Cuộc ẩu đả vô cớ bị khơi mào, như nước đổ vào trong chảo dầu nóng, cả lớp nháy mắt cùng nổ và sôi sùng sục.
Trương Hạo và Phương Ý Xuyên đánh nhau, nắm đấm lao tới, bàn ghế xung quanh đổ ngã khắp nơi, phát ra tiếng "ầm" lớn, sách vở giấy thi rải rác đầy dưới đất, không biết ai đó kéo cậu một cái, Tân Uyển loạng choạng, lúc sau
mới tránh được cái ghế ngã xuống, quả bình an phục tùng dưới thân ghế,
bị nghiền bẹp.
Có ai đó kêu lên "Mau báo giáo viên tới đi", Tân
Uyển lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng kêu "Phương Ý Xuyên". Mắt Phương Ý
Xuyên đỏ bừng, vừa ngừng một chút thì Trương Hạo lại một quyền đánh tới, lần nữa tô vẽ lên mặt.
Trận đánh nhau này tới khi Sở Hạc Phi nổi giận đùng đùng đẩy cửa sau bước vào gầm một tiếng mới kết thúc, hai đứa đều bị kêu ra ngoài, Sở Hạc Phi xanh mặt: "Đừng tụ tập ở đây nữa, dọn
dẹp dưới đất đi!"
Tân Uyển vẫn như đang nằm mơ, không quá chân
thật, ánh sáng tựa như lớp bơ trên đống hỗn độn trong phòng học, đặc
quánh sền sệt khiến cho Tân Uyển buồn nôn, cậu ngồi xổm xuống đất dọn
dẹp bài thi, rồi giúp Ôn Tương sắp xếp.
Mặc dù cửa sau đã đóng
kín nhưng giọng nói của Sở Hạc Phi vẫn xuyên qua khe cửa, chui qua cửa
kính đi vào lớp học, lúc Tân Uyển đặt sách từ vựng lên bàn thì nghe ông
gào thét: "Đã bao lớn rồi mà hở bất đồng một chút là đánh nhau vậy hả!"
Trương Hạo cất cao giọng nói: "Nó đánh em trước!"
Tân Uyển hoãn động tác lại, đặt lực chú ý ra động tĩnh bên ngoài, nhưng từ
đầu tới cuối không nghe thấy Phương Ý Xuyên, thành ra trái tim đang treo lơ lửng không thể buông xuống được.
Bỗng nhiên Ôn Tương cẩn thận mở miệng, hỏi: "Sao hai cậu ấy lại đánh nhau vậy?"
Bàn đã được dọn dẹp xong, Tân Uyển lắc đầu, không lên tiếng.
Bạn học xung quanh đều xì xào bàn tán, loáng thoáng nghe thấy tên cậu. Vẫn
chưa tới giờ vào lớp, một toán học sinh đều hướng ra bên ngoài, mượn cớ
đi vệ sinh để hóng hớt, Tân Uyển chen vào, thấy khóe miệng Phương Ý
Xuyên xanh tím, vẻ mặt xa lạ, đồng phục bị bẩn, nước trái cây dưới sàn
và dấu giày đều bị dính lên trên.
Sở Hạc Phi lấy cuốn giáo án gõ
lên vai hai người mấy cái: "Ngày mai hai trò phải lên bục giảng đọc bản
kiểm điểm 5000 từ, nếu không thì thầy sẽ gọi phụ huynh tới, nghe rõ
chưa!"
Trương Hạo không tình nguyện 'vâng" một tiếng, Phương Ý
Xuyên cúi đầu, hai tay đặt sau lưng dựa vào tường, lát sau mới trả lời
lại.
Sở Hạc Phi hận sắt không thành thép mà gõ thêm mấy cái, rồi
hướng mắt nhìn xung quanh xong rồi mới rời đi, đám đông giải tán, Tân
Uyển không nhúc nhích, chần chừ muốn nói.