Không đến hai ngày, chuyện anh ta cầu xin được ở bên canh con gái Úc
gia, còn vội vội vàng vàng muốn đổ vỏ thay cho một tên tội
phạm giết người sẽ bị đồn khắp tầng lớp thượng lưu!
Hà Vân Trác chuyển động mắt, sau khi phân tích rõ ràng lợi – hại
thì thấp giọng nói: "Nếu là người quen vậy cô đi chào hỏi đi.
Tôi ra ngoài đợi, chuyện khác đợi hoạt động kết thúc lại
nói."
Đáng ra anh ta không nên tiếc kiệm hai, ba giờ đồng hồ như vậy...
Nếu như lúc nãy đợi đến lúc Úc Tưởng kết thúc hoạt động thì anh ta đã có thể tìm một chỗ vừa an toàn, vừa kín đáo một chút để nói chuyện, thậm chí còn có thể an bài bữa tối dưới ánh nến cho cô. Như vậy không phải tốt rồi sao?
Tưởng Hi thật sự rất tò mò nên mới đứng bên ngoài nghe trộm, nào ngờ cửa vừa mở ra đã đụng phải Hà Vân Trác.
Tưởng Hi cứng người, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ, trong lòng có cảm giác ghen tị không giải thích được.
Ngư Ngư mang thai!
Con của một kẻ sát nhân!
Quan trọng nhất chính là có người bất chấp quá khứ đó vẫn muốn ở bên cô!
Vậy mà Ngư Ngư còn do dự? Cô có tư cách gì mà do dự?
Ánh mắt Tưởng Hi chợt lóe, cô ta không đoán được thân phận của Hà
Vân Trác nhưng qua cách ăn mặc và ngữ khí của anh, cô ta biết
người này không tầm thường.
Tưởng Hi đang chuẩn bị giả vờ đi ngang qua...
Hà Vân Trác: "Cô tên gì?"
Tưởng Hi khựng lại, hơi do dự một chút nhưng lúc ngẩng đầu lên bắt
gặp ánh mắt ôn nhu của Hà Vân Trác, liền nhẹ nhỏm trả lời:
"Em tên Tưởng Hi, người trên mạng gọi em là Hi Hi Tử. Anh đã nghe qua chưa?"
Hà Vân Trác lúc này vô cùng khó chịu.
Tên trên mạng?
Ai quan tâm đến tên tuổi trên mạng của cô ta thế nào chứ?
Anh ta mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ cười nói: "À được, tôi nhớ kỹ rồi." Nói xong liền đi.
Tưởng Hi nhìn theo bóng dáng anh ta, bốc đồng lên tiếng: "Anh tên gì?"
Trữ đại thiếu đang đi khảo sát cùng anh trai cô ta quả thật rất ưu
tú. Nhưng lại quá cao quý, cô ta với không tới. Đời này chắc
chắn cô ta không thể nào đụng nổi.
Người đàn ông này lại không giống vậy... Trẻ tuổi, soái khí, lại còn ôn nhu, đồng
hồ trên tay là Rolex Submariner* màu xanh lá, chính mẫu gần đây
nhất phải không? Mấy năm nay rất thịnh hành, giá lên đến 30 vạn một cái!
Hôm nay cô mặt một chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài buộc cao,
phóng khoáng khoe ra khuôn mặt xinh đẹp và chiếc cổ thanh tú.
Từ lần gặp gần đây nhất, dấu vết trên cổ cô đã sớm biến mất. Cô không đeo bất kỳ trang sức gì, trên cổ trống rỗng, chỉ còn
lại một làn da trắng muốt.
Lại nhìn đến vẻ mặt Úc Tưởng, cô vẫn không hề tỏ ra có chút sợ hãi nào cả.
Lông mi rất dài, thỉnh thoảng chớp chớp mấy cái, toát lên vẻ ngây thơ vô tội.
Thì ra Trữ thiếu không chỉ biết nhân vật chính trong câu chuyện cẩu huyết mà còn là một trong số nhân vật chính a! Thật là con
mẹ nó!
Chuyện này không được, không hợp lệ đâu! Thế giới này sớm muộn cũng bị cô làm cho sụp đổ!
Mọi người hít sâu một cái, da đầu tê rần.
Bọn họ rất muốn đi xuống nhìn Trữ Lễ Hàn nhưng lại không dám.
Trữ Lễ Hàn lần nữa bị cô chọc giận đến bật cười. Trong nháy
mắt, ký ức tại khách sạn Hải Lệ lần nữa hiện lên trong đầu
anh.
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn khẽ động: "Ừ, xem ra cô đã chọn cho mình hướng đi tốt rồi a. Chỉ là, làm sao cô biết tôi sẽ
không giết cô, đem xác cô vứt xuống biển hả?"
Úc Tưởng:
"Vậy không được, đây chẳng phải quá tiện nghi cho Hà Vân Trác
sao, người ta gọi là gì nhỉ? À, chính là sống chết có nhau.
Anh đã xem qua Lưu Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng nhau hóa bướm
chưa? Kia không phải là trực tiếp cho Trữ thiếu đội nón xanh
sao?"
Hệ thống: [...]
Cô còn thật sự dựa vào cái
kịch bản cẩu huyết kia mà kể thêm sao? Thật sự không sợ Trữ
Lễ Hàn giết chết cô à?
Trữ Lễ Hàn cảm thấy ngón tay có chút ngứa. Rất muốn cạy miệng cô ra xem bên trong có gì.
"Trong bụng tôi còn có con của anh, ít nhất cũng phải đợi tôi sinh nó ra phải không?"
Hệ thống: [...] cô còn dám ở đây cò kè mặc cả sao?
Trữ Lễ Hàn giọng điệu điềm đạm: "Có lẽ con người tôi vốn không thích trẻ con a."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Biên không nổi nữa rồi à? Tên đàn ông này tính tình
biến thái không phải chỉ để trưng cho đẹp. Cô đừng có tranh cãi với anh ta nữa!]
Đôi mắt cô lóe sáng, hàng lông mi run lên: "Vậy thật ngại a, xem ra
trong lòng Trữ đại thiếu chỉ có mình tôi. Ngoài tôi ra, không ai có thể có được tình yêu của anh."
Người phía sau Trữ Lễ Hàn đều sắp quỳ lạy cô đến nơi rồi.
Úc Tưởng lông tơ đều bắt đầu dựng đứng, đây là phản xạ của động vật khi phát hiện ra nguy hiểm, chỉ là cô trước sau đều cố
gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Úc Tưởng nhanh miệng lảm nhảm: "Vậy anh coi như xong rồi."
Trữ Lễ Hàn:?
Sao? Cô thật sự không sợ? Hơn nữa, sao lại là anh xong rồi?
Úc Tưởng: "Chờ đến năm thứ nhất sau khi tôi chết, anh vẫn không có cảm
giác gì. Năm thứ hai sau khi tôi chết, anh bắt đầu có chút nhớ tôi. Năm thứ ba, năm thứ tư sau khi tôi chết, anh sẽ biết được rằng lúc quay đầu lại đã không thể nhìn thấy tôi được nữa, vô cùng đau
lòng... Mười năm trôi qua, anh đã thành danh, đứng trên đỉnh cao của
sự nghiệp, anh sẽ càng nhớ tôi nhiều hơn... Nhưng tôi đã chết, mà cũng vì anh không thích trẻ con, cho nên ngay cả một đứa con
cũng không có...
"Anh càng nghĩ càng đau lòng, từ nay về sau nhìn ai cũng thấy tôi, nhưng đáng tiếc ai cũng không phải tôi..."
"Anh có tất cả, nhưng không có được tình yêu. Cả đời này sẽ sống trong cô độc a."
Hệ thống: [...?]
Chu Thiếu Sơn: "..."
Hệ thống: [Cô đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết vậy?]
Úc Tưởng: Cũng tàm tạm, khoảng hơn một trăm cuốn. Tôi thấy làm nữ
anh hùng chết trong biển lửa tốt hơn nữ phụ pháo hôi nhiều a.
Mà này, anh nói xem anh ta bắn súng có tốt không? Có thể một
phát bắn chết tôi không?