Đèn Cũ Bến Mới

Chương 40


trướctiếp

hiếu đăng ký được tìm thấy ở trong góc kẹt sofa.

Tân Uyển phải dùng một cây đũa gỗ, hao hết sức lực mới có thể lấy được tờ giấy ra. Nhăn nhúm hết cả lên, cậu nằm xuống giường mở ra xem, đập vào mắt vẫn là ma trận chữ, phần giới thiệu nhạt như nước lã, bỗng cậu nhớ Phương Ý Xuyên có kêu cậu xem mặt phía sau, bấy giờ cậu mới để ý đến mấy chữ lăng quăng dưới góc giấy,

Thông báo đăng ký cuộc thi vẽ tranh minh họa cấp quốc gia dành cho học sinh phổ thông.

Tân Uyển cắn đôi môi khô khốc, Tân Uyển chưa hiểu rõ ý của Phương Ý Xuyên, vì vậy gấp giấy lại, bỏ vào trong cặp.

Cảm lạnh quả thực chẳng phải là trải nghiệm dễ chịu, hô hấp không thông, phải uống mấy viên thuốc đắng và thuốc con nhộng, cổ họng cậu nhỏ, bị nghẹn là chuyện thường, vị đắng cứ luôn bị kẹt trong miệng. Điều may mắn duy nhất là cậu không phải uống thuốc do Trầm Du kê nữa, hai loại thuốc xung đột, không thể dùng cùng lúc.

Ngủ một giấc không yên ổn mấy, lúc đồng hồ báo thức vang lên, đầu Tân Uyển hơi đau, rửa mặt xong mới thấy đỡ chút.

Tới trường, Phương Ý Xuyên ngồi bên cạnh cậu, Tân Uyển đang lấy thuốc con nhộng ra khỏi vỉ, tiếng nhựa plastic kêu "lách cách", ráng nuốt xuống, Phương Ý Xuyên nói: "Cậu xem mặt sau của phiếu đăng ký chưa?"

"Xem rồi." Tân Uyển nhăn mặt vì đắng, "Chỉ là cuộc thi vẽ tranh minh họa thôi mà."

"Cậu không có cảm giác gì à?" Phương Ý Xuyên già dặn nặng nề thở dài, hận sắt không thành thép, "Tớ nhớ rõ cậu vẽ tranh rất đẹp mà, sao cậu không nghĩ tới chuyện tham gia thi đi, lấy thưởng về, biết đâu có ích cho việc thi tuyển sinh sau này nữa."

Có lẽ là do cảm lạnh làm đầu óc trì trệ, Tân Uyển có chút sửng sốt, nhớ tới mấy con chó con mèo mình vẽ trên giấy nháp, nhất thời không xác nhận được, chần chừ hỏi: "Tớ vẽ cũng tính là... đẹp à?"

"Đẹp chứ! Thật đó, cậu là người tớ vẽ đẹp nhất mà tớ từng thấy đó, rất đẹp luôn." Vốn từ vựng của Phương Ý Xuyên có hạn, vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra nhiêu đó, mặt ửng đỏ lên, nghẹn ra cậu, "Tớ cảm thấy cậu là thiên tài!"

Tân Uyển vui lên một chút: "Cậu khen người khác giỏi thật đó."

Phương Ý Xuyên vừa muốn nói tiếp thì cậu nam sinh phía trước bỗng cất tiếng: "Phương Ý Xuyên, sao ông lại tới khu vực của tụi này vậy hả?"

"Tôi tìm Tân Uyển." Giọng của Phương Ý Xuyên rất vang, bỗng chốc cáu lên, "Trương Hạo, ông bị điên à."

"Sao cô, phong thủy của chỗ Tân Uyển tốt lắm hở?" Trương Hạo nói, "Để tôi quay đầu lại xem như nào, coi phong thủy có giúp tôi lọt vô top 10 không ha?"

Thành tích của Phương Ý Xuyên quả thực rất tốt, nằm trong top 10 của lớp, giọng điệu của Trương Hạo chế giễu, Phương Ý Xuyên chẳng vui vẻ gì, chuông vào học chợt vang lên, vội vàng đứng dậy, trước khi đi còn gõ lên mặt bàn Tân Uyển: "Cậu nhớ suy xét kĩ chút đấy nhé."

Ban đầu chỉ là đống cỏ khô, Phương Ý Xuyên vô tình ném một đốm lửa vào, lửa bỗng chốc lớn lên. Dù sao cũng là lần đầu tiên có người dùng từ "thiên tài" để gọi cậu, dù Tân Uyển biết mình không xứng, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà đắc chí, thậm chí còn nghĩ, có lẽ mình thật sự có thể trổ tài trong cuộc thi này.

Thế là buổi chiều, cậu quyết định đăng ký tham gia.

Hình thức đăng ký kì thi vẽ minh họa là một mã QR, phải quét để hiện ra phiếu đăng ký, sau khi in ra điền vào thì gửi theo địa chỉ được cấp, được phản hồi lại có nghĩa là đăng ký thành công. Ở trường có máy in trong văn phòng, Tân Uyển do dự hồi lâu, đến giờ nghỉ giải lao mới đi đến chỗ của Sở Hạc Phi.


trướctiếp