Ma Tùng Quân vừa chạy lên lầu được một nửa thì bị cả đám người phía dưới ném cả vũ khí lên để cản lại hắn. Ma Tùng Quân lập tức xoay người lại,
tung ra một đấm Phách Không Thần Quyền, trực tiếp đánh nát cả tầng một.
Lực không kích quét qua quầy rượu, cú đấm đánh bay cả bức tường sau quầy rượu khiến cho cả tửu lâu chấn động mạnh.
Bấy giờ Ma Tùng Quân
lao lên trên lầu, tay vác theo trọng kiếm, gương mặt dữ tợn nhìn ngó
xung quanh. Thì phát hiện ra gã cục súc ban nãy đang nắm lấy cổ áo của
Long Nguyên Giáp, nhưng Long Nguyên Giáp lại chẳng làm gì hắn ta. Ngược
lại cứ để cho đối phương mắng chửi.
“Mày còn tính làm phiền muội muội tao đến bao giờ hả Long Nguyên Giáp?” – Gã hung tợn quát.
“Ta chỉ muốn tốt cho nàng ấy, cả ngươi nữa. Nghe ta, Nghiêm Lâm các ngươi đừng đi đâu hết.” – Long Nguyên Giáp nghiêm giọng nói.
Ma Tùng Quân chỉ vừa nghe được đến đó thì tất cả ba người đều nhìn chằm chằm hắn.
“Đang giải quyết chuyện nhà hả, làm phiền, làm phiền rồi.” – Ma Tùng Quân gãi đầu cười ha ha nói.
“Mày là thằng nào?” – Nghiêm Lâm đẩy Long Nguyên Giáp ra, hùng hổ đi đến trước mặt Ma Tùng Quân.
Tuy nhiên Nghiêm Lâm chỉ cao 1m8, thua Ma Tùng Quân đến nửa cái đầu. Đối mặt với Ma Tùng Quân khiến hắn phải ngước lên để nhìn.
“Ma Tùng Quân.”
“Nghiêm Lâm.”
“Bạn ngươi?” – Nghiêm Lâm nhìn Long Nguyên Giáp.
Long Nguyên Giáp vừa gật đầu thì dưới lầu một đám người chật vật xông lên,
Nghiêm Lâm liền quát: “Một đám cản không được một người, cút xuống hết
đi.”
“Nói đi, cuối cùng các ngươi muốn giở trò gì? Bây giờ việc
các ngươi đến đây nhất định đã đến tai của tên kia. Nếu không giải thích cho thỏa đáng, chính tay ta sẽ bắt ngươi lại.” – Nghiêm Lâm liếc Ma
Tùng Quân rồi lườm sang Long Nguyên Giáp nói.
“Ca...” – Nghiêm Tiêu Hoa kêu một tiếng.
“Muội im đi, còn định ngu muội đến bao giờ nữa?” – Nghiêm Lâm nạt lớn Nghiêm
Tiêu Hoa một tiếng, khiến cho nàng ta rụt cổ lại không dám nói gì. Bộ
dáng điệu đà lả lướt ban nãy hoàn toàn biến mất.
“Ta chỉ cần các
ngươi ngồi đây đêm nay, cùng ta xem kịch. Qua hôm nay, nếu ngươi muốn
giao ta cho hắn cũng được.” – Long Nguyên Giáp nở nụ cười đầy tự tin
nói.
“Được. ta ngồi với ngươi. Hoa Hoa, đi lấy mười vò rượu lên đây, ta uống với hắn.” – Nghiêm Lâm đập bàn một cái quát.
Nghiêm Tiêu Hoa như cô em gái ngoan biết nghe lời, lập tức rời đi nhưng bị
Long Nguyên Giáp chặn lại ở cửa. Cô nàng dùng mắt đẹp chớp chớp với Ma
Tùng Quân vài cái, ý hỏi hắn muốn gì.
Gương mặt Ma Tùng Quân nở ra một nụ cười ti tiện, hắn nói: “Hay là uống bia đi.”
“Bia? Được, Ma huynh có đem theo bia hả?”
Nghe đến bia, nước miếng của Long Nguyên Giáp đã chảy ròng ròng xuống, hoàn
toàn rơi hết liêm sỉ. Nghiêm Lâm và Nghiêm Tiêu Hoa nghiêng đầu nhìn Ma
Tùng Quân, bia là cái gì, bọn họ không hề biết.
Sau đó bọn họ
thấy Ma Tùng Quân lấy bia ra từ không khí, mấy người này đều hiểu lầm Ma Tùng Quân là Ma Pháp Sư hệ Không Gian. Sau đó Nghiêm Lâm và Nghiêm Tiêu Hoa uống thử một ngụm, ngụm bia mát lạnh khiến tinh thần cả hai trở nên sáng láng. Bia lạnh, nhưng lại mang chút say, khiến người ta không thể
nào dừng được.
Thế là rất nhanh một bàn tiệc được mở ra, Ma Tùng
Quân đề nghị uống bia là vì hắn nghe đến mười vò rượu. Cái cảnh này
khiến hắn nhớ một lần ghé miền Tây để chơi, được dân ở đó mời uống rươu, người ta không uống bằng ly nhỏ mà uống bằng ly uống bia. Kết quả hắn
chỉ uống được vài ly đã chịu không nổi, Nghiêm Lâm tính lấy ra mười vò
khác nào giết người đâu. Bất quá nếu uống bia thì Ma Tùng Quân không
ngán mẹ con thằng nào.
Ban đầu nội dung cuộc nhậu chỉ là khen bia của Ma Tùng Quân, sau đó lại đến Nghiêm Lâm dò hỏi lý do Long Nguyên
Giáp đến đây giữ bọn họ lại để làm gì. Nhưng Long Nguyên Giáp không nói, bất quá bọn họ bắt đầu kể lại chuyện xưa.
Cũng từ đó Ma Tùng
Quân mới biết được nguyên do vì sao Long Nguyên Giáp lại liên quan đến
Hỗn Nguyên Hội. Chuyện là năm xưa Long Nguyên Giáp từng làm Mạo Hiểm Giả độc lập, hắn không hề lập đội đi với bất cứ ai, chỉ một mình độc lai
độc vãng suốt bao nhiêu năm.
Thực lực của Long Nguyên Giáp nghe
nói ở thời kỳ đỉnh phong rất mạnh, hắn là Mạo Hiểm Giả có tiếng tăm lừng lẫy trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả. Bất quá có một ngày hắn cải trang
thành một Mạo Hiểm Giả bình thường, thử trải nghiệm cảm giác chiến đấu
đội như thế nào.
Lần đầu tiên đó hắn kết nhóm với hai anh em
Nghiêm Tiêu Hoa và Nghiêm Lâm, cùng hai người khác nữa. Bọn họ nói
chuyện khá hợp với nhau, cùng nhau làm xong nhiệm vụ đầu tiên thì làm
thêm vài nhiệm vụ nữa.
Cứ thế Long Nguyên Giáp tham gia cùng với
hội của hai anh em Nghiêm Lâm hơn một năm, vào sinh ra tử không ít lần.
Nghiêm Tiêu Hoa đem lòng yêu thầm Long Nguyên Giáp, sau đó hắn cố tình
chuốc say Long Nguyên Giáp để tác hợp em gái mình với Long Nguyên Giáp.
Con người Long Nguyên Giáp cũng không tệ, luôn là trụ cột của cả nhóm. Tuy
thân thế có hơi bí ẩn một chút, nhưng Nghiêm Lâm vẫn quyết bán em gái
mình cho hắn. Cuối cùng cả hai ân ái một đêm dưới sự tác động của người
anh trai kia.
Kết quả ngày hôm sau Long Nguyên Giáp tỉnh dậy,
phát hiện ra mình đã làm chuyện sai lầm. Thân phận của hắn lúc đó có rất nhiều kẻ thù, nếu có ai đó biết Nghiêm Tiêu Hoa là người yêu của hắn sẽ rất nguy hiểm cho nàng.
Vì thế Long Nguyên Giáp đành xin lỗi
Nghiêm Tiêu Hoa và rồi hắn bị Nghiêm Lâm tẩn cho một trận thừa sống
thiếu chết. Long Nguyên Giáp nói ra thân phận thật của mình, cả đội thời điểm đó như không tin vào tai mình.
Long Nguyên Giáp nổi tiếng
của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả lại đi tổ đội với bọn họ suốt một năm nay. Ai
cũng thấy bản thân bị lừa dối, cả đội giải tán từ đó, còn Long Nguyên
Giáp rời đi bỏ lại Nghiêm Tiêu Hoa khóc sưng mắt suốt một tháng trời. Cơ thể nàng tiều tụy kể từ đó, cũng không tham gia bất cứ hội nhóm nào.
Khoảng thời gian ấy, Nghiêm Lâm chỉ có thể nhận những nhiệm vụ cấp thấp
để tự bản thân hoàn thành nhiệm vụ, nuôi sống cả hai trong thời kì khó
khăn.
Vài năm sau bọn họ nghe tin Long Nguyên Giáp đối đầu với kẻ thù, sau đó ôm một thân trọng thương rời đi. Nghiêm Tiêu Hoa vẫn còn
nặng lòng với Long Nguyên Giáp, nhưng bản thân lại không thể tha thứ cho hắn, bất quá vẫn cùng Nghiêm Lâm đi tìm hắn.
Chẳng là Long
Nguyên Giáp không dám gặp mặt bọn họ, một phần vì cảm thấy có lỗi, một
phần cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp hai người đồng đội khi xưa. Và rồi hắn lập lên Guild Nhâm Dần sau đó, nhưng lại không hề nói cho
Nghiêm Lâm và Nghiêm Tiêu Hoa.
Sau đó lại thấy Long Nguyên Giáp
đối đầu với Hỗn Nguyên Hội, yêu quá hóa dại khiến cho Nghiêm Tiêu Hoa
đòi sống đòi chết gia nhập Hỗn Nguyên Hội. Vì thế nên Nghiêm Lâm cũng
đành phải đi theo để bảo vệ em gái mình.
Vì là một nữ nhân xinh
đẹp, lại là Ma Pháp Sư Trung cấp, nên Hỗn Nguyên Hội điều tra lý lịch
của Nghiêm Tiêu Hoa một lượt. Phát hiện không có vấn đề liền cho gia
nhập. Về sau lại biết Nghiêm Tiêu Hoa mang thù với Long Nguyên Giáp,
càng khiến cho Hỗn Nguyên Hội ủng hộ hơn nữa. Mặc dù Hỗn Nguyên Hội
không biết giữa hai người này mang mối thù gì mà khiến cả Nghiêm Lâm
cũng ghét cay ghét đăng, chỉ cần gặp Long Nguyên Giáp là đòi sống đòi
chết giết hắn.
Dần dần cả hai có được uy tín nhất định, nhanh
chóng trở thành đoàn phó của Hỗn Nguyên Hội. Cả hai đều là đoàn phó có
thực lực mạnh trong hội, tuy nhiên vì là người mới nên uy tín không cao, cũng không được trọng dụng nhiều ngoài việc đối đầu với Hỗn Nguyên Hội. Càng đáng nói thêm là cả hai đối đãi rất tử tế với các Mạo Hiểm Giả cấp thấp.
Nhưng vì sức mạnh của hai anh em này rất mạnh, nên hội
trưởng Hỗn Nguyên Hội mắt nhắm mắt mở cho qua, muốn dùng họ để đối đầu
với Long Nguyên Giáp. Nhưng sự thật bên trong thì Hỗn Nguyên Hội lại
không biết.
Lần đầu tiên Long Nguyên Giáp chủ động đến gặp bọn họ tại đây, Nghiêm Tiêu Hoa và Nghiêm Lâm muốn giấu sợ rằng giấu cũng
không được. Dù cho rất hận Long Nguyên Giáp, nhưng Nghiêm Tiêu Hoa không hề muốn Long Nguyên Giáp gặp nguy hiểm.
Hành động của nàng từ
trước đến nay chỉ là để trả thù Long Nguyên Giáp thôi, kể cả hành động
câu dẫn Ma Tùng Quân lúc nãy nữa. Tất cả chỉ để cho Long Nguyên Giáp
ghen, nhưng cái tên đầu đất đó lại chẳng để ý đến.
Men vào lời
ra, nghe bọn họ kể chuyện, Ma Tùng Quân cũng hiểu được phần nào về nỗi
khổ của Nghiêm Tiêu Hoa. Hắn là kẻ ngoài cuộc, vấn đề này hắn chỉ ậm ừ
cho qua khi Nghiêm Lâm hỏi hắn là ai đúng ai sai. Thực ra ai cũng có vấn đề của mình cả, biết cảm thông và thấu hiểu cho nhau sẽ khiến nhau bớt
chịu tổn thương hơn.
“Ma huynh, hết thuốc rồi. Huynh còn không?” – Nghiêm Lâm cười hắc hắc hỏi Ma Tùng Quân.
Lại thêm một con nghiện thuốc lá sinh ra dưới tay Ma Tùng Quân, hắn nhìn
trên bàn, hai gói thuốc trống rỗng. Long Nguyên Giáp và Nghiêm Lâm đúng
là cái máy bào thuốc lá, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu. Mới ngồi một tiếng
đã kéo hết hai gói, Ma Tùng Quân nãy giờ chỉ hút được ba bốn điếu là
cùng.
Thế là hắn lấy thêm mấy gói thuốc ra, Nghiêm Lâm vội lấy đi một nửa cất vào trong người, Long Nguyên Giáp thì không giành lấy. Lần
đầu tiên Ma Tùng Quân thấy Long Nguyên Giáp biết chia sẻ thuốc lá với
người khác.
Đúng lúc này ở dưới lầu nghe thấy tiếng động huyên
náo, Nghiêm Lâm sắc mặt ngà say đột nhiên tỉnh lại. Hắn nghiêm mặt nhìn
Long Nguyên Giáp nói: “Ngươi cùng Ma huynh rời đi đi, chuyện ở đây để ta lo.”
“Không sao, kịch hay sắp bắt đầu rồi.” – Long Nguyên Giáp nhìn đồng hồ nói.