Mấy người trên bàn nghe Vưu Cẩn Vi không biết chơi càng ồn ào muốn bắt nạt
cô, họ ăn ý liếc nhìn nhau, vừa bắt đầu đã khiến cô thua liền tù tì ba
ván, kết quả thảm hại đến nỗi không nỡ nhìn.
Có người chế nhạo nói: "Lục thiếu gia, anh không đau lòng tiền của mình thì thôi, bạn gái cũng không lo sao?"
Lục Gia Ngọc bắt chéo chân, một tay anh choàng qua ghế Vưu Cẩn Vi, tay còn
lại thi thoảng lại giúp cô ra bài, nghe vậy thì lười biếng cười nói: "Cô ấy vui là được."
"Chậc Chậc Chậc, chẳng trách mọi người đều bảo hai người sến xẩm."
"Chua chết, chua chết đi được."
"Ôi, mắt tôi sắp mù rồi."
Lục Gia Ngọc liếc Vưu Cẩn Vi đang đánh bài, cứ tưởng cô đùa thôi, hóa ra là không biết thật. Nhưng một kẻ không biết chơi như cô lại liên tục bốc
được bài đẹp, đến nỗi anh ngồi nhìn cũng thèm nhỏ cả dãi.
Chờ đến ván thứ tư, mắt hạnh bỗng sáng lên, Vưu Cẩn Vi quay đầu nhìn anh nhỏ giọng nói: "Em hiểu rồi."
Lục Gia Ngọc nhẹ nhướng mày, giơ tay chọc chọc giữa mày cô, ngữ khí cuồng
vọng: "Thoải mái chơi đi, thua cả đêm anh cũng gánh được."
Vưu Cẩn Vi cong mắt, nghiêm túc ngồi tính bài.
Mấy 'khán giả' ngồi sau ngó bên này một cái lại liếc bên kia một cái, chờ
khi Vưu Cẩn Vi bốc một lá bài lên đều không hẹn mà cùng chửi tục một
tiếng, sao lại có người bốc bài may như vậy, bài này mà để họ chơi thì
nhắm mắt cũng có thể thắng.
Lục Gia Ngọc liếc mười ngón tay thon dài như ngọc kia, trong lòng tự hỏi chúng bốc bài kiểu gì thế này.
Vưu Cẩn Vi hiểu rất nhanh, từ nhỏ đến lớn thứ gì rơi vào tay mình cô đều
nhanh chóng có thể làm tốt. Lại thêm cô khá may mắn, chỉ là kỹ năng chơi bài chưa thành thạo nên dễ mắc mưu của người khác.
Ví như bây giờ, Tả Bách ném lá bài cô đang muốn ra.
Lá bài mình muốn đang nằm ngay trước mặt, nó gào thét cầu xin cô đến ăn
lấy, Vưu Cẩn Vi nhấp môi, ngước mắt quan sát ba người đàn ông trên bàn,
một người đang cười, một người giục cô nhanh đến lấy, người còn lại thì
nhìn Lục Gia Ngọc.
"Chị dâu, chị lấy hay không nha?"
Nhà tiếp theo dục cô.
Vưu Cẩn Vi cẩn thận suy nghĩ một lát, nhẹ giọng:
"Không cần."
Giọng nói vừa dứt, ba người trên bàn lập tức cười rộ lên.
Lục Gia Ngọc cười nhẹ xoa xoa mi tâm, cô nương ngốc này, bị lừa đến xoay
vòng vòng. Nhưng nhờ vận may cô tốt nên mới gian nan thắng được, mỗi lần cầm bài đều làm người ta thèm nhỏ dãi. Hơn thế nữa là ánh mắt uy hiếp
của Lục Gia Ngọc luôn bắn đến phía đối diện, nên mấy ván sau cô luôn dễ
dàng ăn hết.
Cuối cùng, người mất xe không phải là Lục Gia Ngọc mà là ba người kia.
"Anh, nếu là đàn ông thì tự mình ra trận đi."
"Sao lại nấp sau váy chị dâu thế?"
Vưu Cận Vi chớp chớp mắt, thấy mọi truyện có vẻ thuận lợi liền lén nắm lấy
tay Lục Gia Ngọc, đến gần tai anh nói nhỏ: "Em thắng một chiếc xe đấy."
Lục Gia Ngọc rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn đang lén lút tỏ ra đắc
ý, hai mắt cô cong cong nói với anh: "Anh đen đủi cũng không sao, em sẽ
chia một nửa sự may mắn của mình cho anh."
"...Anh biết."
Giọng anh hơi khàn, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hai người đổi chỗ ngồi, Vưu Cẩn Vi ngồi một lúc thấy chán nên muốn ra ngoài hóng gió. Lục Gia Ngọc gọi người lấy áo khoác đến, tận mắt thấy cô bọc
kín dáng vẻ yêu kiều của mình lại mới bằng lòng để người đi.
Mọi người thấy Vưu Cẩn Vi đi rồi mới cười anh: "Xem anh bá đạo kìa, lần đánh cược này tôi thấy chẳng ai thắng được rồi."
Có người nói: "Chưa chắc đâu, biết đâu chừng người thắng là Trần Ngôn Thâm đấy."
"Cậu ta cá bao lâu?"
"Cậu ta..." Người đang nói liếc sang Lục Gia Ngọc, vui vẻ nhại lại lời Trần
Ngôn Thâm, ra vẻ sâu xa nói: "Cậu ta nói, Lục Gia Ngọc không chừng sẽ
bại dưới tay cô gái này."
Phòng bao lại vang lên một trận cười lớn, ai cũng không cho lời này là thật.
Lục Gia Ngọc là ai, nổi tiếng là kẻ điên mưa nắng thất thường, một khi phát bệnh thì đâu còn màng đến ai, ngay cả nhà họ Lục anh còn chẳng thèm để
vào mắt chứ huống chi chỉ là một người phụ nữ.
Biểu cảm Lục Gia Ngọc nhàn nhạt, thong thả ném ra một lá bài: "Đủ chưa, thú vị lắm à mà nói cả đêm còn chưa xong?"
Trên bàn lập tức im lặng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Lâm Tư Di nhẹ kéo khóe môi, không biểu cảm ra khỏi phòng bao.
Đầu xuân vẫn vương chút khí lạnh của năm cũ, vậy mà trong viện đã rực rỡ sắc hoa.
Vưu Cẩn Vi từ nhà vệ sinh ra liền rẽ sang bên này, ngồi xổm dưới đất ngắm
mấy bụi hoa trong vườn, người phục vụ vừa nãy nói với cô tầng thượng của họ không đón khách mà dùng làm nhà kính, có cả chuyên gia xử lý cây
trồng vậy nên hoa mới nở sớm như vậy.
"Vưu tiểu thư."
Phía sau có bước chân đến gần.
Vưu Cẩn Vi giương mắt nhìn lại, đứng dậy quấn chặt áo khoác, nhẹ gật đầu: "Gọi tên tôi là được, không cần khách khí vậy đâu."
Lâm Tư Di mỉm cười: "Ngoài này gió lạnh, chúng ta tìm chỗ nào đó uống trà đi."
- -
Nhà hàng gia đình có chỗ chuyên phục vụ trà, cách phòng bao không xa.
Lâm Tư Di quan sát kỹ Vưu Cẩn Vi, quả thật là cô gái cực kỳ xinh đẹp, vẻ
xinh đẹp có phần mềm mại hơn so với những cô gái Lạc Kinh, mặt mày ôn
nhu như nước, cả người đều toát ra vẻ nhu mì yểu điệu.
Cô nhấp
một ngụm trà, tò mò hỏi: "Nghe mẹ tôi nói, cô học chuyên ngành dân tộc
học, ngành học không mấy phổ biến như vậy sao cô lại chọn nó?"
Vưu Cẩn Vi ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Lúc nhỏ luôn cảm thấy tò mò với lĩnh vực này, sau lại có cơ hội học chuyên nghiệp. Cũng nhờ Lâm Giáo sư tôi
mới được hiểu biết thêm về ngành thủ công mỹ nghệ, cũng theo nó đến
nay."
Lâm Tư Di: "Tôi còn tưởng cô sẽ thích khiêu vũ giống dì
Tần, con gái nhỏ của bà cũng rất thích nhảy múa, lúc trước còn nhờ tôi
giới thiệu thầy dạy nhảy đấy."
Vưu Cẩn Vi không bất ngờ khi Lâm
Tư Di biết quan hệ giữa cô và Tần Vãn Ngọc. Lâm Thơ Đồng và Tần Vãn Ngọc là bạn thân đại học của nhau. Hiện giờ một người ở lại trường học giảng dạy, mở phòng làm việc chuyên về thủ công. Người còn lại tiếp tục trở
thành vũ công, thi thoảng sẽ nhận lời diễn xuất vài bộ phim.
"Tôi không có thiên phú về vũ đạo."
Cô nhẹ giọng nói.
Lâm Tư Di nói: "Hiện tại nghề này cũng không tồi, bởi vì mẹ tôi thích nên
tôi ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Lúc tôi mới bắt đầu theo nghề diễn cũng vậy, nghe nhiều nhất chính là mấy câu nói tôi không có thiên phú. Nói
đi cũng phải nói lại, tôi có thể kiên trì đến ngày hôm nay phải cảm ơn
Lục Gia Ngọc."
Vưu Cẩn Vi nhẹ nhàng chớp chớp mắt, vòng đi vòng lại cuối cùng cũng nói vào chuyện chính.
Lâm Tư Di đề cập đến nghề nghiệp của mình, thản nhiên nói: "Lúc ấy nổi lên
những tin đồn về chuyện xuất thân chính quy của tôi, chỉ vì chút chuyện
ngoài ý muốn nên tôi mới làm liều dấn thân vào ngành này, ban đầu cũng
mù tịt về diễn xuất, mà đạo diễn thì cô biết đấy, ai cũng nghiêm khắc
cả. Hơn nữa lúc đó tôi cũng thật ấu trĩ, có một lần, khoảng năm năm
trước khi đến dự tiệc tối nhà họ Lục, cả đêm vì luôn lo nghĩ đến chuyện
đóng phim, tôi không nhịn được mà chốn vào một góc tủi thân."
Vưu Cẩn Vi ngây người, tên Lục Gia Ngọc kia trông xấu tính như vậy mà cũng biết an ủi người khác?
Lâm Tư Di thấy cô kinh ngạc như vậy, cười giải thích: "Lúc ấy Lục Gia Ngọc
đang nằm ngủ trong vườn cây, anh ấy bị tôi làm ồn nên đã mắng tôi một
trận."
Vưu Cẩn Vi: "..."
Quả nhiên như vậy mới bình thường.
"Lúc đó anh ấy nói với tôi khóc cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí vì thân
phận của chúng tôi mà người khác sẽ chẳng quan tâm đến nỗ lực đằng sau,
chỉ cho rằng mọi thứ là nhờ vào gia thế, giòng họ chứ không phải là sự
cố gắng hay gì cả, vậy nên thứ cần chứng minh cho họ thấy phải là kết
quả cuối cùng. Sau này tôi mới biết, khi đó anh ấy cũng vừa trải qua
chuyện không vui."
Lâm Tư Di nhẹ nhàng nói.
Vưu Cẩn Vi khựng người, hỏi: "Là năm anh ấy bỏ học đó sao?"
Lâm Tư Di hơi giật mình, không ngờ Lục Gia Ngọc lại kể cho cô cả chuyện
này, mọi người sợ anh nổi điên nên không ai giám nhắc lại chuyện năm đó, vậy nên chỉ có thể là tự anh nói ra.
Hai người đang nói chuyện
thì phục vụ của phòng bao hớt hải chạy đến, nói Lục Gia Ngọc đang tìm
người. Người anh tìm hiển nhiên là Vưu Cẩn Vi, cô vội vàng nói xin lỗi
về phòng bao trước.
Vừa vào cửa, người đàn ông đang ngồi đã nhấc mắt nhìn sang, ánh mắt không chút để ý vẫy tay với cô: "Đi đâu vậy?"
Vưu Cẩn Vi nói rằng hoa trong vườn đều nở hết rồi.
Lục Gia Ngọc cười nhạt: "Đến đâu cũng nhớ về hoa rồi ném anh lại một mình. Điểm tâm trên bàn để nửa ngày lạnh ngắt rồi này."
Rõ ràng muốn gọi cô về ăn gì đó mà cứ ra vẻ hung dữ.
Vưu Cẩn Vi thuận mắt nhìn bài trong tay anh, vừa thấy liền váng cả đầu,
không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Bài anh toàn xấu thế sao?"
Lục Gia Ngọc lườm cô: "Thì sao?"
"...."
Cô nịnh nọt: "Em đau lòng."
Lục Gia Ngọc hừ cười, bị dỗ cho vui vẻ, lại còn không biết xấu hổ bắt người ta dỗ thêm hai câu, làm như sợ cả thế giới không biết mình được nuông
chiều.
Chơi đến rạng sáng, Vưu Cẩn Vi đã thấm mệt.
Bình
thường mọi người tụ tập, trời chưa sáng thì chưa tan cuộc, Lục Gia Ngọc
hôm nay lại đem theo cô bé ngoan đến nên anh thu bài, nhường vị trí của
mình cho người khác. Anh chỉ để lại một câu, đêm nay anh mời khách liền
chẳng chút lưu luyến mang người rời đi, muốn giữ lại cũng không thể.
Mấy tên đàn ông liếc nhau.
"Ngoan thế này nào giống nửa năm."
"Chậc, đúng là đàn ông."
"..."
Lục Gia Ngọc lên xe liền do dự nghĩ xem nên về đâu, về thành Bắc hay quay
lại ngõ Linh Tây, nghĩ một lúc thì người bên cạnh ngủ mất.
"Thế này thì không trách anh được."
Anh lái xe về ngõ nhỏ Linh Tây.
Lúc Lâm Tư Di quay lại phòng bao, Lục Gia Ngọc sớm đã mất dạng, hỏi qua mới biết Vưu Cẩn Vi mệt nên anh mang người đi rồi. Cô nhíu mày, tối nay còn chưa có cơ hội nói chuyện về Lâm Tư Vân với anh, nếu như Lục Gia Ngọc
đã đi rồi thì cô cũng chẳng ở lại thêm làm gì nữa.
Khi cô chuẩn
bị rời đi thì thoáng thấy một chiếc dây chuyền rơi trên ghế chỗ Lục Gia
Ngọc vừa ngồi, hiển nhiên là dây chuyền nữ, chủ nhân là ai cũng không
cần đoán.
Lâm Tư Di đi đến lẵng lẽ nhặt lên rồi chào tạm biệt rời đi.
- --
Thứ hai, phòng làm việc Hoa Nhi.
Sáng ra phòng làm việc đã vô cùng náo nhiệt, các cô bé ríu rít ghé tai nhau
thảo luận về người đàn ông vừa đến tìm Lâm Thơ Đồng. Không phải loại đẹp trai ngất trời mà là một đóa hoa lạnh lùng, phàm phu tục tử như họ chỉ
có thể ngắm chứ không được vấy bẩn.
Lâm Tư Vân để túi quà xuống, nhạt nhạt gọi một tiếng cô.
Lâm Thư Đồng biết tính khí anh luôn như vậy, cười hỏi về thời gian anh ở
ngoại quốc, nói anh lại cao hơn lúc còn ở trong nước, hàn huyên vài câu
hai người liền nhắc đến Lâm Thị.
Lâm Thơ Đồng thở dài: "Cha con
mấy năm nay không còn khỏe, tình trạng công ty của nhà ta cũng không
được như trước. Đầu năm nay chỉ vì một dự án thôi mà tài chính công ty
chút nữa là không thể chống đỡ, thực sự là vì hết cách nên mới gọi con
trở về."
Lâm Tư Vân từ trước đến nay chưa từng có hứng thú với
công việc buôn bán của gia đình, mấy năm nay anh chỉ ở nước ngoài nghiên cứu học hành. Cha mẹ anh khá thoáng nên không hề ngăn cản mong muốn của con trai, sốt ruột gọi anh về gấp thế này cũng là lần đầu tiên.
Lâm Tư Vân: "Cháu đã tìm hiểu qua, là dự án liên quan đến Lục Gia Ngọc.
Nghe dượng nói, hạng mục này tiến triển không thuận lợi vì có gia đình
không chịu giải tỏa, thời gian bị kéo hơn nửa tháng."
Lâm Thơ
Đồng: "Chuyện của Lục Gia cô biết không nhiều lắm, tháng sau sinh nhật
ông nội con. Con đã lâu không trở về Lạc Kinh, người trong giới nếu con
chưa quen thì thừa dịp đó mà làm quen đôi chút."
Lâm Tư Vân biết
Lâm Thơ Đồng bận chuyện của trường học và phòng làm việc nên không có
thời gian để ý đến chuyện Lâm Gia. Hôm nay anh đến chỉ là muốn thăm bà, ở lại thêm một lúc liền chuẩn bị tạm biệt, chỉ là khi đi qua khu làm
việc, anh dừng chân.
Ngăn cách giữa gian làm việc với hành lang
bên ngoài là một tấm kính cường lực, đứng ở ngoài có thể thấy hết khung
cảnh bên trong, cả chỗ ngồi đó. Trên bàn làm việc để một bức tranh,
tranh vẽ giàn tử đằng như bức rèm ngọc buông xuống, được vẽ tỉ mỉ y như
thật.
Lâm Tư Vân nhẹ nhíu mày.
Lâm Thơ Đồng thấy anh dừng lại, hỏi có chuyện gì.
"Bức tranh đó là ai vẽ vậy?"
Anh chỉ bức tử đằng trên bàn làm việc.
Lâm Thơ Đồng nhìn thoáng qua liền cười, nhẹ nói: "Là một học trò của cô, đi theo cô từ khi mới vào đại học, con bé rất hay sáng tạo ra những mẫu
hoa lụa tinh sảo mới lạ. Con bé nhìn qua có vẻ trầm tính nhưng hoa làm
ra lại phóng khoáng rực rỡ, thật không giống tính cách thường ngày."
Lâm Tư Vân: "Lần trước đến Nghiệp Lăng cháu được thưởng thức qua vài tác
phẩm hoa lụa hệt như thật ở một khu nghỉ dưỡng, chúng cũng không kém gì
hoa của học trò cô."
Lâm Thơ Đồng cười nói: "Thật trùng hợp, học
trò này của cô đầu năm nay cũng vừa công tác ở Nghiệp Lăng về, cũng là
hợp tác với khu nghỉ dưỡng. Sợ là hoa con gặp được chính là tác phẩm của con bé đấy."
Quả nhiên là Vưu Cẩn Vi.
Chuyện này không
phải trùng hợp, Lâm Tư Di biết Vưu Cẩn Vi là người của phòng làm việc
nên mới nhờ anh ra mặt. Cũng chẳng biết con bé đó có ý gì.
- -
Ngõ nhỏ Linh Tây.
Vưu Cẩn Vi bị tiếng ồn ngoài sân đánh thức, trong tiệm có khách đến, lớn
tiếng nói chuyện, khiến người đàn ông phía sau lại bắt đầu mất kiên
nhẫn.
"Hôm nay anh không bận sao?"
Cô xoay người lại bịt tai anh. Lục Gia Ngọc nhấc chăn lên che kín đầu hai người, ôm cô nói: "Bận, ngủ thêm một lát."
Trong tổ chăn ấm áp, Vưu Cẩn Vi im lặng vén lên một lỗ nhỏ để không khí bên
ngoài lọt vào, mở miệng ra nói mấy câu Lục Gia ngọc không thích nghe.
"Bác sĩ Trần nói tốt nhất anh nên uống thuốc thêm một ngày nữa."
Lục Gia Ngọc chậc một tiếng, lập tức tỉnh táo.
Tối hôm trước lừa anh uống thuốc, hôm qua dùng bánh ngào đường dỗ anh uống
thuốc, hôm nay vừa mở mắt ra đã lại bắt anh uống thuốc nữa.
"Không uống."
Anh lấy tay bịt miệng cô lại không cho nói chuyện. Vưu Cẩn Vi nắm tay anh,
ngón tay nho nhỏ đan vào giữa năm ngón tay thon dài, đến khi mười ngón
tay xiết chặt lấy nhau, ngẩng mặt nhích đến tai anh nói: "Uống thuốc
xong làm mứt trái cây* cho anh."
** Raw là nước đường đóng hộp
(Canned Fruits). Là món dùng trái cây tươi được nấu với nước đường và
đóng hộp để bảo quản. Chia để tên vậy cho dễ nhớ nhé, tuy không đúng
lắm.
Lục Gia Ngọc cứng người, lập tức ném chăn đi.
Người
trong ngực vừa ngủ dậy, mắt hạnh long lanh, ánh mắt mềm mại chờ anh trả
lời, tuy nói chờ anh nhưng lại thong thả như là chắc chắn anh sẽ đồng ý.
"làm quả gì?" Anh hỏi.
Vưu Cẩn Vi: "Cherry và quýt ngọt, làm cho anh hết nhé."
Lục Gia Ngọc trầm mặc một lúc, bỗng quay người dí sát đến, một tay nắm cổ
tay cô, không hề báo trước hôn xuống, nụ hôn như muốn trả thù cô vì đã
bắt nạt anh.
Nắng mai nhè nhẹ, âm thanh ái muội trên giường lại khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Vưu Cẩn Vi trong lúc hỗn loạn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, lần đầu tiên tay anh không ngoan ngoãn xuyên qua lớp áo mỏng vuốt ve từ eo
lên trên, lòng bàn tay khô ráo lành lạnh khiến cô giật mình.
"Đừng sợ." Lục Gia ngọc hôn chóp mũi cô, chậm rãi thì thầm, giọng anh mang
theo sự căng thẳng: "Thốc Thốc, để anh ngắm em một lát."
Từ lúc hai người ở bên nhau, tối đến cũng chỉ là ôm nhau ngủ mà thôi.
Lục Gia Ngọc còn khắc chế hơn so với cô tưởng, sự ngang ngược của anh không hề lây lan đến phương diện này, anh ôn hòa chầm chậm tiến tới, luôn
thận trọng đến gần như một cái bẫy mở sẵn miệng lưới, đợi cô tự mình
trui vào.
Vưu Cẩn Vi không nhịn được nức nở hai tiếng, cô mông
lung nghĩ, chỉ còn chưa đầy năm tháng nữa thôi, năm tháng nữa cô có thể
ngủ với Lục Gia Ngọc được không đây?
Lúc hai người rời giường
đồng hồ đã qua 9 giờ, vừa ăn sáng xong, Vưu Cẩn Vi đã bóc viên thuốc đưa tới trước mặt anh, tay còn lại cầm theo một cốc nước.
Lục Gia Ngọc liếc qua: "Nói xong còn nợ được à? Mứt quả của anh đâu?"
Vưu Cẩn Vi mím môi cười với anh: "Tối nay tan việc em sẽ đến làm cho anh, uống thuốc đi đã."
"..."
Lục Gia Ngọc miễn cưỡng nuốt viên thuốc, uống xong còn cau mày không thèm
mở miệng, không rên tiếng nào ra cửa, trông cứ như cậu bé đang giận dỗi
vậy.
Lục Gia Ngọc vừa đi thì tiểu Mê cũng vừa chơi Parkour về,
không biết lại nhảy đến mái nhà ai làm loạn. Cậu nhóc lâu rồi chưa gặp
Vưu Cận Vi nên khi thấy cô thì hai mắt liền tỏa sáng.
"Vưu Vưu, chị còn không thèm đến chơi với em."
Nhóc con rũ đầu đáng thương nói.
Vưu Cẩn Vi sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Chị vừa từ Nghiệp Lăng về, phòng làm
việc khá bận. Mấy ngày nay Lục Gia Ngọc bị ốm nên mới không sang đây."
Tiểu mê lập tức mách lẻo: "Anh ta không cho em đi tìm chị."
"Chị không ở đây anh ta toàn nổi cáu với bọn em, đúng là đồ hung dữ."
Lục Gia Ngọc dạo này thật sự rất bận, cuối tuần về nhà cả cơ thể lẫn tinh
thần đều mệt mỏi, sáng nay vừa khỏi bệnh đã vội đi làm, nghe tiểu Mê nói vậy thì có lẽ tâm trạng anh cũng chẳng tốt.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh ấy bận việc công tác hay là trong nhà?"
Tiểu Mê nâng má: "Có cả, nhưng nguyên nhân của truyện trong nhà cũng do công tác mà ra. Hạng mục kia của anh ta có một hộ dân không chịu chuyển đi,
bồi thường bao nhiêu cũng không chịu."
Vưu Cẩn Vi: "Tối chị sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người, chắc anh ấy sẽ vui lên. Em muốn ăn gì, có muốn đi chợ cùng chị không?"
Tiểu Mê gật đầu.
- -
Buổi sáng Vưu Cẩn Vi nán lại ngõ nhỏ khá muộn, lúc cô xong việc thì cả công
ty đã không còn ai, vừa khóa cửa định đến trạm tàu điện về ngõ nhỏ, điện thoại bỗng vang lên.
Vưu Cẩn Vi im lặng nghe hộ lý nói chuyện,
bà ngoại phát bệnh tim nên được đưa đến bệnh viện. Đầu cô lập tức trống
rỗng, trong tai chỉ còn tiếng ong ong vang lên cùng câu nói cuối cùng
của người bên kia, dì ấy nói mọi người đều đã đến đông đủ.
"...Bệnh viện nào?"
Cô nắm chặt di động, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hơn 9 giờ tối, Lục Gia Ngọc về đến ngõ nhỏ.
Anh từ chối hai bữa tiệc, còn một bàn không thể bỏ nên đành qua đó uống vài chén rồi về liền.
Đẩy cổng vào nhà, đèn trong sân không bật. Phòng Lưu Dật vẫn sáng đèn, tiểu Mê ngồi xổm trong sân không biết đang đợi ai, trong bếp cũng không có
ánh sáng, phòng anh lại càng tối đen.
"Cô ấy đâu rồi."
Lục Gia Ngọc lạnh lùng hỏi.
Tiểu mê hỏi vặn lại: "Anh lại chọc giận Vưu Vưu đúng không? Sáng nay rõ ràng chị ấy nói sẽ đến nấu cơm, vậy mà lại không tới, điện thoại cũng không
gọi được."
Lục Gia Ngọc nhìn điện thoại, sắp 10 giờ rồi. Anh gọi nhưng không ai nhấc máy.
"Phòng làm việc của cô ấy ở đâu?"
Lục Gia Ngọc hỏi xong mới phát hiện ngay cả nơi làm việc của cô anh cũng
không biết. Sự vui vẻ khi được về nhà đã biến mất tăm, anh lập tức bảo
tài xế đến công ty cô tìm người.
Xe chạy từ thành Tây đến thành Nam.
Đứng dưới tòa nhà nhìn lên là một mảng đen nhánh, công ty đã đóng cửa.
Tiểu Mê hỏi: "Có phải chị ấy về nhà rồi không?"
Xe lại từ thành Nam ngược lên thành Bắc.
Viện nhỏ cũng không sáng đèn, không có ai ở nhà.
Lục Gia Ngọc sắc mặt nhàn nhạt dựa vào đầu xe, cúi đầu châm điếu thuốc,
ngọn lửa bùng lên rồi lan đến đầu thuốc đỏ lừ. Bỗng, trong không khí
vang lên tiếng nổ sắc bén, chiếc bật lửa kim loại bị anh ném mạnh xuống
đường.
Ánh đỏ le lói trên tay anh tỏa ra mùi nicotine nồng nặc, hương vị cay nồng vây khốn khắp nơi.
Lúc lâu sau, sự tức giận nơi đáy mắt bị anh nén xuống, cười nhạt một tiếng, anh nói: