Tất nhiên thời đại bây giờ không thể so sánh với quá khứ.
Nhớ lại thế hệ cảnh sát hình sự trước đây, hai mươi mấy năm trước đây chỉ cần
trong khu trực thuộc xảy ra đại án nghiêm trọng, chỉ cần cảnh sát cố
tình che giấu tin tức, tin tức rất khó truyền ra ngoài. Bây giờ mạng
lưới internet rộng rãi lấy tốc độ người ta truy cập mạng, người người
lên mạng người người lên tiếng, tin tức truyền đi cực nhanh, muốn giữ bí mật án mạng là điều rất khó.
Giống như vụ án này, từ ngày bọn bắt cóc vứt xác trên phố đã bốn ngày trời, trên mạng đủ loại suy đoán và lời đồn chẳng hạn như:
[Con trai của nữ doanh nhân nổi tiếng Đặng Thúy Bình bị bắt cóc, bọn bắt cóc tàn nhẫn giết con tin chặt làm trăm mảnh]
[Vụ án bắt cóc giết người tàn nhẫn nhất, bọn bắt cóc lại còn bỏ thi thể vào mười mấy bao ném ở mấy khu phố đông người]
[Cảnh sát dựa theo camera theo dõi tìm được dấu vết của bọn bắt cóc, liệu
rằng bọn bắt cóc bỏ trốn ngày mưa rồi rơi xuống núi thi thể bị hủy hoại
là sự thật chăng?]
[Tiến triển mới nhất của án bắt cóc giết người phân thay: Bọn bắt cóc trên đường chạy trốn rơi xuống núi xe hư người
chết, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ông trời sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ
ác nào]
...
Cảnh sát bị dư luận chèn ép không thể không
công khai một phần chi tiết vụ án. Nhưng bởi vì bản án còn đang điều tra hung thủ, lại không rõ thân phận của bọn bắt cóc, vì đề phòng có kẻ bắt chước, toàn bộ chi tiết gây án và phương pháp sẽ không được công khai.
Tính đến nay đây là một trong những vụ án tàn nhẫn nhất trong thành phố E.
Nhân dân cả nước cùng nhau gia nhập điều tra, ở trên mạng xuất hiện một
số quan điểm. Một số truyền thông tự nhiên cũng đặc biệt để ý, cố gắng
tìm hiểu mấy chuyện cũ của Đặng Thúy Bình.
[Đặng Thúy Bình gả cho phú nhị đại, chồng bà ấy đã chết, bà ấy một mình gánh vác nợ nần, nuôi
lớn hai đứa con, từ từ trả nợ, có được thành tích như bây giờ... một
người chăm chỉ cố gắng như vậy, vì sao lại có một cái kết cục bi thảm?]
[Mặc dù không có chứng cứ, nhưng theo tôi đoán, một người phụ nữ như Đặng
Thúy Bình, có thể tạo dựng sự nghiệp lớn như vậy, tất nhiên trong quá
trình sẽ chọc phải vài người, lần này bọn bắt cóc giết con trai của Đặng Thúy Bình, phương pháp gây án tàn nhẫn như thế, vừa nhìn liền biết là
thù hận riêng với Đặng Thúy Bình, muốn trả thù bà ấy.]
[Tôi không chắc chắn lắm. Nhưng có nghe nói người bị hại bị phanh thây hơn ngàn
mảnh, các người nghĩ xem, có thể đem một đứa trẻ phanh thây thành nhiều
mảnh như vậy tố chất tâm lý cũng rất vững nha! Tôi muốn nói bọn tội phạm là trời sinh đã chính là như vậy, không chừng tùy tiện dẫn một đứa trẻ ở trường học về, sau đó ra sức phát tiết dục vọng.]
[Các người
đừng nói bừa! Tôi từng làm ở công ty chị Bình, chị Bình đối xử với công
nhân rất tốt, danh tiếng trong thành phố cũng vô cùng tốt, chưa từng kết thù với ai. Tôi hi vọng không có bình luận tùy tiện để tạo đề tài, lại
hất nước bẩn vào người nhà nạn nhân... thời điểm này đừng có ăn thịt
người ta!]
[Nói bậy? Các phân tích của tôi đều rất hợp lý mà? Nếu dựa theo cậu nói, vậy án mạng này phải tra thế nào?]
[Điều tra thế nào là việc của cảnh sát? Chẳng phải cảnh sát nên đi điều tra
chủ nhân chiếc Porsche sao? Muốn tra chủ xe là ai cũng không khó!
Porsche không phải hàng đại trà, đâu phải ai cũng mua được chứ!]
Từ lúc án mạng đưa ra ngoài ánh sáng, cục công an không ngừng nhận được phỏng vấn của phóng viên.
Đứng trước các lời đồn đãi trên mạng internet, cục công an thành phố E quyết định tổ chức họp báo, công bố nội dung chính của vụ án, cũng kêu gọi
người dân nếu biết thông tin của chiếc Porsche xin tới cục báo, nếu phát hiện có người đột nhiên mất tích, nhất định phải tới tổ chuyên án cung
cấp manh mối.
Trong cuộc họp, cục trưởng trước tiên làm rõ mục đích cuộc họp báo, sau đó từ từ trả lời các vấn đề của phóng viên.
Buổi họp báo qua đi, Dịch Tiêu chạy về cục công an.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh hòa nhã của Dịch Tiêu, Hoàng Miễn vừa lái xe vừa oán tránh nói:
"... đội phó!" Hoàng Miễn cắn chặt răng, "Có đội phó chèn ép, bây giờ trong
cục không ai nghe lời của chị hết, chúng ta không đủ người để điều
tra..."
Dịch Tiêu hơi mím môi, nói: "Điều tra kẻ thù của Đặng Thúy Bình thì hai người chúng ta là đủ rồi."
Dừng một chút, Dịch Tiêu lại nói: "Đội phó tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng bây
giờ anh ấy cũng đem người đi điều tra chủ nhân chiếc Porsche. Hai chúng
tôi phương hướng điều tra khác nhau, không hề xung đột."
Hoàng
Miễn nặng nề thở dài: "Chị đừng nghĩ như vậy, đội phó cũng không nghĩ
như vậy đâu... mọi người trước mặt không nói, nhưng trong lòng đều hiểu
rõ, đội phó chính là sợ chị điều tra ra hung thủ trước, chặn đứng con
đường làm đội trưởng của anh ta!"
Dịch Tiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái gáy của Hoàng Miễn.
"Chu đội sắp thăng chức, vị trí đội trưởng cảnh sát hình sự lại trống, đội
phó vốn cho rằng anh ta sẽ thăng chức thành đội trưởng, nhưng ai ngờ
Cảnh sát Dịch chị lại bị điều tới trong đội. Lần này nếu Cảnh sát Dịch
tìm ra thân phận của hung thủ trước, đội phó coi như bị mất cơ hội thành đội trưởng rồi."
Dịch Tiêu hé miệng cười một tiếng: "Tôi không có dự tính trở thành đội trưởng."
Hoàng Miễn đột nhiên đạp mạnh phanh xe, quay đầu nhìn Dịch Tiêu: "Chị... chị
không đến đây làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao?"
Chu đội
không phải người địa phương, mười năm trước cũng là lấy thân phận "cảnh
sát điều tra đặc biệt" tới cục cảnh sát thành phố E, hai ngày sau liền
trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Lần này tình huống của Dịch
Tiêu tới thành phố E cũng y chang năm đó, chẳng trách khiến đội phó
kiêng dè.
"Không được." Dịch Tiêu nói, "Xem ra tôi phải nói chuyện với đội phó rồi."
"... vẫn là thôi đi, đội phó anh ấy không tin tưởng chị đâu."
Dịch Tiêu vỗ vai Hoàng Miễn: "Như vậy càng tốt."
Hoàng Miễn vẻ mặt dấu chấm hỏi.
"Nếu như đội phó có thể nhanh chóng tìm ra chủ xe Porsche, án mạng lại có
thêm một bước tiến triển lớn." Dịch Tiêu nói xong, cơ thể dựa vào lưng
ghế, nói, "Phá án không phải làm nổi bật cá nhân, cần mọi người phối
hợp. Trước mắt phía chúng ta không cần quá nhiều người, cứ nghe theo đội phó đi."
Hoàng Miễn còn muốn nói cái gì đó, định nói rồi lại nuốt xuống, nắm tay lái, tiếp tục lái xe.
Tốc độ xe lại khôi phục bình thường, Hoàng Miễn nhìn thẳng phía trước, nhẹ giọng nói:
"Cảnh sát Dịch, chị tốt thật đó."
...
Bọn bắt cóc lái Porsche bình thường, không có biển số xe, cũng không có văn kiện đặc biệt để chứng minh thân phận chủ xe.
Thứ duy nhất có thể thấy được chính là nhìn chiếc Porsche này có vẻ từng
được sửa qua. Dựa theo báo cáo của đội cảnh sát giao thông, chiếc xe
từng xảy ra sự cố cách đây khoảng chừng ba đến năm năm.
Vì thế
đội phó ra lệnh cho một số cảnh sát đến các nơi bán xe trong thành phố
E, một số cảnh sát sẽ tìm kiếm camera theo dõi trên đường, mục đích để
tìm tung tích Porsche; còn số cảnh sát còn lại sẽ đi đến tuyến đường vứt xác tìm kiếm manh mối và người làm chứng.
Sau khi công bố tin
tức, không ít quần chúng nhiệt tình gọi điện thoại tới, nói muốn cung
cấp manh mối vụ án. Vụ án lần này quá mức tàn nhẫn khiến người dân vô
cùng bức xúc, quần chúng gọi điện thoại tới số lượng nhiều không kể.
Mỗi một manh mối đều phải xác minh, cũng tiêu hao không ít thời gian và tinh lực.
Điều tra được hai ngày, tổ chuyên án không thu được manh mối gì.
"Đội phó, chúng tôi đã đi điều tra tất cả các chỗ bán xe Porsche, xác minh
thân phận của từng người mua, nhưng không phát hiện ai khả nghi."
"Người dân cung cấp manh mối cho chúng ta cũng cùng phải xác minh, không nhất
định là có liên quan tới vụ án. Camera còn đang trong quá trình điều
tra..." Cảnh sát hình sự nói xong liền ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt khó xử,
"Tổ theo dõi của chúng ta nhân lực không đủ, hai ngày rồi mới kiểm tra
được toàn bộ camera của ba ngày trước, phát hiện tung tích của chiếc xe
tương tự, điều tra thì phát hiện chủ xe vẫn khỏe mạnh, cũng có chứng cứ
vắng mặt..."
Đội phó đen mặt, vỗ bàn một phát: "Tiếp tục tra...!
Ba ngày không đủ thì năm ngày, tám ngày, nửa tháng, một tháng...! Nhất
định phải tra ra được chủ nhân chiếc xe."
"Nhưng mà... đội phó,
chúng tôi càng điều tra thì càng thấy kì lạ, dựa theo kinh nghiệm của
chúng tôi, trong quá trình gây án bọn bắt cóc bại lộ rất nhiều tung
tích, nhưng thời điểm gây án, chúng tôi không tìm thấy bất cứ tin tức
của bọn bắt cóc lẫn chiếc xe... có khả năng nào là có người cố ý xóa đi
tin tức thân phận của bọn bắt cóc hay không?"
Bọn cảnh sát ngồi nghe sau đó gật đầu đồng ý, không ít người gật đầu bày tỏ tán đồng ý kiến.
"Đúng vậy, Porsche cũng không phải đầy đường, có thể thu hút người ta, nhưng lần này lại không tra được, thật kì lạ."
"Hơn nữa ai có thể bảo đảm người trong xe chính là bọn bắt cóc chứ. Bọn bắt
cóc công khai vứt xác nơi đông người, nghênh ngang lái xe ra khỏi nội
thành, sau đó mới lái ra vùng ngoại thành. Tôi cảm thấy bọn bắt cóc
không ngốc, nói không chừng là người ta cố tình bố trí cho chúng ta nhảy vào, để chúng ta nghĩ thi thể trong xe chính là của bọn bắt cóc... còn
người thật đã cao chạy xa bay!"
Cảnh sát đưa ra từng khả năng, mỗi người một câu thảo luận không ngừng.
Đội phó nhíu mày nhăn mặt, bỗng dưng đứng dậy, nói với mọi người: "... Vậy
các người nói với tôi xem, chúng ta phải điều tra thân phận bọn bắt cóc
thế nào đây?"
Mọi người một mảnh trầm mặc.
Đội phó hít một hơi, trong giọng nói vừa nghiêm túc vừa trách cứ: "Manh mối duy nhất
trong tay chúng ta chính là chiếc Porsche này, miệng nói thì sẽ cố đột
phá sao? Các người cả đám đều nói khó tra, tra không được, không làm
được, các người đã dùng hết sức chưa?... tra, tiếp tục tra, chỗ bán
Porsche nơi này tra xong rồi thì tới Lâm thị, Lâm thị không có thì điều
tra ra cả nước! Camera theo dõi cũng vậy, ba ngày không đủ thì tiếp tục
mở rộng điều tra... nghe rõ không?"
"... Vâng."
Một đám cảnh sát ánh mắt đầy tia đỏ phản hồi xong lại tiếp tục điều tra.
Nhưng mà thời gian trôi qua, tuyệt vọng lại ập đến.
... Thật sự là tìm không thấy.
Còn tiếp tục như vậy, đội cảnh sát hình sự lại có thêm một phần hồ sơ án kiện chưa kịp xử lý.
...
Bên kia, Dịch Tiêu và Hoàng Miễn hai người trong vòng hai ngày điều tra hết thân thuộc của Đặng Thúy Bình, bạn bè, đồng sự, các mối quan hệ hợp tác đều được điều tra rõ ràng một lượt.
Bất kể là ai, đều nói Đặng Thúy Bình thật lòng đối đãi với bọn họ, không nghĩ ra bà ấy có thù oán với ai.
Cục diện bên này cũng bắt đầu bế tắc. Hoàng Miễn nói:
"Cảnh sát Dịch, có phải chúng ta điều tra sai hướng rồi không? Vì sao không tìm thấy kẻ thù của Đặng Thúy Bình?"
"Có hai loại khả năng. Thứ nhất, Đặng Thúy Bình không có kẻ thù, bọn bắt
cóc là sát nhân cuồng trời sinh, vô tình bắt cóc trúng Đặng Khải."
Hoàng Miễn bĩu môi: "Vậy thì phiền phức rồi, tùy cơ gây án rất khó điều tra
ra thân phận thật của hung thủ... còn khả năng khác thì sao?"
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm laptop của mình. Trong máy tính của cô có ghi lại
chi tiết điều tra Đặng Thúy Bình suốt quãng thời gian này.
"Thứ hai..."
Dịch Tiêu bảo Hoàng Miễn coi màn hình máy tính: "Cậu xem, mọi người đều đánh giá Đặng Thúy Bình quá tốt, nếu như đổi thành điểm, Đặng nữ sĩ đạt chín phần mười."
Hoàng Miễn sờ gáy: "Vậy thì nói là mọi người đều cực kì thích Đặng nữ sĩ."
Dịch Tiêu cười, lắc đầu: "Ở trong mắt mọi người hoàn hảo không tì vết cũng
không phải chuyện tốt. Chẳng hạn như chỉ cần người ấy làm một việc xấu
nhỏ, sẽ lập tức bị đánh giá xấu trong mắt người coi nàng là hoàn mỹ.
Thái độ của Đặng nữ sĩ bình thường rất tốt, một khi có một sự kiện ngoài ý muốn, sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường."
"Tôi... không hiểu."
Dịch Tiêu không nói tiếp, đóng máy laptop lại, lập tức đi xuống xe, tới phòng bệnh của Đặng Thúy Bình.
Hoàng Miễn vội vàng đuổi theo, trong lòng vẫn mơ hồ câu nói vừa rồi của Dịch
Tiêu, dường như có chút nghĩ thông ý tứ của Dịch Tiêu.
Nhưng thời điểm đứng trước cửa phòng bệnh, thấy Đặng Thúy Bình nằm trên giường
giống như hồn bay phách tán Hoàng Miễn lại hồ đồ rồi.
Đặng Thúy Bình như vậy, tính qua cũng chưa từng làm sai cái gì, cũng không đến mức tàn nhẫn giết chết con của bà ấy chứ...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau liền nhìn thấy chân thân bọn bắt cóc rồi!