"Có phải là Hà thiếu đưa con về không?" Chú ba hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: "Ân."
Chú ba vội la lên: "Vậy sao con không mời người ta vào nhà dùng
tách trà, một chút quy củ như vậy cũng không biết sao!"
Úc Tưởng vô tội đáp: "Con cũng không biết, con vừa xuống xe, anh ta đã phóng ga đi mất rồi. Này có phải là không muốn gặp chú
không?"
Chú ba:?
Chuyện liên quan gì đến ta?! Muốn ném cái nồi này cho ta sao?
Mà Úc Tưởng mấy ngày nay là bận bịu đến văn
phòng luật sư một chuyến. Cô chưa từng ngại nhận mình không đủ
năng lực cho nên đã dứt khoát đem hợp đồng mà Thẩm tổng giao
cho đi tìm người có chuyên môn xét duyệt. Sau khi xác định không
có vấn đề gì mới mang đến công ty.
Thẩm tổng vốn cho
rằng hai ngày nay cô đều ở cùng Hà Vân Trác, Lăng Sâm Viễn hoặc là Trữ Lễ Hàn. Dù sao thì, ai trong số họ anh ta đều không
chọc nổi, thậm chí còn muốn nịnh bợ một chút.
Cho nên
lúc Úc Tưởng đến công ty, Thẩm tổng không chỉ không trách cô
trễ nãi công việc, mà sau khi ký tên vào hợp đồng còn mời hào sảng lên tiếng mời cô, "Ngày mai có một buổi tiệc trao giải
của các võng hồng, tôi định sẽ mang cô đi cùng."
Thẩm tổng: "... Không có, bất quá mọi chi phí đi lại đều do công ty chi trả, hơn nữa còn có công tác phí a."
Úc Tưởng sảng khoái đáp ứng: "Đi!"
Thêm lương bớt việc, chính là động lực đi làm cho cái loại người như cô nha!
Ngày hôm sau, Úc Tưởng chuẩn bị xong mọi thứ, rất sớm đã đi ra ngoài.
Hà Vân Trác vừa mới kiểm tra tin nhắn chưa xem hôm trước.
[Hà thiếu, từ bỏ đi, thế gian đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ? Cô gái
kia rất thích Lăng Sâm Viễn. Là chính miệng anh ta nói với tôi,
đặc biệt đặc biệt thích a!]
Hà Vân Trác vốn dĩ đã muốn từ bỏ nhưng sau khi đọc được tin nhắn này thì sắc mặt nhanh
chóng trầm xuống, ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Lăng Sâm Viễn... Một đứa con ngoài giá thú.
Dựa vào đâu mà ai cũng thích hắn?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay lòng. Nhưng Úc Tưởng thì không
chắc... Nếu trong bụng của cô là con của Lăng Sâm Viễn vậy
chẳng phải càng thú vị sao? Con của hắn phải gọi anh ta bằng
cha, còn phải mặc cho anh ta hành hạ.
Sau đó Lăng Sâm Viễn sẽ phát hiện, hăn không xứng đáng được yêu thương a.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn đi, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lúc anh ta lái xe đến trước cửa nhà Úc gia, người chị họ vừa liếc mắt đã nhận ra.
Sự tình với Hà gia không phải xong rồi sao? Hà Vân Trác không phải đã mấy ngày không xuất hiện rồi sao? Cô ta sửng người đứng
đó, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
"Sao vậy? Không chào đón tôi sao?" Hà Vân Trác lên tiếng lần nữa.
"Không không, là Úc Tưởng không có ở nhà. Em ấy đi tham gia hoạt động rồi." Người chị họ dừng một chút, vẫn không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng, "Tôi còn tưởng Hà thiếu sẽ không đến
nữa..."
Hà Vân Trác ánh mắt tối đi, cười nói: "Là tôi sợ Úc Tưởng không thích tôi cho nên mới không tới."
Chị họ nghẹn họng.
Chân tướng là như vậy sao? Hà Vân Trác vậy mà lại sợ Úc Tưởng không thích anh ta sao?
Úc Tưởng có tài đức gì chứ?
Chị họ nén giận trong lòng nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài,
chỉ có thể miễng cưỡng cười cười: "Thì ra là vậy a."
"Cô ấy đi tham gia hoạt động ở đâu?" Hà Vân Trác lại hỏi.
Hà Vân Trác: "Không cần đâu, cô mở bản đồ định vị lên tôi chụp lại là được."
Chi họ càng tức giận hơn.
Hà Vân Trác vậy mà đến số điện thoại cũng không muốn cho cô?
Cô ta đương nhiên không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải mở
bản đồ lên tìm địa chỉ sau đó đưa cho Hà Vân Trác.
"Tách tách" một tiếng nhỏ vang lên, Hà Vân Trác sau khi chụp xong liền rời đi.
Bên này, Úc Tưởng và Thẩm tổng vừa mới đến hội trường nơi tổ chức hoạt động.
"Đó là... Ngư Ngư?"
"Hình như đúng là cô ấy."
"Lần này trao giải không có phần cô ta, cô ta đến làm gì?"
"Bên cạnh cô ta là ai? Chắc không phải là bạn trai chứ? Tôi nhổ, là một Địa Trung Hải* a!"
(*Địa Trung Hải này ý là chê đầu ổng bị hói á! Ha ha!)
Âm thanh trào phúng này quá lớn, vừa vặn câu sau cùng lọt vào tai Thẩm tổng.
Năm nay vừa mới 30 tuổi, Địa Trung Hải – Thẩm tổng cảm thấy rất: "......"
Bị vũ nhục thì cũng thôi đi! Nhưng bạn trai có thể nói bừa được sao? Tôi con mẹ nó xứng sao? Tôi không xứng a!
Ban tổ chức sự kiện chọn địa điểm tại hội trường của một khu
trung tâm thương mai. Bên cạnh có khu vực mua sắm, trên lầu còn
có chỗ ăn uống và siêu thị.
Lúc này, ban tổ chức vẫn chưa sắp xếp xong mọi thứ nên phóng viên vẫn chưa được vào.
Thẩm tổng sờ sờ kiểu tóc của mình, cũng không quá để ý mà thương tâm. Anh mang theo Úc Tưởng đi khắp nơi bắt đầu tìm kiếm võng
hồng, mong muốn đào ra hai nhân tài cho công ty.
Đem đến Úc gia thì sợ gia đình đó sẽ nghĩ nhiều. Đem đến công ty
của Úc Tưởng, lại sợ ông chủ của cô sẽ hiểu sai ý. Như thế
nào cũng cảm thấy khó khăn.
Bất quá, cũng không thể như vậy mà cho qua được, dù sao Trữ thiếu cũng đã lên tiếng. Ài!
Thư ký Vương dứt khoát lùi lại phía sau đoàn người mấy bước, xoay người đi tới khu bán sản phẩm cao cấp.
Lát sau, người phụ trách mới phát hiện thư ký Vương không còn ở đó nhưngcũng không quản anh đã đi đâu.
Trữ Lễ Hàn không thèm quan tâm đối phương là ai, chỉ gật gật đầu rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Cô gái không hề tiết chế âm lượng lớn tiếng nói: "Hôm nay em đến
tham gia hoạt động trao giải a. Thuận tiện ghé thăm anh một
chút. Anh đang tiếp đón Trữ đại thiếu sao?"
Người phụ trách qua loa đáp: "Được rồi, được rồi. Anh biết rồi, em đi trước đi. Lát nữa sẽ đến tìm em."
Cô gái kia mất hứng, giữ chặt cánh tay anh ta, thấp giọng nói:
"Em ở lại một chút không được sao? Phía dưới hoạt động còn
chưa bắt đầu, rất nhàm chán. Cái đám võng hồng kia quá kém
cõi, em không thể nói chuyện được. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Chút nữa em đi cùng, anh cho nhân viên ở dưới lén chụp vài tấm ảnh a."
"Em định làm cái gì?"
"Cũng không có gì, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao? Cái đồ thiên kim giả đó! Sau khi bị em vạch trần, cô ta lại tới
tham gia tiệc đính hôn của Kim gia, đoán chừng là được kim chủ
mang tới. Về sau, đám người trên mạng không nói xấu cô ta nữa,
còn bắt em phải xin lỗi... Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi? Cô ta chính là cái đồ thiên kim giả! Lát nữa chụp hình xong
đăng lên mạng, để cho đám người kia biết rốt cục ai mới là
vàng thật..."
Người phụ trách liền đẩy em gái của mình sang một bên, ra hiệu cho
nhân viên tới ngăn cô ta lại, sau đó mới nhanh chóng trở về đi
bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
Sau khi đóng gói xong, anh cân nhắc khối lượng trong tay, cảm thấy
đã tương đối liền đi xuống lầu. Vừa đi vừa gọi cho Trữ Lễ
Hàn. ngôn tình hài
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: "Ừm?"
"Trữ thiếu, tôi tình cờ nhìn thấy Úc Tưởng dưới lầu, hình như cô
ấy đến tham gia hoạt động. Tôi định đem quà đến tặng cô ấy,
ngài thấy có được không?"