Du Trì dã tâm bừng bừng muốn sờ mèo, muốn sờ nhất vẫn là mèo con, ngồi
trên ghế salon vừa kích động vừa sốt sắng chờ đám mèo đến ăn thức ăn mới mua cho mèo. Vừa chơi di động vừa chờ, hơn một tiếng sau Du Trì rốt
cuộc nghe được động tĩnh, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua, chỉ thấy
một con mèo thân thể mềm mại nhảy vào ban công.
Du Trì nhìn kỹ, không phải là con mèo lớn màu vàng thì còn có thể là ai? Nhưng mà mèo con đâu?
Đợi một chút vẫn không nhìn thấy mèo con, Du Trì chậc một tiếng, không đồng ý nhìn mèo lớn: "Mày đó, đi ăn sao lại không dẫn theo con của mình vậy
chứ? Nói đi rốt cuộc là con lụm hay con ruột? Thôi, mày muốn sao thì vậy đi."
"Mày xem đi, hôm nay tao còn đổi thức ăn cho mèo mới nè,
thấy mày ăn say sưa ngon lành như vậy, chắc là ngon lắm nhỉ, ăn thức ăn
cho mèo của tao, cũng coi như là một nửa mèo của tao phải không?"
"Chúng ta thương lượng chút đi, dẫn con của mày ra đây một chút thôi được không?"
Du Trì lầm bầm lầu bầu với mèo lớn, nhưng mà mèo lớn không để ý tới cậu,
đầu lông xù vùi vào trong bát sắp không nhìn thấy lỗ tai, không hề liếc
mắt nhìn cậu một cái.
Du Trì cười mắng một câu: "Mày là cái đồ không có lương tâm."
Mèo lớn giật giật lỗ tai, vẫn không để ý tới cậu, ngay cả một cái liếc mắt
cũng lười cho, kêu cũng không kêu một tiếng. Lục tục có thêm mèo tới, Du Trì nhìn nhìn đếm đếm một chút, ha ha, bây giờ không có mèo nhỏ cũng đã có 5 con rồi.
Ăn chực càng ngày càng nhiều, Du Trì khó giải thích được có loại cảm giác
áp lực kéo tới. Lúc này mới bao lâu đâu mà đã có nhiều mèo như vậy, hay
là cậu chọc vào ổ mèo?
Du Trì nhìn đám lông xù trên ban công nhà
mình đang chen chúc, thỉnh thoảng còn thỏa mãn meo một tiếng, như gãi
vào lòng Du Trì.
Du Trì thở dài: "Tụi mày đó, mỗi ngày đều tới
nhà tao làm vua, cũng không cho tao sờ tí lông, có phải là rất quá đáng
hay không?"
"Cho tao sờ một lần đi, lần sau nhất định mua thịt hộp cho tụi mày, được không?"
"Tụi mày nghĩ xem, đây là trao đổi có lời mà..."
Có lẽ là thấy Du Trì một mình nằm nhoài trên ghế salon tựa lưng lải nhải
lầm bầm không dứt với chúng nó quá phiền, một con mèo xám trắng không
nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn cậu, trong đôi mắt thật to tràn đầy
nghi hoặc.
Mèo xám trắng nhìn Du Trì, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu: "Meow ~?"
Con người này làm cái gì mà nói nhiều thế? Một cái miệng có thể nói nhiều như vậy sao? Quá ghê gớm, ảnh hưởng tới tui ăn cơm đó!
Du Trì hoàn toàn không biết mình bị ghét bỏ, còn tưởng rằng Tiểu Hôi* đang đáp lại mình, mặt mày lập tức hớn hở, đứng dậy muốn đi về phía ban
công, trong miệng còn nói: "Tiểu Hôi à, mày cũng thật là tinh mắt, ngày
mai tao nhất định sẽ mua thịt hộp cho mày, chúng ta mỗi người một nửa
không chia cho bọn Tiểu Hoàng** không có lương tâm kia."
(*Hôi: xám; **Hoàng: vàng)
"Cho tao sờ mấy cái thôi, bảo đảm mày không rụng một cọng lông nào đâu..."
Du Trì thuận theo, vốn muốn sờ một chút, thấy một mình Tiểu Hôi chịu phản
ứng với cậu thì tăng giá lên mấy lần. Cậu đã nghĩ xong rồi, trước tiên
lừa mèo một chút rồi nói tiếp, xem cuối cùng sờ được mấy lần, lúc đó cậu sẽ xem thái độ của Tiểu Hôi. Nếu giãy giụa thì cậu 'hi sinh' sờ ít đi
một chút.
Du Trì từng bước từng bước rời khỏi ghế salon tiếp cận
ban công, chỉ lo động tĩnh lớn hù đến đám cục lông mẫn cảm... Nửa phút
sau, Du Trì nhìn ban công rỗng tuếch đến một cái lông mèo cũng không có, một mặt lạnh lẽo.
Nhìn ba cái bát còn dư chút thức ăn cho mèo,
Du Trì đứng giữa ban công oán hận nghiến răng, thế mà toàn bộ lập tức
giải tán chạy mất!
Du Trì đau lòng bất đắc dĩ ngồi xổm người
xuống thu dọn tàn cuộc, cắn răng từng chữ từng chữ nói ra ngoài: "Ăn
cháo đá bát, rút đầu vô tình!"
Còn nói nam nhân đều là đại móng
heo, Du Trì cảm thấy mèo mới đúng! Nếu như không phải đại móng heo thì
cũng là tiểu chân giò muối! Rõ ràng đã bàn xong xuôi rồi mà lại không
cho sờ, bội ước! Hừ! Giận!. Truyện Kiếm Hiệp
Vừa nghĩ linh tinh vừa dọn dẹp ban công, chờ quét sạch thức ăn thừa vào
thùng rác, Du Trì cảm thấy mình có chút buồn cười. So sánh sức lực với
một đám mèo, chúng nó chỉ là mèo bình thường, không mở linh trí, không
hiểu được hành vi cử chỉ của con người.
Nhóm tiểu chân giò muối: Nghe hiểu tiếng người là không thể, đời này cũng không thể, chỉ có thể kêu
meow meow bán manh, hết ăn lại uống miễng cưỡng duy trì đời sống dáng
dấp như vậy.
Chờ Du Trì lại đổ đầy bát đựng nước lúc chuẩn bị đứng dậy vào nhà, cậu chợt nghe phía trước truyền tới một chút động
tĩnh nho nhỏ, sau đó là một tiếng nhẹ nhàng: "Meow ~ ngao..."
Động tác của Du Trì dừng lại, sau đó ngẩng đầu, hàng rào đối diện ban công
có một đôi mắt sáng quắc. Buổi tối không thấy rõ lắm, bỗng nhiên lại đối diện với hai con mắt khác, nếu Du Trì là người nhát gan thì đã bị dọa
cho nhảy dựng lên.
Thế nhưng Du Trì lại ngẩn người, sau đó nhìn
ban công đã dọn dẹp sạch sẽ, nhíu mày lại, mở miệng: "Sao mày tới muộn
vậy, đồng bọn của mày đều ăn hết cả rồi, một đám không có lương tâm."
Du Trì vừa cằn nhằn vừa đi lấy thức ăn cho mèo, sau khi đổ đầy bát thì cậu rất thức thời ôm túi thức ăn tránh xa phạm vi ban công: "Ăn đi, lần sau nhớ đi cùng đám tiểu chân giò muối kia, sau này chưa chắc là tao sẽ
phát hiện ra mày đến trễ đâu."
Du Trì nói xong, chủ nhân của đôi
mắt trong đêm tối kia mới nhẹ nhàng nhảy từ trên hàng rào xuống, từ
trong bóng tối lộ ra thân hình. Bóng đèn ngoài ban công nhà Du Trì hỏng, cậu vẫn chưa có thời gian thay, cho nên ngoài ban công rất tối, chỉ có
thể dựa vào ánh đèn từ phòng khách miễn cưỡng nhìn thấy.
Chờ sau
khi thích ứng với ánh sáng nhìn thấy toàn thân con mèo kia, trong mắt Du Trì có chút kinh diễm, nhỏ giọng huýt sáo một tiếng ngắn, không nhịn
được cười: "Một tiểu soái mèo đến nha."
Đây là một con mèo rất
đặc biệt, chỉ có từ đùi đến bốn đệm thịt là màu trắng, còn lại toàn bộ
đều là màu đen. Du Trì thấy ngoại trừ hai màu trắng đen thì không có màu tạp nào, khung xương cả người cân xứng, nhìn qua rất vừa vặn, cực kỳ
đẹp.
Một con mèo đen xinh đẹp như vậy Du Trì chắc chắn trước đây
mình chưa từng thấy, hôm nay là lần đầu tiên tới. Lại thêm một thành
viên dựa vào bán manh mà cọ ăn cọ uống.
Lại nói hành động xu nịnh khen ngợi này, dung mạo không đẹp thì khi thể hiện ra không cẩn thận sẽ trở thành bỉ ổi, nhưng mà Du Trì lưng cao chân dài mặt đẹp, cho nên làm cái gì cũng vui tai vui mắt. Huống chi gương mặt kia lớn lên còn rất
chọc người yêu thích, hiệu quả gấp bội.
Du Trì thả túi thức ăn
cho mèo xuống, ngồi xổm, cánh tay vòng qua đặt trên đầu gối, nhìn tiểu
soái mèo cười hỏi: "Tiểu soái mèo, mày lớn lên đẹp mắt như vậy không thể nào là mèo hoang, hẳn là thú cưng của nhà ai đúng không? Sao lại chạy
đến đây cọ ăn uống vậy? Không phải đi lạc đó chứ?"
Mà mèo đen từ
khi đáp xuống ban công chỉ nhìn thức ăn mèo bên cạnh một cái liền ngồi
xuống, cũng không động vào. Nhìn cái đuôi trên đất của tiểu soái mèo
đang phe phẩy, Du Trì càng nhìn càng cảm thấy dễ thương, hơn nữa còn có
loại uy phong lẫn trong đó.
Du Trì càng nhìn càng yêu thích: "Mày tên gì thế? Hay là để tao đặt cho mày cái tên nha? Mèo đều thích ăn cá, tao gọi mày là Ngư Tiểu Soái nha?"
Tự mình nói xong, Du Trì cũng không quan tâm tiểu soái mèo có đồng ý hay không liền trực tiếp định
xong rồi. Không thể không nói thế đạo gian nan, đến mèo thì cũng phải
nhìn mặt.
Con mèo đen này lần đầu tiên tới chỗ Du Trì đã có tên, mà mấy con mèo khác đến lâu như vậy rồi, chỉ được phân biệt bằng màu
sắc. Gì mà Tiểu Hoàng, Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, nghe rất qua loa và không để ý.
Sau khi xem xét trên dưới trái phải cả người Ngư Tiểu Soái,
Du Trì mới thấy thức ăn cho mèo bị lạnh nhạt bên cạnh, hơi nghi hoặc một chút mở miệng: "Ngư Tiểu Soái sao mày lại không ăn? Không thích thức ăn cho mèo sao?"
Cái tên Ngư Tiểu Soái này, Du Trì gọi rất thuận
miệng. Ngư Tiểu Soái nghe xong bình tĩnh nhìn Du Trì, cuối cùng từ tư
thế nửa ngồi đứng lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu một chút. Du Trì nhìn hai
cái lỗ tai cũng lắc theo cái đầu nhỏ, tim cũng lắc lư theo.
Trong lúc Du Trì cho là Ngư Tiểu Soái đứng dậy đi tới ăn thức ăn thì nó lại
đi về phía Du Trì. Nhìn Ngư Tiểu Soái chậm rãi tới gần, Du Trì ngẩn
người, đây là có ý gì?
Sau đó Ngư Tiểu Soái đi tới bên người Du Trì, nghiêng đầu cọ cọ cẳng chân của cậu, mềm mại mở miệng: "Meow ~"
Hạnh phúc bị mèo chủ tử sủng hạnh tới quá đột nhiên, trong thời gian ngắn Du Trì sững sờ tại chỗ, quên mất phải phản ứng như thế nào. Ngư Tiểu Soái
nhấc đệm thịt trắng như tuyết lên bám vào đầu gối Du Trì, sau đó le lưỡi nhẹ nhàng liếm tay cậu mấy cái, trong miệng còn rừ rừ thỏa mãn.
Du Trì sững sờ nhìn Ngư Tiểu Soái vài giây, sau đó vươn tay thử thăm dò
muốn ôm nó. Không nghĩ tới Ngư Tiểu Soái không chỉ không né, còn dùng
đuôi nhẹ nhàng quét qua cổ tay cậu, cả người cuộn thành một cục lông,
tùy ý để Du Trì ôm.
Sau một phút, trong lòng Du Trì ôm Ngư Tiểu
Soái ngồi trên ghế salon, vừa hài lòng sờ mèo vừa không nhịn được cảm
thán: "Ngư Tiểu Soái à mày là thiên sứ trên trời phái xuống, chuyên môn
tới chữa trị những tâm hồn bị đám tiểu chân giò muối kia tổn thương đúng không!"
Du Trì muốn ngửa mặt lên trời cười to – ha ha ha, lâu
như vậy rồi, rốt cuộc cậu cũng sờ được mèo!! Còn là một tiểu soái mèo
vừa ngoan vừa đẹp, còn là cái loại cực kỳ dính người kia.
Xoa bóp đệm thịt lại sờ sờ lỗ tai của Ngư Tiểu Soái, cảm giác thoải mái này
khiến Du Trì càng sờ càng vui vẻ, cuối cùng cậu nâng nó lên, sau đó đối
diện bụng của nó liền vùi mặt vào: "Mày đó, sao lại khiến người ta yêu
thích như vậy chứ!"
Du Trì bỗng nhiên tập kích khiến Ngư Tiểu
Soái bối rối, đôi mắt to nhìn cậu chằm chằm. Du Trì không có chú ý tới
trong nháy mắt tứ chi Ngư Tiểu Soái cứng ngắc, chỉ biết ôm nó vui cười
hớn hở nói: "Ngư Tiểu Soái à mày là mèo nhà ai thế? Tao phải trộm đi
thôi."
Du Trì cười: "Mày đừng nhìn tao như vậy, Ngư Tiểu Soái, thần thái chớp mắt của mày rất giống người đó."
Sau khi nói xong Du Trì nhìn lại, làm mẫu cho Ngư Tiểu Soái xem cái gì gọi
là chớp mắt của người. Chớp mắt xong Du Trì nhìn bộ dáng ngơ ngác của
Ngư Tiểu Soái, cậu xoa nhẹ đầu của nó: "Sao bỗng nhiên mày lại sững sờ
vậy? Vừa nãy bị tao hôn làm choáng váng hả?"
Hỏi xong Du Trì cũng cảm thấy vấn đề của mìn thật ngốc, mèo bình thường sao có thể bị hôn đến ngốc được chứ!
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì liền gọn gàng nhanh chóng hôn lên mặt Ngư
Tiểu Soái mấy cái nữa, sau đó ôm nó cọ cho đã. Du Trì nghĩ thầm, cho mèo ăn lâu như vậy, thật vất vả mới có một chiếc mèo dính người không chạy, cậu nhất định phải sờ sờ vuốt vuốt một lần cho đã đời.
Ngư Tiểu
Soái bị Du Trì dùng mặt cọ đến đuôi cũng đung đưa, nhìn gương mặt gần
ngay trước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh của nó giật giật, cuối cùng vươn
chân trước nhẹ nhàng đặt lên mặt Du Trì. Du Trì cảm nhận được trên mặt
mình có chút ngứa, hạ mắt liền thấy hai cái đệm thịt đặt lên hai má
mình.
Du Trì nhấc tay nắm chặt đệm thịt của Ngư Tiểu Soái, sau
khi sờ tới liền không nhịn được nặn nặn. Du Trì vừa nặn vừa đối diện với Ngư Tiểu Soái, sau đó cười: "Làm sao, bị tao hôn không phục hả? Có muốn hôn lại không?"
Sau đó Du Trì thật sự nghiêng mặt, để má trái
của mình sát vào Ngư Tiểu Soái. Du Trì đương nhiên là đùa giỡn, ai biết
một giây sau, cậu cảm nhận một đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quét qua má
mình. Du Trì cảm thấy có chút ngứa. Sau đó cậu cảm thấy hô hấp của Ngư
Tiểu Soái quét qua mặt cậu hình như có hơi gấp một chút.
Du Trì
không nghĩ tới Ngư Tiểu Soái thế mà liếm cậu, còn liếm đến mấy lần. Du
Trì vừa mừng vừa sợ mở ra khoảng cách một người một mèo, sau đó sờ mũi
của nó, cong mắt cười: "Ngư Tiểu Soái à mày là một tiểu không đứng đắn,
tao bảo mày hôn tao, không bảo mày liếm tao nha."
Sau khi nói
xong Du Trì sờ soạng mặt mình một chút, ánh mắt nhìn Ngư Tiểu Soái như
nhìn tiểu lưu manh: "Mày liếm mặt tao đầy nước rồi."
Ngư Tiểu Soái nghe Du Trì nói, đuôi nó đầu tiên là rũ xuống, sau đó bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt: "Meow ~"
Sau khi Ngư Tiểu Soái meo một tiếng, Du Trì mới phát hiện nó không giống như những con mèo khác, rất yên tĩnh.
Du Trì cho là nó thẹn quá thành giận, vừa đem nó đặt lên chân mình vừa
buông lỏng tay, cười nói: "Ây dô tao giỡn thôi, tao không chê nước miếng của mày ha ha ha."
Hết chương 20.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Tiểu Soái nháy mắt mấy cái, Du Trì nháy mắt mấy cái, mắt to trừng mắt
nhỏ. Một người một mèo nhìn nhau bị đối phương đáng yêu đến đỏ cả mặt.