Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 62: Linh quả Tuyết Vân


trướctiếp

Lực chú ý của Bùi Huyền Trì ngay lập tức dừng trên người mèo trắng nhỏ dưới tay. Hắn theo bản năng khép lại năm ngón ta xoa bụng cậu.

Vân Lạc Đình nâng chân ôm lấy cổ tay hắn rồi liếm: "Meo ~"

"Ta không sao." Nhận ra ý muốn an ủi hắn của mèo nhỏ. Bùi Huyền Trì ôm Vân Lạc Đình lên đùi vuốt ve: "Ta chỉ là nhớ đến kiếp trước, có vị Tiên Tôn bởi vì tu vi quá cao bị bí cảnh đẩy ra bên ngoài, nên đã tìm một đồ đệ trên người có linh nhãn."

Rồi luyện hóa mang theo bên người, mới có thể đi vào.

Bùi Huyền Trì dùng vài câu ít ỏi xoá đi chi tiết đằng sau.

Tu vi của vị Tiên Tôn kia đã đình trệ rất lâu, lâu rồi không có đột phá. Nên mới nghĩ đến chuyện đi vào bí cảnh Phần Nguyệt để tìm cơ duyên.

Người tu tiên không làm ra chuyện cướp linh nhãn để cho mình tu luyện. Bọn họ cũng không dùng được, hành động này của Tiên Tôn chẳng qua là biến đồ đệ kia trở thành bàn đạp để tiến vào bí cảnh mà thôi.

Nghe đồn, vị đồ đệ kia vốn là quan môn đệ tử của Tiên Tôn. Được hắn dốc lòng dạy dỗ tu luyện, tận tình chăm sóc. Nên khi chuyện luyện hóa linh nhãn bị truyền ra, có rất nhiều người không tin, cho đến khi hồn đèn trong nhà của đệ tử kia tắt, nhìn thấy lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đến lúc này mọi người mới tin tưởng.

Trong nhà đệ tử kia cũng là thế gia đại tộc. Còn có lão tổ tọa trấn, hậu bối trong nhà xảy ra chuyện, lão tổ trực tiếp trở mặt với tiên môn, cùng Tiên Tôn vung tay đánh nhau.

Kết quả cuối cùng ra sao lại không có tin tức truyền ra. Vị lão tổ kia và vị Tiên Tôn kia đều không có tin tức gì.

Lúc ấy nháo đến ồn ào huyên náo.

Vân Lạc Đình xoay người, dùng cái đuôi cuốn lấy tay hắn cọ. Có một số chuyện không cần Bùi Huyền Trì nói nhiều, tự cậu ngẫm lại, kết hợp phong cách trong cốt truyện nguyên văn, cũng có thể biết được việc này nhất định không có kết cục tốt.

Vân Lạc Đình ngậm một miếng bánh hoa sen đưa đến bên miệng hắn: "Meo meo ~"

Đừng nghĩ nhiều nữa, đến ăn điểm tâm đi.

- --

Một ngày nọ ở trên thuyền. Cảnh tượng trước của sổ thay đổi, phía chân trời vừa mới sáng lên. Vân Lạc Đình ngồi xổm nơi đầu giường nhìn những hòn đảo nhỏ bị giấu kín trong tầng mây dày đặc.

Nó lờ mờ hiện ra hình dạng, rồi lại biến mất vào trong tầng mây.

Bên cạnh còn có linh thú bay ngang qua, nhìn kỹ, có thể thấy trên lưng linh thú có người ngồi.

Hẳn là sắp đến nơi rồi.

Tầng mây lại nâng lên cao một chút, che khuất tầm mắt của Vân Lạc Đình. Cậu đứng lên, móng vuốt để trên cửa sổ, khắp nơi trên phi thuyền đều có ma khí bao quanh. Bao gồm cả cửa sổ, dù có giẫm lên cũng sẽ không mở ra.

Cậu đang nhìn kỹ, thì đột nhiên phi thuyền dừng lại. Cơ thể Vân Lạc Đình lung lay, móng vuốt vung vẩy hai cái nhưng lại không thể túm được bất kỳ đồ gì có thể giữ, cậu lập tức ngã xuống.

"MEO!"

Vân Lạc Đình luống cuống tay chân rơi xuống, rơi đúng trên mặt Bùi Huyền Trì.

Chân trước cậu để ở giữa tóc hắn, bụng cậu che mặt hắn đến kín mít.

Nhưng mà cũng may Bùi Huyền Trì vẫn chưa có tỉnh.

Vân Lạc Đình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Khi chân trước chống lên muốn đứng dậy, đột nhiên cậu đụng vào ánh mắt Bùi Huyền Trì.

Ánh mắt thanh minh, ngay cả một chút xíu buồn ngủ cũng không có.

Vân Lạc Đình: "......"

Cậu yên lặng nằm bò về, che lại đôi mắt kia.


trướctiếp