tuyết ở bên cạnh.
Chỉ thấy Yên Nhược Tuyết cúi đầu nói: “Tuyết Tuyết cũng muốn ăn thịt bò nướng... còn có Coca nữa.”
“Rồi, tối về ta làm cho mấy đứa. Lưu Béo và Huyết Phong muốn ăn gì?” – Ma Tùng Quân cười nói.
...
Huy chương khi được gia hạn đều được người ở Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả yểm lên
loại ma thuật gì đó, Ma Tùng Quân cũng không hiểu nguyên lí của nó. Hắn
chỉ biết khi mà huy hiệu hết hạn, thì nó sẽ biến thành màu đen như than.
Xong chuyện ở đây, Ma Tùng Quân gặp riêng lão khọm, hắn mang theo gương mặt nghiêm túc vào thẳng vấn đề:
“Long Nguyên Giáp đã nói với lão cái gì chưa?”
Lão khọm ngồi xuống ghế đá, gật đầu nói:
“Ta nghe nói qua rồi. Kẻ tuồn thông tin ra ngoài đã bị giết, hắn là nội
gián của Hội Huyết Nhẫn. Chúng ta sẽ tra qua một lượt ở tất cả Hiệp Hội
Mạo Hiểm Giả trên toàn quốc. Ngươi cứ yên tâm, nếu Yên Nhược Đan và Yên
Nhược Tuyết gặp bất trắc vì chúng ta để lộ thông tin, Hiệp Hội Mạo Hiểm
Giả sẽ toàn lực ra mặt để bảo vệ các ngươi.”
“Nguồn tin đó đã
được truyền đi, tất cả kẻ nắm giữ tin tức về thiên phú của hai đứa trẻ
đã không còn trên đời. Ma Tùng Quân này, ngươi suy nghĩ một chút, nên
cho hai đứa nhỏ đến đế đô đi. Lang thang bên ngoài với cái tư chất thiên tài đó, rất dễ bị người khác mang ý đồ xấu đến. Chỉ có đế đô mới có thể bảo vệ được chúng.”
“Nếu ngươi không thích Học Viện Đế Quốc, có
thể gửi chúng ở Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả. Hội trưởng của chúng ta uy vọng
không hề thua kém viện trưởng của Học Viện Đế Quốc. Đến cả hoàng đế muốn bắt người của chúng ta đi còn phải hỏi qua ý kiến của ngài hội trưởng.”
“Thôi dẹp cái ý định đó đi.” – Ma Tùng Quân ngắt lời nói.
“Lần này ta bỏ qua, lần sau mà còn để lộ thông tin về chúng ta sẽ rêu rao
cái Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả của lão cho cả thế giới này biết đấy. Bọn ta
chỉ muốn có một cuộc sống yên bình thôi. Đừng làm phiền nữa.”
Nói rồi Ma Tùng Quân rời đi, đây là lần thứ bao nhiêu hắn từ chối, hắn cũng không nhớ rõ. Trông thấy hắn rời đi, lão khọm đứng thẳng người dậy thở
dài một tiếng. Người ta không muốn, cũng không thể bắt ép người ta được. Chỉ có thể than thở rằng quá đáng tiếc.