Tân Uyển gấp gáp muốn tìm chó nên vội vàng thay đồ, tùy tiện mang đại
đôi dép tông mà đi. Tống Hành cầm theo cây dù màu đen, tán dù rất lớn,
đủ che chắn cho hai người họ.
Ngoài trời mưa nhỏ, trên mặt đất
được phủ một lớp nước cạn, có giọt mưa đập xuống khiến cho mây mù trong
nước vỡ tan ra. Tân Uyển đạp lên trên mặt nước, nước bẩn bắn tung tóe
lên trên ngón chân tròn trắng trẻo của cậu, đường đi hơi trơn.
Cậu khom lưng nhìn vào trong bụi cây, kêu: "Cầu Cầu!"
Thật ra, đáng lẽ phải nên xem Cầu Cầu là một con chó hoang, không chủ thuần
hóa, chỉ là trông nó hơi hiền lành, nhút nhát hơn so với những con chó
hoang khác. khi Tân Uyển vừa mới tỉnh dậy ở bệnh viện thì không thích
nói chuyện cho lắm, nhưng hầu hết những câu từ của cậu đều được đưa tới
chú chó ấy. Bình thường cậu hay ngồi trên bãi cỏ, Cầu Cầu thì nằm trước
mặt cậu, cậu có nói nhảm tới cỡ nào cũng chẳng sao hết, dù gì chó nghe
cũng không hiểu.
Cầu Cầu không giống thú cưng của cậu mà giống như một người thân trong gia đình hơn.
Bây giờ Cầu Cầu không ở bên cạnh khiến cho Tân Uyển không khỏi cảm thấy bất an.
Tìm xung quanh Sấu Nguyệt Lý mấy lần, thậm chí là từng ngóc ngách cũng
không bỏ qua nhưng vẫn không thấy tung tích của Cầu Cầu ở đâu, giọng nói của Tân Uyển run rẩy, tiếng kêu "Cầu Cầu" khàn đặc, mắt thường cũng có
thể nhìn thấy sự lo lắng của cậu.
Trời tối dần, mưa cũng không còn rơi nữa, Tống Hành thu dù lại, "Về nhà trước đã, tôi sẽ dặn bảo vệ để ý."
"Nếu mất thì phải làm sao đây?" Tân Uyển lẩm bẩm, "Tất cả là tại em, đáng ra em không nên tùy tiện mở cửa, Cầu Cầu còn bị ai đó đạp đuôi nữa, chắc
nó hoảng sợ lắm, nó còn chưa được ăn nữa. Có khi nào bị người bán thịt
chó bắt đi rồi không?"
Tống Hành không nói gì, khả năng này đúng thật là có thể xảy ra.
Tay không mà về, bởi vì đường bị ngập nên dì giúp việc không tiện đến đây,
vì thế hai người gọi cho tiệm vịt quay bên ngoài khu đặt món, chưa đầy
10 phút đã được giao tới. Tân Uyển nhai rất chậm, ăn cũng rất ít, gần
như còn thừa lại một nửa.
"Bảo vệ nói khi nào tìm được sẽ báo cho tôi." Tống Hành phá vỡ sự yên tĩnh, nói, "Tối nay cậu nghỉ ngơi cho
khỏe, không nên suy nghĩ nhiều."
Tân Uyển "vâng" một tiếng.
Rất khó để tránh khỏi chuyện suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhàn rỗi một chút thì
suy nghĩ sẽ trở nên sống động. Tân Uyển tắm, Tống Hành lấy laptop và đĩa CD ra, tính tìm cho cậu một bộ phim để xem trước khi đi ngủ, dùng những chuyện khác để chiếm lấy không gian của cậu. Trong lúc đang tìm phim
thì bỗng dưng anh nghe Tân Uyển gọi mình: "Anh ba."
Tống Hành nhẹ nhàng đáp lại, ánh sáng từ màn hình máy tính hiện lên trong mắt anh.
"Em đã từng ở trung tâm điều chỉnh đồng tính luyến ái phải không ạ?"
Ngón tay đang vuốt trên touchpad của Tống Hành khẽ khựng lại, anh đưa mắt
nhìn sang. Tân Uyển ngồi trên giường, đôi mắt ngân ngấn nước cứ như thế
nhìn thẳng vào anh.
Tân Uyển tiếp tục hỏi: "Em là đồng tính sao?"
Tống Hành cụp mắt nhìn lại màn hình máy tính, tìm kiếm từ khóa, "Không phải."
"Vậy thì tại sao em lại phải vào trung tâm điều chỉnh." Tân Uyển nói, "Tại
sao em không nhớ chứ?", lạc giọng, "Rốt cuộc em đã quên mất bao nhiêu
chuyện rồi?"
Bộ phim anh đang tìm là Roman Holiday, phim trắng
đen năm 1953, là tác phẩm kinh điển của Audrey Hepburn, Tống Hành nhấp
chuột mở toàn màn hình, "Quên không nhiều." Anh chỉnh lại vị trí của
laptop, "Chuyện gì đáng nhớ thì sẽ không thể quên được, do đó cậu cũng
không cần phải để ý tới những gì mà mình đã quên."
Tân Uyển còn
muốn nói gì đó nhưng Tống Hành đã tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn nơi đầu giường, trong ánh sáng mờ ảo nhìn thoáng qua anh, Tân Uyển ngơ ngác
nhìn anh rời đi, mà trên màn hình bấy giờ Audrey Hepburn đang nhảy xuống từ trên giường, xách váy lên tựa như một chú bướm bỏ trốn khỏi lâu đài.
Tân Uyển lại nằm mơ.
Từ khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện thì vẫn không ngừng nằm mơ. Mộng đẹp thì lại rất ít, hầu như chỉ toàn là ác mộng.
Khung ảnh trắng đen giống như của Roman Holiday, một người giống con rối đang đờ đẫn ngồi ăn cơm bên cạnh cậu, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ có một cái bóng rơi xuống, hệt như một chiếc lá to đang sáp nhập với nền đất,
tiếng vang phát ra nặng nề, cậu nghe thấy một tiếng thét chói tai.
"Lý Viên nhảy lầu rồi!"
Tân Uyển giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ lần này không còn giống với chiếc
bánh quy vỡ vụn nữa, sau khi cậu tỉnh lại vẫn nhớ mang máng năm sáu phần trong mơ. Cho tới khi trời bừng sáng thì nỗi sợ hãi ấy mới tan đi, Tân
Uyển không rõ chuyện này thật sự có xảy ra chưa, dù sao cậu cũng không
biết người nào tên là "Lý Viên" hết.
Hôm nay là chủ nhật, Tống Hành ở nhà, đi ra ngoài tìm chó với Tân Uyển nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tân Uyển cảm giác như mình đang gặp ảo ảnh vậy, không cảm nhận được mình
đang chạm chân xuống mặt đất, cậu cảm thấy hơi hoảng hốt. Lúc làm bài
tập trong phòng ngủ, cậu bật điện thoại lên, thấy tin nhắn của Phương Ý
Xuyên gửi cho cậu vào sáng sớm ngày hôm qua, nói: Tân Uyển, mưa lớn quá, mẹ tớ không cho tớ ra ngoài, ngày mai rồi tớ ghé nhà cậu xem chó được
không?
Tân Uyển trả lời: Đừng tới, Cầu Cầu bị bệnh rồi, khi nào nó khỏi bệnh rồi cậu hẵng tới.
Ngoại trừ cái tin nhắn kia, Tân Uyển còn phát hiện ra một đoạn ghi âm cuộc
gọi của sáng sớm ngày hôm qua, chỉ vỏn vẹn mười phút, chắc là cậu vô
tình đè vào. Tân Uyển chần chừ giây lát rồi bật đoạn ghi âm ấy.
Tống Hành nhận ra trạng thái của Tân Uyển đang sa sút, khẩu vị cũng kém hẳn, bữa tới cậu chỉ ăn qua loa vài ba miếng, vẻ mặt thì muốn nói rồi lại
thôi.
Anh không giỏi an ủi, không phải cảm xúc tiêu cực nào cũng
có thể giải quyết được chỉ bằng vài lời nói. Mặc dù không thích chó
nhưng Tống Hành vẫn có thể hiểu được cảm giác đau lòng của Tân Uyển, bất kỳ sự đồng hành nào biến mất thì cũng có nghĩa là mất đi sự quen thuộc, rất khó khăn, khổ sở mới có thể thích ứng được.
Tống Hành có
thói quen tắm sơ qua trước khi đi ngủ, nhưng lại lười sấy tóc. Ngay khi
anh vừa tính tắt đèn đầu giường thì bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa
"cốc cốc".
"Vào đi."
Tân Uyển mặc đồ ngủ bằng vải bông màu xanh đen, cậu đẩy cửa ra, lúc này Tống Hành mới nhìn thấy tấm chăn mỏng và gối đang được ôm trong lòng cậu, cậu rụt người đứng bên mép giường,
ngón tay siết chặt, cúi đầu, giọng nói như tiếng muỗi kêu: "Anh ơi, tối
nay em có thể ngủ dưới sàn trong phòng anh được không ạ?"
Tống Hành hỏi: "Tại sao?"
"Em cảm thấy hơi khó thở." Âm thanh của Tân Uyển rất nhẹ, sống lưng hơi
cong, gối đè lên vị trí trước trái tim, "Chỗ này cứ như bị đá đè vậy,
rất khó chịu. Em luôn có cảm giác rằng đến nửa đêm sẽ chết mất, vì vậy
em muốn ngủ với anh, biết đâu anh có thể cứu được em."
Tống Hành nhíu mày, rút chăn gối trong lòng cậu để qua một bên.
Tân Uyển chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên cổ nóng lên, Tống Hành khẽ giữ cổ cậu lại, hổ khẩu* đè lên yết hầu của cậu, ngón cái chạm vào động mạch
đang đập, Tân Uyển vô thức ngừng thở, đầu óc trống rỗng.
"Đừng ngủ dưới sàn." Tân Uyển rút tay về, nhìn vị trí kế bên, "Giường đủ cho hai người."
Tân Uyển "vâng" một tiếng, lúng búng nói "cảm ơn anh" rồi vội vàng ôm chăn gối vòng qua phía giường bên kia.
Trong một cái chớp mắt, Tân Uyển tưởng chừng như anh đang muốn giết cậu vậy,
dù sao xung quanh mờ tối, cậu không thấy rõ ánh mắt của Tống Hành, chỉ
có thể nhìn thấy đôi môi đang mím chặt và quai hàm của anh. Một lúc sau
cậu mới nhận ra rằng Tống Hành đang xác nhận nhịp tim của cậu.
Tân Uyển không nói dối anh, hai ngày nay nhịp tim của cậu không bình thường chút nào, nhưng khi nãy Tống Hành vừa mới chạm vào cổ cậu thì bỗng
nhiên nhịp lại lại tăng lên đột ngột, điều này làm cho Tân Uyển cảm thấy hơi khó hiểu.
Chiếc giường quả thực rất lớn, giữa cậu và Tống Hành cách nhau khoảng chừng một mét rưỡi.
Đèn đã tắt, Tống Hành đã ngủ một mình nhiều năm nay, bây giờ bỗng dưng kế
bên lại có thêm hơi thở của người khác khiến anh cảm thấy không quen cho lắm, nhắm mắt lại cũng không thấy buồn ngủ chút nào.
Tân Uyển kế bên lật người, rõ ràng là cậu vẫn chưa ngủ,
Bỗng nhiên tay chợt lạnh, Tống Hành nhìn sang, nương theo ánh trăng nhìn thấy Tân Uyển đang nắm ngón tay của mình.
"Anh vẫn chưa ngủ sao.", Giọng nói của Tân Uyển rất đỗi mềm mại và trong
trẻo của một thiếu niên, "Em có thể trò chuyện với anh được không ạ?"
Cậu hiển nhiên không nhận ra được cảm giác mập mờ của "nắm ngón tay", Tống Hành "ừ" một tiếng.
"Sáng hôm qua lúc mà anh cứu em, bên ngoài trời vẫn mưa to lắm, sao anh..."
Tân Uyển cụp mắt, siết chặt ngón tay anh, "Sao anh tới đây được?"
Tống Hành: "Cậu hỏi làm gì?"
"Anh đội mưa từ đường Đạo Tam chạy tới phải không?", Tân Uyển hơi nóng nảy
mà nói, "Em chỉ biết là anh tới cứu em, cửa thang máy mở ra, rồi những
chuyện về sau em không nhớ rõ được, đầu óc rất loạn, em cũng không nhớ
mình đã nói cái gì. Chỉ nhớ được ánh mắt của anh rất dữ, trên người anh
cũng rất lạnh, ngoài ra thì không còn nhớ được gì nữa. Em nghe đoạn ghi
âm cuộc gọi trong điện thoại thì biết được, lúc anh chạy, hơi thở của
anh rất gấp gáp..."
Cậu bỗng buông ngón tay của Tống Hành ra, chạm lên tóc anh — Tóc của Tống Hành vẫn còn ướt.
Giọng nói của Tân Uyển hơi khàn: "Lạnh lắm phải không anh?"
Tống Hành nhớ lại hành động của mình vào ngày hôm đó, rất ngu xuẩn, mặc kệ
tất cả mọi thứ, bốc đồng hệt như anh của mấy năm trước.
Nhưng lúc ấy anh không hề nghĩ gì hết, chỉ là để xe ở đó, trời mưa dầm dề tưới
cho anh ướt sũng, trước mắt anh chỉ là màn mưa, anh chỉ nhớ lúc chạy thì nhịp tim của mình và hơi thở rất kịch liệt, gió cuồn cuộn, khiến cho
anh tưởng chừng như mưa của cả thế giới đang ập xuống đỉnh đầu mình.
Chuyện này không cần thiết phải nói cho Tân Uyển biết, cứ như là đang kể công vậy.
Anh đã rất nhiều lần vượt qua giới hạn mà mình đã vạch ra ngay từ ban đầu.
Tống Hành cầm tay cậu đẩy sang một bên, bình tĩnh nói: "Ở đó cách đây rất
gần, chẳng qua tôi chỉ lo lắng đồ đạc trong nhà bị trộm thôi, đừng suy
nghĩ nhiều. Ngủ đi, tôi mệt rồi."
Tân Uyển còn rất nhiều rất
nhiều lời muốn nói, cậu có thể tùy ý vạch trần lời nói dối của Tống Hành — Rõ ràng anh chạy rất lâu, quần áo đã nặng trĩu rồi. Nếu như sợ đồ
trong nhà bị trộm thì anh hoàn toàn có thể báo cảnh sát hoặc là gọi bảo
vệ, như vậy còn an toàn và nhanh hơn là tự chạy về,
Nhưng Tống Hành trở mình, đưa lưng về phía cậu, rõ ràng là không muốn nói thêm.
Tân Uyển đan tay lại, thì thầm "Cảm ơn anh" rồi ngậm miệng không nói gì nữa.
Tới khi hơi thở của Tân Uyển nhẹ lại, ngủ mất thì Tống Hành vẫn không buồn
ngủ chút nào, anh xuất thần nằm trên giường, gần như trời sắp sửa rạng
sáng thì anh mới bước xuống giường tính lấy thuốc ngủ.
Thuốc ngủ ở trong ngăn kéo nhỏ kế bên, Tống Hành lục lọi rất nhẹ nhàng, chợt anh
nghe thấy tiếng nói mê trên giường, Tân Uyển đang gặp ác mộng, đầu cậu
khẽ đong đưa, hô hấp dồn dập tựa như đang thiếu không khí, lời nói trong miệng mơ hồ không nghe rõ, tóc mai cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Tân Uyển.", Tống Hành bật đèn ngủ đầu giường, ngồi xuống giường lên tiếng, lắc lắc bả vai Tân Uyển, "Tân Uyển!"
Tân Uyển sợ hãi kêu một tiếng, giọt lệ từ khóe mắt vẫn đang từ từ lăn
xuống, cậu mơ màng nhìn Tống Hành, "Xin lỗi anh, em lại kêu bậy phải
không ạ, xin lỗi, mỗi lần em gặp ác mộng đều như vậy hết..."
Tống Hành nhíu mày, gặp ác mộng là chuyện mà con người khó tránh khỏi, nhưng tần số gặp ác mộng cao như vậy thì không hề bình thường.
"Anh
ơi, tim em đập nhanh quá.", Tân Uyển lần mò nắm lấy cổ tay anh đặt lên
trước ngực mình. Tống Hành còn chưa kịp phản ứng lại thì lòng bàn tay đã chạm phải làn da mềm mại, ở phía dưới chút nữa... là nơi khó nói rõ,
Tân Uyển hồn nhiên không hay biết, dáng vẻ rất chật vật, "Anh xem thử
đi, nhanh lắm."
Chắc là vì vừa rồi Tân Uyển xoay người lung tung
lên hai cái nút áo đã bị bung ra, để lộ một mảng da thịt. Ấm áp, nhịp
tim như bị bóp nghẽn truyền tới.
Có câu nói rằng năm ngón tay
được kết nối với trái tim, trong nháy mắt đó, Tống Hành gần như có ảo
giác rằng nhịp tim của anh và cậu đang kết nối với nhau.
Đều đang sôi động.
"Được rồi.", anh rút tay về, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, ném cho cậu, "Rót nước uống thuốc đi."
Tân Uyển hơi tỉnh táo lại chút, dụi mắt, hỏi: "Thuốc gì vậy ạ?"
"Giảm nhịp tim."
Tân Uyển "ưm" một tiếng rồi ngoan ngoãn ra ngoài rót nước uống thuốc, nhưng rất nhanh, Tống Hành buồn bực xoa đầu, nghe tiếng đóng cửa, Tân Uyển
lại leo lên giường, "Anh ơi, ngủ thôi."
"Cậu ngủ đi, tôi đi tắm." Tống Hành đứng dậy.
Thuốc giảm nhịp tim có tác dụng trợ ngủ, Tân Uyển mệt nhoài không mở mắt nổi, "Sao phải tắm ạ..."
"Nóng quá." Tống Hành bình tĩnh đáp lại, tắt đèn đầu giường, "Cậu ngủ đi."
Tân Uyển "dạ" một tiếng rồi nhắm hai mắt lại, nhịp thở rất nhanh chóng kéo dài.