Tên công tử, hắn là con nhà quý tộc. Thậm chí cha của hắn có tước vị cao nhất trong tất cả các tước vị. Đó là Công tước. Tuy không rõ vì nguyên
nhân gì mà hắn bị cho rằng phản quốc, cha của hắn muốn hắn sống nên đã
tìm một số Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh để dẫn dắt hắn ra khỏi đế
quốc.
Nhưng ngặt một cái biên giới hiện tại đang kiểm tra rất là
gắt gao, chỉ có thành An Sương này là có quen biết với cha hắn. Cái tên
này lại lợi dụng lòng tín nhiệm của người ta để giam lỏng và đe dọa cả
nhà của thành chủ suốt hơn một năm nay.
Hắn có thể rời đi từ sớm, nhưng hắn lại không làm thế. Bởi nếu sang một đất nước khác, hắn sẽ mất tất cả. Quyền thế, tiền bạc, người hầu, hắn sẽ chẳng còn một thứ gì. Vì say mê quyền lực nên hắn ở đây để trở thành thành chủ thực quyền từ bên trong.
Bên ngoài tuy thành chủ hiện tại vẫn là thành chủ, nhưng
tất cả hoạt động đều do hắn nắm giữ. Dưới trướng hắn có tám Ma Pháp Sư
Trung cấp, tất cả đều là là Thất Tinh Trung cấp Ma Pháp Sư. Tức cấp cao
nhất của Ma Pháp Sư Trung cấp, chỉ một bước nữa là có thể trở thành Ma
Pháp Sư Thượng cấp.
Nhiều thuộc hạ mạnh như thế, hắn đã sớm nắm
quyền trong tay, bắt nhốt đi hai Ma Pháp Sư Trung cấp Lục Tinh của thành chủ. Tuy nhiên hắn là một người rất cẩn thận, cẩn thận một cách quá
đáng.
Hiện tại đến cha của hắn là vị Công tước kia cũng không
biết rõ tin tức của hắn. Ông ta cứ nghĩ là hắn đã rời khỏi đế quốc và
muốn giữ lấy bảy Ma Pháp Sư Trung cấp kia làm vệ sĩ cho mình, đồng thời
gửi tin cho cha hắn rằng nếu bọn họ lén quay về nhà thì hãy giết cả nhà
bọn họ. Thế nên bảy Ma Pháp Sư không dám trở về, cũng chỉ đành nghe theo lệnh hắn ta.
Tính cẩn thận của hắn cộng với tính tham tiền khiến cho hắn tìm đủ mọi cách để vơ vét của cải của dân chúng trong thành An
Sương. Nếu tăng thuế sưu nhất định sẽ bị quý tộc của lãnh địa này chú ý. Nên hắn dùng cách giao thiệp với bọn đầu đường xó chợ, bắt chúng làm
tay sai cho mình để thu thuế khắp nơi.
Thế là bọn lưu manh trộm
cướp, bỗng dưng được thành chủ chống lưng, quan binh làm ngơ thì há
chẳng phải bọn lưu manh đó càng lộng hành hơn nữa.
Cái đám lưu
manh mà Ma Tùng Quân diệt ở chợ Xóm Chuột chỉ là một nhóm nhỏ dưới
trướng của tên công tử này. Còn một vài nhóm lưu manh khác hoạt động rải rác khắp thành An Sương. Cái bọn lưu manh kia đúng là đã hoạt động
trước đó rồi, thêm nữa khu đó vốn phức tạp, thành chủ cũ cũng không để
tâm đến.
Lúc thành chủ hiện tại định giải quyết thì bị tên công
tử bắt lấy cả nhà đe dọa, rồi giam lỏng ông ta. Tuy biết rằng tên này
không có liên quan đến cái chết của con trai và con dâu của bà lão,
nhưng hắn lại dung túng cho những kẻ kia lộng hành hơn.
Càng
khiến Ma Tùng Quân không thể chấp nhận được, là hắn cũng uy hiếp người
nhà của những Ma Pháp Sư dưới trướng hắn. Bởi người nhà của bọn họ đều
đang làm việc cho cha hắn, chỉ cần một thư tín của hắn là cả nhà người
ta sẽ bị giết chết.
Tên công tử là con cháu của dòng dõi quý tộc
Bonfils. Hắn có tên là Kerman, được gọi đầy đủ bằng cả họ lẫn tên
Bonfils Kerman. Cái tên này từng ăn chơi khét tiếng một thời ở học viện
Đế Quốc, nhưng giờ chỉ là quá khứ khi hắn trở thành kẻ tội đồ bị Đế Quốc săn lùng.
Cha của hắn là Công Tước Bonfils cũng đã sớm tuyên bố
gạch tên Bonfils Kerman ra khỏi dòng họ. Nên Bonfils Kerman bây giờ chỉ
còn là một kẻ không họ - Kerman.
Khi Ma Tùng Quân biết được mọi
chuyện, cũng là lúc dưới tòa nhà xảy ra ồn ào. Các quan binh chạy nườm
nượp lên đây để xem an nguy của thành chủ. Thấy thế thành chủ mới đi ra
để giải quyết tình hình. Tuy tên Kerman đó có ngầm điều khiển từ bên
trong, nhưng cũng chỉ truyền đạt mệnh lệnh qua các Ma Pháp Sư của hắn,
cụ thể là thông qua cái tên cầm chùy kia.
Thi thoảng quan binh
mới được diện kiến thành chủ, bất quá lần nào cũng có sự xuất hiện của
gã Kerman. Thành chủ cũng chỉ nói đó là người nhà của lão nên các quan
binh tới giờ vẫn khù khù khờ khờ không biết chuyện gì xả ra.
Có
lệnh của thành chủ, tất cả quan binh liền lui xuống, một vài quan binh
chạy đến báo cáo tình hình. Không biết thành chủ giải quyết thế nào, lúc ông ta quay lại chỉ nói sẽ tìm vợ con mình thì bị Ma Tùng Quân ngăn
lại.
“Ở lại đây đi, chưa xong chuyện ở đây.”
Nhìn thái độ của Ma Tùng Quân, thành chủ bỗng trở nên cẩn thận.
“Muốn hắn sống thì bắt ông ta lại.”
Ma Tùng Quân vỗ vỗ lên đầu Kerman để nói với mấy người Ma Pháp Sư.
Lập tức có người lao đến giữ lấy vai thành chủ kia. Thành chủ trố mắt ra
nhìn Ma Tùng Quân, lão không hiểu hành động của hắn nghĩa là gì.
“Hiện tại ta vẫn chưa tin ông, ông nói đi tìm vợ con hay đi cho người bắt
Long Nguyên Giáp ta không biết được. Để tránh hiểu lầm thì phải giải
quyết chuyện ở đây trước cái đã. Nếu ông hiểu thì thông cảm, còn không
thì ta cũng đành chịu.” – Ma Tùng Quân nghiêm túc nói.
Tính cẩn
thận của Ma Tùng Quân khiến cho Xà Hải bên cạnh cũng gật đầu. Hắn tính
nói giúp thành chủ nhưng đành thôi. Quả thật Long Nguyên Giáp và thành
chủ tuy có vài ba lần nói chuyện, nhưng thực chất con người thành chủ
thế nào vẫn chưa thể biết được. Bởi trong giới quý tộc, người tốt luôn
ít hơn người xấu.
“Được được, là do ta quá nôn nóng. Long Nguyên
Giáp chắc đã đưa vợ con ta đến nơi an toàn. Ta cũng đã nghe thủ hạ báo
cáo, người của ngươi đã rút đi an toàn, không có ai bị bắt giữ.” – Thành chủ lập tức thở phào một hơi nói.
Nãy giờ lão cứ tưởng Ma Tùng
Quân sẽ lật mặt, lại giống như một tên quý tộc Kerman thứ hai khác.
Nhưng may thay Ma Tùng Quân chỉ là tính tình cẩn thận chứ không làm gì
quá đáng.
“Vậy nói thẳng ra là do các ngươi đều bị hắn khống chế nên mới phải làm như vậy? Có đúng thế không thành chủ?”
Ma Tùng Quân vừa hỏi mấy tên Ma Pháp Sư vừa quay sang hỏi lão thành chủ
thì được cái gật đầu xác nhận của lão ta. Tuy hỏi như thế, nhưng Ma Tùng Quân vẫn đang cho Phiền Bỏ Mẹ điều tra khắp tòa nhà này một lượt, để
xem còn kẻ nào đang có ý đồ khác thường hay không.
Đúng thời điểm đó hắn thấy gã to con dùng chùy ban nãy đang cố tìm đường thoát khỏi tòa nhà, thấy thế Ma Tùng Quân lên tiếng:
“Có tên dùng chùy, hắn có phải bạn các ngươi không? Dường như hắn đang cố trốn khỏi đây.”
“Ta xuống bắt hắn.”
Lập tức có một Ma Pháp Sư đứng ra nói. Hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh lá cây, bên trong lộ ra một chút đồ vật giống như dao hay kim loại ám khí
gì đó. Thấy có người chịu đi bắt, Ma Tùng Quân khẽ gật đầu nói:
“Đi đi, nếu để hắn trốn thoát, gia đình của các ngươi sợ không cứu được đâu.”
“Ta biết!”
Dứt lời hắn như một cơn gió chạy xoẹt qua mặt Ma Tùng Quân, nhảy ra khỏi
ban công. Với cái tốc độ này, nếu ban nãy hắn muốn cứu tên Kerman trong
tay Ma Tùng Quân, sợ rằng Ma Tùng Quân cũng không kịp phản ứng.
Đây là Ma Pháp Sư Trung cấp gì đó ư? Hệ Phong? Nhanh thế á?
“Dai, tỉnh dậy đi hu hu...”
Bấy giờ cô nàng mắng Ma Tùng Quân ban nãy bỗng òa khóc lên, nàng ta ôm chầm lấy tên bị Ma Tùng Quân chọi Natri, hơi thở hắn ta bây giờ đang rất yếu ớt. Chỉ số máu của hắn không ngừng giảm đi nhanh chóng, cứ thế này hắn
ta thật sự sẽ chết mất.
“Các ngươi không có Ma Pháp Sư hệ chữa trị hay sao?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Nếu có chúng ta cần gì bị hắn uy hiếp thế này. Nếu có đã sớm liều mạng chạy về nhà để cứu gia đình chúng ta rồi.” – Có người đứng ra nói.
“Là sao? Có hay không Ma Pháp Sư chữa trị thì khác gì nhau? “ –Ma Tùng Quân có chút không hiểu.
“Ma Pháp Sư chữa trị thường tinh thông thuật ru ngủ. Nếu chúng ta có Ma
Pháp Sư hệ chữa trị, thì sớm đã bắt trói được hắn và cả tên thuộc hạ
thân tín kia của hắn.” – Tên Ma Pháp Sư kia lại nói.
Nghe thế Ma
Tùng Quân cũng cạn lời, tên này quả thật là người cẩn thận, cẩn thận đến mức không dùng đến Ma Pháp Sư chữa trị. Thế những lúc bị thương thì
phải làm thế nào? Đúng rồi, có thuốc trị thương mà? Hình như Ma Tùng
Quân cũng mua được một lọ thuốc trị thương như thế ở cửa hàng tạp hóa.
Chỉ là cái giá của nó rẻ mạt đến mức đáng thương và chỉ có phẩm chất Lục,
nên hắn mua để làm mới cửa hàng tạp hóa. Vừa nghĩ đến đó, trên tay Ma
Tùng Quân xuất hiện một lọ thuốc thủy tinh, bên trong có dung dịch màu
xanh lá cây.
[Thuốc trị thương.
Phẩm chất: Lục
Tác dụng: Lập tức hồi phục 2.000HP. Đồng thời loại bỏ mọi trạng thái xấu.
Lưu ý: Nên uống ngay khi còn sống. Thuốc không phải là sản phẩm thần tiên, không thể chữa người chết thành người sống.]
Trong đầu Ma Tùng Quân trực tiếp loại bỏ dòng chữ lưu ý thừa thải kia. Hắn
nhìn sang gã tên là Dai đang nằm bất động trong vòng tay của cô nàng Ma
Pháp Sư.
Thanh máu của tên này là [2.229/4.252]. Máu tối đa của
hắn có vẻ hơi thấp, nhưng chỉ số tấn công lẫn tốc độ thì khá cao. Bình
thuốc này hồi phục được 2.000HP, không biết có tác dụng thật hay không.
Thế là Ma Tùng Quân đưa lọ thuốc về phía trước rồi nói:
“Thử cái này đi, đây là thuốc trị thương. Ta không biết nó có tác dụng hay không.”
Nếu mấy tên Ma Pháp Sư kia có thuốc trị thương, có lẽ bọn họ đã sớm dùng.
Nhưng nhìn cô nàng kia gào khóc thảm thiết như thế, thì chắc là không có rồi.
“Đừng có lừa chúng ta, làm gì có thuốc trị thương nào màu
xanh lục? Bình thường đều có màu đỏ, hàng cao cấp thì màu tím...” – Tên
Ma Pháp Sư đứng ngoài cùng nói.
“Thử đi, ta chỉ có một lọ này thôi. Nếu không dùng hắn sẽ chết thật đấy.” – Ma Tùng Quân nghiêm túc nói.
“Lấy cho ta đi, để ta thử trước.” – Cô nàng đang ôm Dai nói.
“Không được, nỡ có độc thì sao?” – Kẻ đứng ngoài cùng ngăn lại.
“Giờ hắn kêu chúng ta chết, chúng ta cũng phải chết. Hắn đang nắm tính mạng
của tên rác rưởi kia, còn gì để lừa chúng ta nữa?” – Cô nàng quát lên
một tiếng.
Bất lực trước sự cứng đầu của nàng ta, tên đứng ngoài
cùng tiến đến nhận lấy thuốc từ tay Ma Tùng Quân. Hắn mở nắp thủy tinh
ra ngửi thử một cái, thậm chí còn chấm một ngón tay vào thuốc rồi đưa
lên miệng mút thử.
“Sao lại có vị ngọt? Nhưng không có độc thật. Có cảm giác lâng lâng...”
“Đưa đây nhanh lên!”
Bị cô nàng kia quát, thế là hắn buộc phải đưa thuốc ra. Lúc này nàng ta
cũng thử một chút, tuy không có độc, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả. Giống như lọ nước được pha đường vậy. Bất quá đã không còn cách nào,
đành phải để cho Dai uống thử.
Vừa mớm cho Dai hết lọ thuốc, thì đột nhiên cơ thể hắn bắt đầu giật giật nhẹ lên vài cái, rồi mắt đột ngột mở ra.
“Ngứa quá.” – Dai la lên một tiếng rồi đột nhiên cởi hết bộ giáp của mình ra, liên tục gãi khắp toàn thân.
Kì lạ thay khi hắn cởi bộ giáp, trên người lại chẳng có một vết thương
nào. Bấy giờ tất cả đều nhìn Dai rồi lại nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt
không thể tin được.
Sắc mặt Ma Tùng Quân có chút nhăn nhó, nhăn
vì tiếc lọ thuốc kia. Ra là cái lọ thuốc đó dùng được, thậm chí còn chữa lành toàn bộ vết thương bỏng trên người hắn. Mẹ nó thuốc thần à? Cái hệ thống này cuối cùng cũng bán được một thứ ra trò. Bất quá chỉ có một
bình, lần sau phải săn lọ thuốc đó mới được.