Ánh nến trong thư phòng sáng đến đầu giờ Mẹo mới tắt. Đêm đã khuya,
tuyết đọng kín trên đường nên càng không dễ đi, Hạ Dục Cẩn liền ngủ lại ở Vương phủ.
Vân Lạc Đình ngồi ở trên giường, bên cạnh cậu là Bùi
Huyền Trì đang ngủ say. Có thể là do ban ngày cậu dành phần lớn thời
gian để ngủ, nên buổi tối mới ngủ ít hơn, trời còn chưa sáng mà cậu đã
tỉnh, vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đã biến thành người.
Cái này......
Vân Lạc Đình có cảm giác linh lực lan tràn trên tay. Tai mèo cùng cái đuôi
cũng biến đi đâu mất, cậu trong lúc ngủ vô tình hóa thành hình người,
linh lực trong cơ thể cũng rất đầy đủ. Vân Lạc Đình có thể cảm nhận rất
rõ ràng biến hoá bên trong cơ thể, có lẽ là bởi vì linh lực trong người làm cho giác quan bị phóng đại, nên có thể cảm nhận được linh lực trong phòng và linh lực trong lá bùa treo trên giường.
"Ưm......"
Nghe thấy âm thanh từ người bên cạnh truyền đến, Vân Lạc Đình rũ mắt nhìn hắn: "Ngươi dậy rồi......?"
Vân Lạc Đình nhỏ giọng hỏi, thấy Bùi Huyền Trì còn nằm im trên giường, cũng không có ý định mở mắt tỉnh lại. Hắn cau mày, đôi môi mỏng nhấp lại
thành một đường thẳng, thoạt nhìn ngủ không được an giấc.
Gặp ác mộng sao?
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, cậu vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm
vào giữa trán hắn, chậm rãi vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu lại. Linh
lực có tác dụng an thần, sau khi hô hấp Bùi Huyền Trì ổn định lại, Vân
Lạc Đình liền thu tay.
Bùi Huyền Trì ngủ ở phía ngoài giường. Vì
mèo nhỏ ngủ không ngoan lắm, hắn sợ lúc cậu đang ngủ thì ngã xuống
giường nên đã bảo vệ mèo nhỏ ngủ ở bên trong. Bây giờ, nếu Vân Lạc Đình
muốn chạy xuống giường, thì nhất định phải vòng qua Bùi Huyền Trì. Sợ
tiếng động quá lớn sẽ đánh thức hắn, Vân Lạc Đình cũng không lộn xộn
nữa , tĩnh tọa chờ hắn tỉnh lại.
Hôm qua hắn ngủ muộn, vẫn nên để hắn ngủ sẽ tốt hơn.
Cậu còn nghĩ rằng sẽ phải chờ rất lâu, nhưng không bao lâu sau, Bùi Huyền
Trì đã tỉnh lại. Vân Lạc Đình thấy thế, đặt lá bùa đã cởi ra trong tay
xuống, cậu cong cong đôi mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên dựa vào trên gối ngọc, cúi đầu mặc kệ tóc mai ở bên tai rơi xuống, trong đôi mắt xinh đẹp tinh xảo của cậu là bóng dáng của hắn.
Bùi Huyền Trì ngừng một chút, một lát sau, hắn nói: "Chào buổi sáng."
Bùi Huyền Trì hỏi: "Người ngươi còn chỗ nào không thoả mái nữa không?"
Hôm nay mèo nhỏ sẽ hóa thành hình người Bùi Huyền Trì cũng không hề cảm
thấy ngạc nhiên. Các loại linh lực rót vào bên trong kinh mạch của mèo
nhỏ, tất nhiên sẽ làm cậu hóa thành hình người, còn có thể duy trì hình
dáng này một thời gian.
Vân Lạc Đình lắc đầu, cậu đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy có người ở bên ngoài gõ cửa.
Sau đó, ám vệ thấp giọng nói: "Điện hạ, Hạ tướng quân nói chuyện án muối có biến, Thái tử lại ở giữa không ngừng gây khó dễ. Bên chỗ Thừa tướng
cũng có biến hoá. Sáng sớm hôm nay đã đến bái kiến phủ Tả tướng, nên đã
kêu nô tài qua đây thông báo một tiếng, nói điện hạ nếu tỉnh ngủ thì hãy đến phủ Thừa tướng tìm hắn."
Bùi Huyền Trì đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi."
"Dõ."
Vân Lạc Đình nghe chuyện này cảm thấy có chút kỳ lạ, án buôn muối có liên
quan đến Bùi Văn Ngọc cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tại sao
lại có liên quan đến Tả tướng. Trong nguyên tác người đứng sau màn của
án buôn muối chỉ có một người, hơn nữa cũng chưa từng liên luỵ đến Tả
tướng.
Ở trong nguyên tác, người điều tra án muối là Bùi Văn Ngọc, nếu chuyện
này thật sự có liên quan đến Tả tướng, vậy nhất định Thái tử đã nhúng
tay không ít vào vụ này. Việc điều tra được giao cho Bùi Văn Ngọc, hắn
im hơi lặng tiếng bảo vệ người của mình, rồi lại tùy tiện tìm một kẻ
khác để chết thay, cuối cùng vụ án buôn muối cứ như vậy được định ra.
Thuần Phi là người không có lai lịch, tuy Tả tướng là văn thần trong triều
nhưng cũng không thể nói là hai tay trong sạch.Ô ng ta không thiếu tiền
để tiêu xài, Bùi Văn Ngọc cũng chưa từng thiếu tiền, còn từng ở trong
sinh thần hoàng đế tặng linh vật giới tu tiên. Mặc dù trong nguyên văn
không có nói bao nhiêu tiền, chỉ nói không dưới một vạn lượng bạc trắng, còn đưa ra không ít bảo vật để trao đổi.
Hoá ra tất cả số tiền này đều là đến từ việc buôn lậu muối.
Vân Lạc Đình nghĩ, trong cốt truyện nguyên tác nhờ án buôn muối này đã mở
đường cho danh vọng của Bùi Văn Ngọc trong dân gian, lại chưa từng nghĩ
rằng nó hoá ra là đường kiếm tiền của hắn. Nếu đó là đường kiếm tiền,
Bùi Huyền Trì tiếp nhận việc này chắc chắn sẽ tra rõ, đến lúc đó đưa hết tất cả mọi sự thật ra ánh sáng......
Trách không được Bùi Văn
Ngọc lại ở giữa gây khó dễ, nhờ hào quang từ hài tử trong bụng Thuần
Phi. Hắn mới cởi bỏ cấm túc không bao lâu, nếu việc này điều tra dõ hắn là người đứng đằng sau án buôn muối, khẳng định hoàng đế sẽ không nhẹ
lòng với hắn.
Vân Lạc Đình chậm rãi nhếch lên khoé môi, nếu chuyện này bị bại lộ, vậy lần này Thái tử lành ít dữ nhiều.
Bùi Huyền Trì đưa cho cậu một bộ quần áo: "Mặc vào thử xem."
Quần áo được chuẩn bị từ sáng sớm, quẩn áo mỏng và quần áo mùa đông đều được chuẩn bị sẵn, để tránh mèo nhỏ đột nhiên biến thành hình người nhưng
không có quần áo để mặc.
Ừ ?" Vân Lạc Đình theo bản năng nhận đồ. Tay cậu sờ lên lông tơ mềm mại, ở chỗ cổ áo của áo ngoài có một vòng
lông màu trắng vây quanh, áo bên trong có màu xanh nước biển còn được
thêu hoa văn hình đám mây.
Bùi Huyền Trì thấy cậu không nhúc
nhích, hỏi: "Không muốn đi sao? Nhà đấu giá trong kinh thành có động
tĩnh, ta muốn dẫn ngươi qua đó nhìn xem."
Đi phủ Thừa tướng
trước, sau đó lúc về dẫn mèo nhỏ đi nhà đấu giá chơi, nhà đấu giá truyền ra tin tức, có một số loại linh thảo có tác dụng giúp cho linh thú hoá
thành hình người.
Sau khi Vân Lạc Đình biến thành người rất ít
khi ra cửa, cứ nghĩ rằng lần này cũng sẽ ở lại. Nhưng sau khi nghe Bùi
Huyền Trì nói như vậy, ánh mắt cậu sáng lên, vội vàng đứng dậy nói:
"Đi!"
- --
Trong xe ngựa có chuẩn bị ấm thạch, Vân Lạc
Đình cầm một khối ấm thạch trong tay cho ấm. Có thể là do thói quen khi
biến thành mèo, trên người có một tầng lông thật dày nên sau khi cậu
biến thành người dù có mặc nhiều quần áo đến đâu vẫn sẽ cảm thấy có hơi
lạnh.
Xe ngựa chạy tương đối chậm, qua một đêm, hoa tuyết ngưng
tụ thành băng, con rối điều khiển xe ngựa cũng cẩn thận hơn. Bùi Huyền
Trì rót một ly trà sữa nóng, đổi ấm thạch trong tay Vân Lạc Đình. Lúc
sáng ra ngoài còn chưa ăn sáng, trên bàn nhỏ trong xe ngựa bày vài đĩa
điểm tâm. Vân Lạc Đình không có cảm giác muốn ăn, cậu nhấp một ngụm trà
sữa nhỏ uống. Hương sữa cùng hương trà kết hợp với nhau rất ngon, chỉ
cho thêm một ít đường, vị ngọt nhàn nhạt.
Đầu ngón tay Vân Lạc
Đình gõ nhẹ lên chén trà, trầm tư hỏi: "Ngươi cảm thấy, người đứng sau
án buôn muối là Thái tử hay Thừa tướng?"
Thật ra cậu cảm thấy cả hai người đều tham gia vào việc này, chỉ là kẻ đứng sau thật sự là ai còn chưa nói rõ.
"Thái Tử lãi nhiều như vậy, hẳn là hắn."
Tả tướng đã ở trong triều làm quan nhiều năm, Bùi Văn Ngọc làm sao có thể
là đối thủ của ông ta. Tuy bây giờ mọi chuyện còn chưa được định đoạn,
nhưng...... Chẳng sợ án muối thật sự là do Tả tướng đưa ra, thì cuối
cùng kẻ chủ mưu đằng sau vẫn là Bùi Văn Ngọc.
Tả tướng sẽ không
vì một vị Thái tử mà hy sinh chính bản thân mình. Công tòng Vua dù lớn
thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng chức Thừa tướng của hắn.
Đang nói chuyện , xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Vân Lạc Đình xốc lên bức màn dày nặng, vừa vặn thấy bảng hiệu phủ Thừa
tướng. Bùi Huyền Trì bước xuống xe ngựa, quay lại vươn tay về phía Vân
Lạc Đình. Cậu thuận thế đưa cho hắn một khối ấm thạch nói: "Ta không
vào, ở đây chờ ngươi."
Cậu mới dậy được một lúc vì sợ Bùi Huyền Trì cùng Tả tướng nói chuyện xong còn phải về Vương phủ đón cậu, nên mới đi theo.
Lúc cậu kéo rèm lên, gió lạnh thổi vào, Vân Lạc Đình không nhịn được kéo
lại áo khoác ngoài: "Ngươi mau vào đi, đừng để gió lạnh thổi sẽ bị cảm
lạnh."
Hạ Dục Cẩn để lại gã sai vặt đứng ở bên ngoài chờ, thấy
bọn họ đến, gã vội tiến lên nói: "Nô tài thỉnh an điện hạ, nô tài phụng
lệnh Hạ tướng quân đợi ở đây chờ ngài, điện hạ mời đi bên này."
Bùi Huyền Trì sờ cổ tay, Vân Lạc Đình hiểu ý hắn, cậu đưa tay ra cho hắn
xem sợi chỉ đỏ trên cổ tay. Nhìn thấy Vân Lạc Đình lúc nào cũng đeo nó
trên tay, lúc này Bùi Huyền Trì mới xoay người đi vào phủ Thừa tướng.
Gã sai vặt đi phía trước dẫn đường: "Hạ tướng quân đang ở trong thư phòng bàn chuyện với Thừa tướng đại nhân."
Không gặp khách ở sảnh giữa, có thể thấy được là đang bàn chuyện quan trọng.
Dẫn người đi một đường đến trước cửa thư phòng, gã sai vặt đẩy cửa ra,
hành lễ nói: "Điện hạ, thừa tướng đại nhân có nói, sau khi điện hạ đến
có thể trực tiếp vào."
"Ừ."
Sau khi Bùi Huyền Trì đi vào, gã sai vặt đóng cửa thư phòng, đứng ở một bên yên tĩnh canh cửa.
Hạ Dục Cẩn thấy thế, cười trêu ghẹo nói: "Ngươi đến sớm thật đó."
Tối qua ngủ muộn, hắn lại có thói quen dậy sớm luyện công, trùng hợp biết
tin Thừa tướng muốn về quê cúng tổ tiên. Sợ thời gian không kịp nên mới
trực tiếp qua đây, mượn cớ nói chuyện giữ Thừa tướng lại.
Hạ Dục
Cẩn còn tưởng rằng đến buổi chiều Bùi Huyền Trì mới có thể tới, còn đang suy nghĩ xem phải làm cách nào mới có thể giữ Thừa tướng đến buổi
chiều, tìm cái lý do gì đó để Thừa tướng không cảm thấy đột ngột. Không
nghĩ tới hắn mới đến chỗ này không lâu, Bùi Huyền Trì liền tới, cũng
không cần hắn phải nghĩ nhiều làm gì.
"Sao ngươi không mang mèo
theo?" Hạ Dục Cẩn đã nhìn quen mèo của Bùi Huyền Trì không rời tay hắn,
nên có chút không quen khi thấy hắn không mang mèo theo.
Bùi Huyền Trì nói: "Trời lạnh, ta để nó ở tẩm điện ngủ rồi."
Tả tướng thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì đứng nói chuyện phiếm.
Trên mặt ông ta không có một chút biến hóa, thần sắc hờ hững rót một ly
trà nóng, đẩy đến trước mặt Bùi Huyền Trì: "Điện hạ mời dùng trà."
Đợi Bùi Huyền Trì ngồi xuống, Tả tướng hỏi: "Hôm nay Hạ tướng quân tới cửa
tìm ta là vì án buôn muối, còn Cửu hoàng tử, ngài đến là có việc gì?"
Bùi Huyền Trì cũng không câu nệ, chỉ nói: "Cũng là đến vì án buôn muối."
Tả tướng không hề ngạc nhiên vì đáp án của hắn, ông ta đặt ấm trà xuống,
nói: "Như vậy, vi thần liền mượn lời vừa nãy nói với Hạ tướng quân, trả
lời điện hạ."
"Vi thần không biết gì về chuyện án buôn muối, chỉ sợ điện hạ tìm nhầm người rồi."
Hạ Dục Cẩn thầm nói một câu cáo già, hắn đã ngồi đây nghe câu này hai lần
rồi. Nếu không phải nhận được thư, e rằng thật sự là bị vẻ bề ngoài ung
dung điềm tĩnh này của Tả tướng lừa mất rồi.
Bùi Huyền Trì nói:
"Thừa tướng không biết tất nhiên là tốt, chuyện này liên luỵ đến nhiều
người, hơi bất cẩn một chút liền rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục. Tả
tướng còn là Thừa tướng, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến loại lợi
ích nhỏ của vụ buôn muối này."
Tả tướng nhấc chén trà lên: "Vi thần thật may mắn vì được điện hạ tín nhiệm."
Hạ Dục Cẩn hừ lạnh: "Tả tướng thân là sư phụ của Thái tử, có quan hệ vô
cùng tốt với Thái tử, tình cảm thâm hậu. Việc tự tiện buôn bán muối này
không thể thoát khỏi có liên quan tới Thái tử, mong Tả tướng có thể nói
với Thái tử nhiều hơn, để hắn sớm ngày tỉnh ngộ, sớm ngày kết thúc án
muối."
Tả tướng xử sự không hề ngạc nhiên, không hề bị lời này
của Hạ Dục Cẩn làm ảnh hưởng, ngược lại thuận theo nói: "Nếu việc này có quan hệ tới Thái tử, vi thần nhất định không dung thứ."
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì trêu chọc sợi chỉ đỏ trên cổ tay, không thèm để ý
nói: "Án buôn muối bắt đầu từ huyện Đỉnh Đông, ta nghĩ, người đứng sau
vụ buôn lậu muối cũng là người của Đỉnh Đông."
Tả tướng nhấp một ngụm trà nóng: "Điện hạ nói có lý."
Ngay lập tức Bùi Huyền Trì lại hỏi: "Huyện Đỉnh Đông nhỏ, tiền kiếm được từ
buôn muối cũng không dễ nhập vào cửa hàng vàng bạc, vậy làm cách nào mới có thể giấu chúng đi?"
Tả tướng không đáp, trong mắt Bùi Huyền Trì xẹt qua một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Ví dụ như...... Mở một quán rượu."
Tả tướng từ từ ngước mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Bùi Huyền Trì chậm rãi nói: "Giấu sổ sách buôn lậu muối và ngân lượng ở
trong mật thất, ở chỗ góc tường dùng một cái bình để che đi, lúc muốn
vào chỉ cần vặn một góc là có thể mở ra mật thất bên trong...... Tả
tướng cảm thấy phương pháp này có được không?"
Giống như lời Bùi
Huyền Trì nói, đúng là kiếp trước Bùi Văn Ngọc đã dùng cách này để đẩy
người chịu tội thay ra và che giấu "chứng cứ phạm tội ".
Kiếp
này, vụ án này lại giao cho hắn, Thái Tử tất nhiên càng vội vàng tìm kẻ
chết thay. Bùi Huyền Trì lúc trước không vội, vì muốn cho Thái tử có
thời gian làm giả. Đợi Thái Tử ở bên kia chuẩn bị tốt người chịu tội
thay, "chứng cứ phạm tội" cũng chuẩn bị tốt. Bùi Huyền Trì không đi điều tra, mà im lặng chờ đợi, chờ đến thời cơ thích hợp, hắn qua đây nói
chuyện này với Thừa tướng.
Chỉ thấy, cái tay cầm chén trà của Tả
tướng cứng lại, nước trong ly trà cũng suýt nữa đổ ra ngoài, ông ta lặng lẽ đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: "Lời này của điện hạ phải giải
thích như thế nào?"
"Lời này chỉ là do ta thuận miệng suy đoán mà thôi, không thể coi là thật được, Tả tướng cũng không cần phải để nó ở
trong lòng."
Bùi Huyền Trì không tiếp tục nói tỉ mỉ, hắn chỉ nói
một phần, còn lại để cho Tả tướng tự mình đoán, đa nghi mang đến kết quả tốt hơn nhiều so với việc nói thẳng ra.
Hắn thuận miệng nói một câu "không cần để ở trong lòng" lại làm Tả tướng cau mày.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày, thấy sắt mặt Tả tướng thay đổi, chắc là bị chọc đến chỗ đau. Hắn chỉ biết tin này là do người của Bùi Huyền Trì đưa tới từ
tối hôm qua, mang từ huyện Đỉnh Đông về, nhìn sắc mặt của Thừa tướng như vậy cũng có thể biết tin này là thật.
Kẻ xướng người hoạ nói đến bây giờ, cuối cùng con dao cũng rơi xuống.
"Tả tướng còn là Thừa tướng, hẳn là phân biệt được cái nào quan trọng hơn." Nói xong, Bùi Huyền Trì đứng dậy: "Thời gian cũng không còn sớm, ta đi
trước."
Hạ Dục Cẩn cũng đứng dậy theo hắn, trước khi ra cửa để lại một câu đầy ẩn ý: "Thừa tướng hãy suy nghĩ kỹ đi."
Khi bóng lưng Hạ Dục Cẩn biến mất ở cửa, Tả tướng trầm mặt xuống, ông ta hất đổ cái bài trước mặt.
Sau khi nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, Hạ Dục Cẩn nhún vai, hắn cũng không lo lắng Tả tướng sẽ nói chuyện này cho Thái tử. Mọi chuyện
đã nói rõ, ông ta chỉ cần đưa ra lựa chọn giữa mình và Thái tử.
Chọn ai còn cần phải suy nghĩ nữa sao?
Ông ta chắc chắn sẽ chọn thứ có lợi cho mình.
Tả tướng phí tâm phí lực nhiều năm như vậy, rất có khả năng chỉ vì chuyện
này mà thế lực trong triều của ông ta bị đả thương, ông ta còn sẽ bảo vệ Thái tử, đó mới là điều viển vông.
- --
Hạ Dục Cẩn ra phủ Thừa tướng chào một tiếng với Bùi Huyền Trì, sau đó trở về phủ Tướng quân.
Bùi Huyền Trì dùng ma khí loại bỏ hơi lạnh trên người, lúc này mới đi vào trong xe ngựa.
Vân Lạc Đình hỏi: "Sao rồi? Thừa tướng có gây khó dễ ngươi hay không?"
Bùi Huyền Trì lắc đầu, đưa ấm thạch lúc trước Vân Lạc Đình đưa ch hắn lúc
trước xe ngựa qua: "Thừa tướng chắc là sẽ buông tha Thái tử, qua mấy
ngày nữa ta sẽ đi huyện Đỉnh Đông một chuyến, định tội Thái tử càng sớm
càng tốt."
Vân Lạc Đình gật đầu, duỗi tay tiếp nhận ấm thạch, đầu ngón tay cậu đụng đến tay hắn, thật lạnh. Rõ ràng cầm ấm thạch trong
tay, vậy mà tay vẫn rất lạnh, như là bị linh khí ăn mòn, mà không phải
là vì nhiệt độ quanh người.
Thấy cậu không trả lời, Bùi Huyền Trì nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tay của ngươi lạnh quá." Vân Lạc Đình thử nắm tay hắn, ngay cả lòng bàn tay cũng rất lạnh. Cậu dùng hai tay nắm mà vẫn không ấm trở lại, linh lực
tràn ra cũng không có phản ứng, ấm thạch đối Bùi Huyền Trì mà nói, càng
không có tác dụng.
Bùi Huyền Trì lại không quan tâm lắm, thấy cậu lo lắng, liền an ủi nói: "Không có việc gì, linh khí dị động sẽ thành
như vậy." Vừa rồi dùng ma khí giải trừ khí lạnh, chờ ma khí khôi phục là ổn rồi.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nín thở thu liễm linh lực, thân hình cậu dần dần biến đổi, quần áo mất đi điểm tựa liền rơi xuống.
Mèo trắng nhỏ từ trong đống quần áo nhô đầu ra.
"Mặc dù huyện Đỉnh Đông hơi nhỏ, nhưng lại có rất nhiều món ăn tinh xảo, qua mấy ngày nữa ngươi......" Nhìn thấy mèo nhỏ, giọng nói Bùi Huyền Trì
ngưng lại: "Làm sao vậy?"
"Meo meo ~"
Sắc mặt Bùi Huyền Trì hồ nghi, đang muốn nói chuyện, lại thấy mèo nhỏ chui từ trong đống quần áo ra, nhảy lên trên đùi hắn.
Mèo trắng nhỏ duỗi móng vuốt hướng về phía người hắn lay lay hai cái, khi
Bùi Huyền Trì duỗi tay qua đây, cả người mèo nhỏ leo lên che lại đôi tay hắn đến kín mít.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, kêu: "Meo!"
Ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe đây.
- -----
Cho những ai không hiểu tại sao trong chuyện lại vừa có Tả tướng vừa có Thừa tướng.