Đặng Thúy Bình bị áp giải tới phòng thẩm vấn, hai viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn cùng đi theo vào bên trong.
Sau đó, Dương Phương, Lý Hà, và Tiền Hiểu lần lượt bị đưa về cục cảnh sát.
Bạch Tử Dục đứng trước cửa tòa nhà chính của cục cảnh sát, nhìn từng người
từng người trong nhóm chị em bước xuống xe, trong mắt hắn xẹt qua một
tia cảm xúc khó nói.
Dịch Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, đề nghị: ''Bạch tiên sinh, cậu vào trong nghỉ ngơi trước đi.''
Dịch Tiêu không nói gì, ngầm đồng ý cho hắn đứng ở nơi này.
Dương Phương, Tiền Hiểu, Triệu Mỹ, ba người lần lượt theo thứ tự bị áp giải
vào trong cục, sau khi xuống xe, ba người nhìn thấy Bạch Tử Dục đứng đó
như một bóng ma, dọa bọn họ thét chói tai, liên tục lùi về phía sau.
Vậy là Bạch Tử Dục vẫn còn sống...!
Trong một khoảnh khắc, Dương Phương còn cho rằng phía bên cục cảnh sát tìm người đóng giả thành Bạch Tử Dục, để hù dọa bọn họ.
Cho đến khi bà bước lên trên bậc thềm, đi ngang qua Bạch Tử Dục, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai trái ——
''Cảm ơn ngài.''
Trái tim Dương Phương chợt nảy lên, bà nghiêng đầu, đôi môi không ngừng run rẩy.
''Nhờ phúc của ngài, cho nên tôi vẫn còn sống.''
Dương Phương hít một hơi thật sâu, mắt trợn trừng, hỏi đi hỏi lại:
''Bạch Tử Dục... Bạch Tử Dục... Sao mày còn sống? Tại sao mày vẫn còn sống?!''
Bạch Tử Dục nhìn dáng vẻ bị chọc giận của Dương Phương, bà giơ nắm đấm và đá mạnh vào người Bạch Tử Dục, mấy hình cảnh phía sau nhanh tay lẹ mắt tóm lấy tay chân Dương Phương, kéo thẳng bà ta đến phòng thẩm vấn giống như gia súc chờ tới lượt làm thịt.
Hai người bị bắt còn lại, Bạch Tử Dục cũng nói lời tương tự với họ.
Cho đến khi Lý Hà ngồi xe cảnh sát trở về.
Từ xa bà đã nhìn thấy Bạch Tử Dục đứng đó, Lý Hà lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
... Xong rồi.
Cảnh sát vừa muốn đỡ bà ta dậy, Lý Hà đột nhiên nhấc chân xông về phía Bạch Tử Dục.
Bạch Tử Dục lẳng lặng đứng trên bậc thềm cao nhất, nhìn Lý Hà chạy được vài bước trong sân đã bị cảnh sát khống chế bắt lại.
Lý Hà hét lên: ''Bạch Tử Dục...! Đồ khốn! Tại sao mày lại ở đây?! Ai cho mày quay về?! Lời mày hứa bị chó tha rồi à?!''
Hai chân Lý Hà vung loạn trên không trung, Bạch Tử Dục hạ mí mắt nói:
''Cảnh sát Dịch, Tôi lên lầu trước.''
''Được.''
...
Cảnh sát chia nhau ra thẩm vấn riêng từng người.
Kết quả thẩm vấn rất nhanh đã có.
Dưới tình huống nạn nhân Bạch Tử Dục quay trở về, năm người cho dù có cố gắng ngụy biện như thế nào cũng vô ích.
Huống chi, Bạch Tử Dục có bằng chứng đêm đó bọn họ gây án.
''Chứng cứ đều ở trong tay Lý Hà. Cảnh sát Dịch, cô phái người kiểm tra điện thoại của Lý Hà và máy tính của bà ta sẽ thấy.''
Bạch Tử Dục đã khai như vậy.
Sau khi Lý Hà bị bắt, cảnh sát đã tìm thấy một tệp ghi âm trong máy tính ở nhà Lý Hà.
Đêm hôm đó, chị Tôn đề nghị dùng điện thoại ghi lại âm thanh của hai người
khi họ ân ái. Chị Tôn không tự tin với dáng người của mình, chưa bao giờ quay chụp lại cảnh ân ái. Ngược lại, mặc dù bà ta đã ngoài năm mươi,
nhưng giọng nói vẫn như thiếu nữ có thể bóp ra nước, lúc ân ái rất thích thu lại giọng của mình để sau này có thể thưởng thức lại.
Từ đêm cho đến rạng sáng, rồi đến giữa trưa, di động của chị Tôn đã hết pin,
người thì vẫn đang hưng phấn nhưng lười không muốn đi sạc điện.
Lúc đó bà ta khéo léo móc vào thắt lưng Bạch Tử Dục, sau đó cầm chiếc di
động của hắn lên, tiếp tục ghi âm lại âm thanh của hai người.
Chị Tôn nũng nịu nói: ''Bạch Bạch, anh cũng phải lưu giữ âm thanh ân ái của chúng ta mãi mãi nha. Lần sau tới tìm anh, sẽ kiểm tra điện thoại của
anh đó.''
Hai người tiếp tục vận động.
Lúc chơi đùa mãnh
liệt, chiếc điện thoại vô tình rơi sâu vào khe ghế sofa trong lúc họ vận động kịch liệt. Chị Tôn bị dục vọng lấn át, chỉ lo vặn vẹo eo, hoàn
toàn quên mất chuyện nhặt chiếc điện thoại lên.
Chức năng ghi âm
trên điện thoại của Bạch Tử Dục bật liên tục trong khoảng bảy, tám
tiếng, không chỉ ghi chép lại âm thanh đêm đó Bạch Tử Dục và chị Tôn
hoan ái, mà còn ghi lại toàn bộ quá trình năm người bọn họ thương lượng
giết người vứt xác ra sao.
Vào ngày thứ ba sau khi sự việc xảy
ra, Lý Hà quay trở lại biệt thự, dựa theo mô tả của Bạch Tử Dục, bà lục
lọi tìm điện thoại di động trong các kẽ hở trên ghế sofa.
May mắn là phần ghi âm trên điện thoại vẫn tự động lưu lại sau khi tắt nguồn.
Sau đó Lý Hà sạc đủ pin, bà đã nghe thấy toàn bộ sự việc trong ngày hôm
đó.
Đối mặt với phần ghi âm này, năm người không còn lý do chối cãi.
...
Lúc Dịch Tiêu dùng kế dẫn dụ Đặng Thúy Bình đến gặp nhóm chị em, bên này,
nhóm chị em cũng đang nghĩ cách làm thế nào để giải quyết rắc rối của
Dịch Tiêu, thì Dịch Tiêu đã tra ra được hành tung của năm người một cách rõ ràng.
Cái chết ''đột ngột'' của Bạch Tử Dục là một tai nạn mà năm người bọn họ cũng không ngờ tới. Sau khi xảy ra chuyện, bọn họ dành cả một tuần để xử lý hậu quả, nhưng cũng để lộ ra rất nhiều thông tin.
Cuộc điều tra gặp khó khăn khi không biết thủ phạm giết Bạch Tử Dục là ai,
nhưng sau khi biết danh tính của thủ phạm, vụ án đã có bước đột phá ——
Chỉ cần tìm ra hành động bất thường của năm người này sau khi vụ án xảy ra, nhất định sẽ tra ra được địa điểm vứt xác.
Nhưng quan trọng là cấp trên vẫn đè ép không cho cục công an tiếp tục điều
tra, Dịch Tiêu và Hoàng Miễn không còn cách nào khác, đành phải âm thầm
tra án. Trong lúc đó, một số cảnh sát cũng bất mãn với cách làm này của
cấp trên nên đã xin gia nhập vào đội điều tra của hai người, bí mật điều tra năm người này.
Từ cuộc điều tra này mới phát hiện, sau khi
xảy ra vụ án, Lý Hà thường xuyên thực hiện các cuộc gọi quốc tế đến một
tài khoản được đăng kí ở nước ngoài thông qua một phần mềm trò chuyện
trực tuyến.
Dịch Tiêu lấy lý do tài khoản này có liên quan đến
một vụ án lớn, yêu cầu bên phần mềm cung cấp thông tin của chủ tài khoản nước ngoài để xác minh lại thông tin.
Thật không ngờ, chủ tài khoản nước ngoài đó hóa ra lại là Bạch Tử Dục - người vốn được cho là đã chết.
... Đúng vậy, Bạch Tử Dục còn chưa chết, hắn được Lý Hà đưa ra nước ngoài thông qua những thủ đoạn phi pháp.
Bạch Tử Dục ở nước ngoài hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong
nước, hắn đã xem tin tức về vụ án bắt cóc và giết người phanh thây nạn
nhân dã man ở miền nam đất nước, nhưng thông tin danh tính của các bên
liên quan đến vụ án đều được làm mờ, nhằm mục đích bảo vệ.
Hắn không ngờ rằng người bị hại trong vụ án đó lại là con trai của Đặng Thúy Bình.
Mà hung thủ, lại chính là Mạc Hạo Vũ, người đồng tính đã theo đuổi hắn năm năm.
Sau khi nghe Dịch Tiêu tường thuật lại vụ án Mạc Hạo Vũ bắt cóc và phân xác Đặng Khải, Bạch Tử Dục âm thầm tự trách, hôm đó, hắn quyết định về
nước, vạch trần tội ác của nhóm chị em đã gây ra.
Ngày hắn trở về nước, Dịch Tiêu và Hoàng Miễn lén lút tới sân bay đón người.
Bạch Tử Dục ở bên ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh, sau một trận sinh tử,
trên người hắn phủ thêm một tầng u buồn cùng khí chất lạnh nhạt, cộng
thêm dáng vẻ tiều tụy ốm yếu sau khi bệnh nặng, từ xa nhìn lại, lại có
chút không chân thực tựa như người từ trong tranh bước ra.
Dịch
Tiêu nhắm mắt lại, trong đầu bỗng dưng nhớ tới hình ảnh hai người đứng
dưới nền trời tuyết mà cô đã nhìn thấy cách đây không lâu.
Trong bức tranh, người đứng từ xa nhìn chính là Bạch Tử Dục.
Mạc Hạo Vũ chỉ sử dụng vài nét bút đơn giản để phác họa hình dáng Bạch Tử
Dục, vậy mà, ngay cả một người không có khả năng giám định và thưởng
thức hội họa như Dịch Tiêu cũng có thể dễ dàng nhìn ra được khí chất của người trong bức tranh.
''Bạch tiên sinh, cảm ơn cậu đã đồng ý về nước làm nhân chứng.
Bạch Tử Dục xua tay, đôi môi tái nhợt hơi mím lại, câu đầu tiên hắn nói là:
''Thi thể hắn ở đâu?... Tôi muốn nhìn một chút.''
Dịch Tiêu ngẩn ra, cô cúi đầu trước Bạch Tử Dục, xin lỗi nói:
''... Thật xin lỗi. Cấp trên quyết định hủy bỏ vụ án, thi thể của Mạc Hạo Vũ
đã được đưa đi hỏa táng, hắn không có người thân, không có nơi nào để
gửi tro cốt, cho nên...''
Lông mày Bạch Tử Dục hơi động, tia sáng trong mắt hắn dần ảm đạm.
Dịch Tiêu nuốt nước miếng rồi nói: ''Tro cốt của hắn tạm thời tôi đang đặt ở nhà. Nếu cậu muốn, tôi sẽ dẫn cậu qua nhà tôi.''
Bạch Tử Dục thở phào nhẹ nhõm, hắn ngước mắt nhìn Dịch Tiêu, trong mắt dường như có một tia sáng, hốc mắt lại càng trở nên trong suốt.
Thật
lâu sau, hắn thở dài một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong cơ thể, lúc
mở miệng nói chuyện tựa như đang kể lại một bộ sử sách dài, một câu
chuyện xưa nặng nề.
Hắn nói: ''Là Lý Hà đã cứu tôi.''
...
Cái đêm ác mộng đó, Bạch Tử Dục cảm giác thân thể mình bị ép khô, lọ Viagra mượn của Hoa Cửu đã ăn gần hết.
Hắn chỉ nằm ở đó, cái gì cũng không làm, thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập ''thình thịch'' không ngừng, mỗi nhịp đập, cảm giác như thần chết
lại đến gần hơn một bước.
Lúc kết thúc, dựa vào ý chí sống còn, Bạch Tử Dục miễn cưỡng đứng dậy tiễn chị Tôn.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, hai mắt Bạch Tử Dục tối sầm, ngã phịch xuống ghế sofa bất tỉnh nhân sự.
Đến khi hắn tỉnh dậy lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trong cốp xe.
Hắn giật giật, cố ý tạo ra một vài tiếng động.
Lý Hà nghe thấy tiếng động, bà dừng xe ở ven đường nói:
''...Quả nhiên cậu vẫn còn sống.''
Bạch Tử Dục không biết tại sao, mặc dù hắn đã tỉnh nhưng đầu óc lại đau nhức, căn bản không nghĩ được gì cả.
Sau đó, Lý Hà đưa Bạch Tử Dục về nhà.
Lý Hà chưa kết hôn, cũng chưa có con cái, sống một thân một mình.
Đêm đó, Lý Hà mời chị gái mình đến nhà khám bệnh cho Bạch Tử Dục. Chị gái
bà ấy là bác sĩ, ngày thường cũng phụ trách tình hình sức khỏe của Lý
Hà.
Chờ cho đến khi sức khỏe Bạch Tử Dục hồi phục, Lý Hà dùng hộ
chiếu giả mua ở chợ đen đưa Bạch Tử Dục đến nước A ẩn náu. Ở nước A, bà
ấy có một đối tác rất quan trọng, bà cũng có nhà riêng ở bên đó, vừa vặn có thể giấu người.
Bạch Tử Dục hoàn toàn không biết chuyện năm
thành viên trong nhóm chị em lên kế hoạch vứt xác hắn, ban đầu hắn phản
đối việc bị đưa đi nước ngoài, nhưng sau khi nghe Lý Hà nói nguyên nhân, Bạch Tử Dục mới miễn cưỡng đồng ý.
''Nếu cậu vẫn tiếp tục làm
công việc này, Dương Phương và những người kia chắc chắn sẽ đến tìm cậu
gây phiền toái. Trong lòng họ, hiện giờ cậu đã chết, thời điểm này mà
quay về đó rất nguy hiểm.''
Lúc đó Bạch Tử Dục còn tưởng Lý Hà là người tốt muốn cứu mạng hắn, hoặc có lẽ là muốn cứu mạng hắn để đổi lại việc sẽ bao nuôi hắn vài năm.
Dù sao Bạch Tử Dục vẫn còn sức quyến rũ.
Vậy mà...
Bạch Tử Dục cười khổ, nhìn Dịch Tiêu nói: ''Cảnh sát Dịch, tôi chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Lý Hà mà thôi.''
Dịch Tiêu: ''Sao cậu lại nói như vậy?''
''Lý Hà là người cuối cùng gia nhập nhóm chị em, bà ấy là doanh nhân, quy mô doanh nghiệp của Lý Hà không so được với công ty của Đặng Thúy Bình, so về địa vị cũng thua kém hẳn ba vị phu nhân quan chức, nói là nhóm chị
em, thật ra thì đó chỉ là một nhóm lợi ích do Dương Phương tổ chức mà
thôi.''
Lý Hà thường xuyên có cảm giác không an toàn trong nhóm chị em.
Lúc Đặng Thúy Bình đến, ba vị phu nhân kia đều rất thích cô ấy.
Lý Hà thì ngược lại, bà là người cuối cùng gia nhập, ban đầu bị mọi người
xa lánh, mỗi lần tụ họp đều là bà bỏ tiền mời khách. Ngay cả căn biệt
thự năm người bọn họ mua chung, cũng là mấy người Dương Phương yêu cầu
Lý Hà trả nhiều tiền hơn ——
''Lý Hà, dạo này nhà cô làm ăn phát
đạt, kiếm được không ít chứ? Gia đình quan viên như chúng tôi làm chẳng
được bao nhiêu, tiền mua biệt thự có chút eo hẹp, hay là cô bỏ thêm một
ít, chia sẻ gánh nặng cho các chị em?''
Lý Hà không dám không đồng ý. Chuyện làm ăn của gia đình còn phải trông cậy vào mấy vị phu nhân này nói với chồng vài câu.
Những thứ đó coi như chuyện nhỏ.
Có một lần năm người cùng nhau ra ngoài uống rượu, họ không đến quán bar
Khải Hoàn mà chọn một quán bar nhỏ hơn nhằm tìm kiếm sự kích thích, tình cờ gặp đúng dịp cảnh sát đi càn quét nạn mại dâm, mấy vị phu nhân chạy
còn nhanh hơn bất kì ai, bọn họ còn nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ để Lý Hà đứng ra gánh vác. Nhà Lý Hà không có ai làm quan chức, cho dù
bị bắt một lần cũng không có ảnh hưởng gì.
Trái tim Lý Hà hoàn toàn nguội lạnh.
... Giao thiệp cùng đám người kia, nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, người đầu tiên bị lôi ra chém chính là mình.
Đến lúc đó, dù có chết, bà cũng phải kéo bọn họ theo.
Khi xảy ra sự tình của Bạch Tử Dục, Lý Hà lập tức ý thức được đây là một cơ hội.
Hôm xảy ra vụ án, Đặng Thúy Bình là người đầu tiên phát hiện Bạch Tử Dục
chết trên ghế sofa, bà vội vàng chạy tới kiểm tra hô hấp của hắn nhưng
không thấy một tia hơi thở nào, lại nằm xuống nghe thử tiếng tim đập
nhưng cái gì cũng không cảm giác được.
Phản ứng đầu tiên của Đặng Thúy Bình là Bạch Tử Dục đã chết.
Sau đó, bốn thành viên còn lại trong nhóm chị em lần lượt chạy xuống lầu,
ban đầu kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Bạch Tử Dục, cũng xác nhận tim
hắn ngừng đập.
Lý Hà là người cuối cùng đi kiểm tra. Tay bà đưa
lên mũi hắn, mặc dù không có hơi thở mạnh như người thường nhưng vẫn có
thể cảm nhận được từng tia hơi thở mỏng manh lưu động; bà kiểm tra mạch
đập của hắn, dường như vẫn cảm nhận được mạch đập rất yếu ớt.
Điều kỳ lạ nhất là ngực trái của hắn thực sự không thể cảm nhận được một chút nhịp tim nào.
Dịch Tiêu ngắt lời: ''Chuyện đó là sao?''
Khóe môi Bạch Tử Dục mấp máy, tay trái đặt lên ngực phải, nhẹ giọng đáp:
''Trái tim tôi nằm bên phải.''
Khi đó nửa bên phải cơ thể Bạch Tử Dục hướng vào trong, bên trái hướng ra
ngoài. Đặng Thúy Bình nghe thử bên ngực trái không có nhịp tim đập bèn
cho rằng Bạch Tử Dục không còn sống. Có lẽ sự việc xảy ra quá đột ngột,
mấy người còn lại hoảng sợ đến độ không kịp suy nghĩ cẩn thận, đều cho
là Bạch Tử Dục đã chết.
''Lần đầu tiên trong đời tôi thật sự muốn cảm tạ ông trời đã cho trái tim tôi nằm bên phải.''
Bạch Tử Dục nhếch khóe môi, hai hàng lông mày hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng tự giễu: ''Nếu ngày đó những người phụ nữ kia biết tôi còn sống, nhất định sẽ giết tôi.''
...
Lý Hà học đại học y, sau khi tốt
nghiệp mới chuyển sang kinh doanh, bà ta rất thận trọng trong việc phán
đoán một người đã chết hay chưa. Thi thể Bạch Tử Dục vẫn còn ấm ấp, mặc
dù hô hấp và mạch đập rất yếu nhưng không hoàn toàn biến mất, nếu như
hắn không chết...
Bọn họ không có nhiều thời gian tranh cãi về vấn đề giải quyết cái xác.
Lý Hà tóm lấy cơ hội.
Bà ta chủ động đề nghị đem xác Bạch Tử Dục đi hỏa táng, âm thầm dụ mọi
người đưa thi thể hắn cho bà ta xử lý. Bốn người còn lại không nghĩ ra
biện pháp nào tốt hơn, không còn cách nào khác đành phải hỗ trợ Lý Hà
khiêng cái xác lên xe, sau đó đi xóa sạch mọi dấu vết.
Nếu có thể cứu Bạch Tử Dục sống lại, điều đó tương đương với việc Lý Hà nắm được
quân bài chủ chốt. Chỉ cần Bạch Tử Dục vẫn còn trong tay bà ta, bất cứ
lúc nào bà ta cũng có thể uy hiếp bốn người kia.
Tội cố ý giết người không thể xử phạt vài năm, nhưng đối với chính trị gia thì đó là một vết nhơ cả đời không xóa được.
''Sau này tôi sống ở nước ngoài, cả ngày ở trong nhà buồn bực, Lý Hà định kỳ
lại chuyển tiền cho tôi.'' Ánh mắt Bạch Tử Dục ảm đạm, ''Nói thật,
khoảng thời gian tôi sống ở nước ngoài rất chật vật, không biết ngôn
ngữ, không bạn bè, không người thân, chỉ có một vùng biển lớn.''
''Bên kia bờ biển là nhà, nhưng tôi lại không về được.''
Dịch Tiêu đưa chai nước lọc cho hắn.
''Hiện tại cậu có thể quanh minh chính đại sống ở tổ quốc rồi.''
Bạch Tử Dục nhẹ nhàng nhìn lại: ''Cảm ơn chị.''
...
Trong mắt Dịch Tiêu, việc Bạch Tử Dục sống sót là một kỳ tích.
Hôm nay, có Bạch Tử Dục làm nhân chứng, cả năm người trong nhóm chị em đã bị bắt.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn mười hai tiếng đồng hồ, Bạch Tử Dục cũng nán lại chờ bên ngoài phòng thẩm vấn hơn mười hai tiếng.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một cánh cửa. Cửa mở ra, Lý Hà từ bên trong bước ra ngoài.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Bạch Tử Dục gật đầu với Lý Hà nói: ''Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi.''
Lý Hà nhún vai khẽ cười một tiếng: ''Đây là cách cậu đối xử với ân nhân cứu mạng mình ư?''
''Nếu bà không có ý định giết tôi, thì pháp luật sẽ không trừng trị bà.'' Bạch Tử Dục lạnh nhạt nói.
Lý Hà cắn răng, điên cuồng cười lớn.
... Đúng, bà không có ý định giết người, thậm chí còn cứu mạng Bạch Tử Dục.
Nhưng sau khi năm thành viên của nhóm chị em bị bắt, việc quan - thương thông đồng cấu kết với nhau đã bị phơi bày trước công chúng.
Bọn họ không chỉ liên quan đến âm mưu giết người không thành mà còn dính dáng đến việc nhận hối lộ.
Ba vị phu nhân quan chức vừa vào cục cảnh sát, chồng của họ cũng dính vào tranh chấp.
Không lâu sau, Viện kiểm sát đã tiến hành điều tra hành vi nhận hối lộ của
năm thành viên trong nhóm chị em và các quan chức cấp cao có liên quan.
Mặc dù cảnh sát đã che giấu một phần vụ án với bên ngoài, nhưng có một ký
giả dựa vào một vài cuộc phỏng vấn đã liên kết vụ án cấu kết nhận hối lộ của nhóm chị em với vụ án bắt cóc phân thây lại với nhau, sau đó viết
ra một bài báo có tên là phóng sự về vụ án gây sóng gió một thời, ngay
lập tức thu hút hàng nghìn lượt người xem.
Những từ ngữ như ''vợ của quan chức cấp cao vứt xác ngưu lang'' đã khiến dư luận dậy sóng.
Điều khiến người ta cảm thấy thất vọng, đó là sự sa sút của Đặng Thúy Bình, nữ doanh nhân lừng lẫy trong quá khứ.
Tiếng mắng chửi tràn ngập mạng xã hội, mọi người tỏ ra phẫn nộ trước những tin tức như vậy.
Có rất nhiều bình luận, ý kiến trái chiều, độ chú ý của vụ án nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Người áp chế cảnh sát tiếp tục điều tra lặng lẽ thu tay về. Tình hình lúc này vô cùng rối ren, hắn trốn trong cứ điểm của mình và xử lý toàn bộ những chuyện ô uế, để tránh lần này cũng bị rơi xuống nước.
Bất luận bên ngoài phản ứng ra sao, tầm mắt Dịch Tiêu vẫn luôn tập trung vào vụ án.
Đặc biệt là vụ án Mạc Hạo Vũ bắt cóc phân thây Đặng Khải vẫn còn nhiều điểm nghi vấn.
Sau khi Bạch Tử Dục trở về, Dịch Tiêu càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình.
Bạch Tử Dục nói: ''Cảnh sát Dịch, tôi không biết chị có tin tôi không,
nhưng... tôi biết Mạc Hạo Vũ, hắn không phải là người tỉ mỉ như vậy. Nếu chị nói hắn giết người chặt xác là muốn báo thù cho tôi, tôi tin, hắn
ta dám làm chuyện này... Nhưng nói hắn bắt cóc một bé trai suốt mười
ngày không bị ai phát hiện, tôi không tin.''
''... Người thô kệch như hắn, không thể bắt cóc một người suốt chín ngày mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hơn nữa...''
Vẻ mặt Bạch Tử Dục nghiêm túc, khẽ cắn môi dưới nói: ''Hắn rất sợ trời
mưa, nhìn thấy trời mưa to chỉ muốn trốn trong nhà cả ngày không ra khỏi cửa, thì làm sao có thể chọn ngày mưa chạy trốn, còn vừa vặn chết trên
đường núi...? Tôi không tin, cảnh sát Dịch, làm ơn... xin chị hãy điều
tra lại, tôi không tin vụ án này là hắn...''
Dịch Tiêu giơ tay lên, ý bảo hắn không cần nói thêm:
''Vụ án của Mạc Hạo Vũ tôi vẫn điều tra. Tôi có trực giác, vụ án này không chỉ đơn giản như vậy.''
Dịch Tiêu ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ đến ngây người.
Tạm thời không nói tới Mạc Hạo Vũ, chỉ riêng Đặng Thúy Bình cũng đủ đáng ngờ.
Con trai Đặng Khải bị bắt cóc, trong lòng bà ấy nên biết lý do vì sao đối phương muốn bắt cóc con trai bà.
Suốt chín ngày.
Đặng Thúy Bình đợi chờ hết chín ngày mới báo cảnh sát.
Ngày hôm sau, sau khi báo cảnh sát, Mạc Hạo Vũ bắt đầu vứt xác, rạng sáng ngày thứ ba lại chết bởi tai nạn xe cộ.
Mọi thứ quá trùng hợp.
...Trong suốt chín ngày trước khi báo cảnh sát, rốt cục Đặng Thúy Bình đã xảy ra chuyện gì?
Những suy luận trước đây lại hiện lên trong đầu cô.
Toàn thân Dịch Tiêu run lên, cả người bất giác nổi da gà.