Hai người còn chưa cơm nước xong, tiếng chuông cửa vội vã vang lên.
Khánh Vân vừa mở cửa ra, Cận Hiên và An Ngọc lòng như lửa đốt xông đến hỏi,
"Thế nào? Không có việc gì chứ?" An Ngọc lôi kéo Khánh Vân hỏi không
ngớt, "Nhất Đại sáng sớm nghe nói đêm qua quán bar bị đập phá, cậu còn
bị đánh, có bị thương ở đâu không?"
"Tớ không sao." Khánh Vân vội vàng nói.
Cận Hiên trái lại khi vừa đến thì thấy Kim Duyên đang cúi đầu ăn, mi tâm của Cận Hiên hơi cau lại, cô ta tại sao lại ở đây?
Kim Duyên cũng thấy Cận Hiên và An Ngọc, bởi vì tự cảm thấy mình và hai
người đó không có gì để nói, vì vậy cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn mì.
Cận Hiên xoay người hỏi Khánh Vân "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên quán bar lại bị đập phá?" Nàng hỏi Khánh Vân, nhưng ánh mắt lại
nhìn Kim Duyên. Ngày hôm qua quán bar bị phá, ngày hôm nay mới sáng sớm
lại nhìn thấy Kim Duyên ở đây, không nghi ngờ nàng cũng khó.
Khánh Vân liếc mắt nhìn Kim Duyên, sau đó kéo tay Cận Hiên cùng An Ngọc đi vào thư phòng.
Lúc An Ngọc nhìn thấy Kim Duyên, đôi mắt mở to, đồng tử co lại. Cô ta làm sao ở đây?
Ba người vừa vào thư phòng liền đóng cửa.
An Ngọc liền kéo Khánh Vân lại tra hỏi, "Tiểu Hi, thành thật khai báo, Kim Duyên tại sao lại ở đây? Cậu có gian tình với cô ta?"
"Không có." Khánh Vân lập tức phủ nhận, "Ngày hôm qua đúng lúc có cô ấy ở trong quán bar, nên đã ra tay cứu tớ."
Cận Hiên hỏi: "Vậy lý do quán bar bị phá có dính liếu đến cô ta sao?" Nếu
thật sự có liên quan, nàng sẽ khiến cô ta hôm nay không ra được khỏi
cửa.
"Không có."
...
Kim Duyên ăn mì xong, mà ba
người kia còn chưa ra. Nàng cầm chén tiến đến nhà bếp rửa sạch, lau dọn
sạch sẽ chiếc bàn, mà cửa thư phòng cũng chưa mở ra. Nghiêng đầu suy
nghĩ một chút, ra sofa xem TV. Vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng cảm
thấy thật không có lễ phép, vì vậy ngồi ở đây chờ Khánh Vân ra.
Nàng ngây người nhìn chăm chăm chiếc TV, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng có
chút khó chịu. Khánh Vân, An Ngọc, Cận Hiên ba người ấy chắc hẳn đang
thảo luận chuyện xảy ra đêm qua, mà mình lại bị ba người đó ngăn cách ở
ngoài. Nàng nên bị ngăn cách ở ngoài, không phải sao? Nàng chỉ là người
ngoài, Cận Hiên chẳng qua đang đề phòng mà thôi. Nhẹ nhếch khóe miệng,
không phải là đêm qua nàng ra tay đánh mấy tên đó bỏ chạy sao, ba người
đấy coi nàng là người nhà mới phải đúng không? Cũng nên nể mặt nàng một
chút đúng không? Kim Duyên! Nàng tự giễu hừ nhẹ một tiếng.
Thời gian phút chốc đã đến 10 giờ, cánh cửa rốt cục cũng mở ra.
Cận Hiên ngồi xuống trước mặt Kim Duyên, nói: "Kim Duyên, cô cứu Khánh Vân, tôi rất cảm kích, xem như là Cận Hiên tôi nợ cô một cái nhân tình, về
sau có gặp gì trắc trở..." Nàng chưa nói xong, Kim Duyên liền đứng lên
hướng Khánh Vân nói: "Trần tổng, tôi đi trước. Tạm biệt."
"Được." Khánh Vân gật đầu. Nàng nhìn ra được giữa Cận Hiên và Kim Duyên có mùi thuốc súng, hai người có chút bất hòa.
Kim Duyên với tay lấy quần áo dơ của mình, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
"Nếu như sau này tôi muốn gặp cô, làm thế nào để liên lạc?"
"Không cần." Kim Duyên nói, nàng và nàng là hai người hai thế giới khác nhau,
các nàng không cần thiết phải liên lạc với nhau. Đêm qua là một đêm ấm
áp, để nàng chậm rãi cất kỹ nó trong trí nhớ đi.
"Cô —— " Bị từ
chối một cách thẳng thừng! Trên mặt Khánh Vân một hồi trắng một hồi
xanh, cảm thấy có chút khó chịu. Nàng cắn môi dưới, xoay người đi vào
nhà.
"Tôi sẽ cho cô số điện thoại." Trước lúc nàng đi vào nhà, tiếng của Kim Duyên truyền đến tai nàng.
Kim Duyên nói xong liền tiến vào thang máy, thấy vẻ mặt kia của Khánh Vân,
nàng đột nhiên thấy mình thật tàn nhẫn, thậm chí còn không hợp tình hợp
lý, lòng kích động, đầu óc cũng kích động, nàng nghĩ mình nên mua một
chiếc di động chỉ dùng riêng cho Khánh Vân, rồi liền bật ra câu ấy.
Lúc nói xong nàng liền thấy hối hận, mình cần gì phải đi gặp cô ấy chứ! Nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại.
Chỉ cần đi mua một cái điện thoại di động sau đó gửi số cho Khánh Vân là được rồi.
Sau khi đưa cho Khánh Vân số điện thoại thì không có gì nữa, đại khái mười
ngày sau, Khánh Vân mới liên hệ với Kim Duyên. Lúc đó Kim Duyên đang nằm trên giường cuộn mình trong chăn. Mơ mơ màng màng liền nghe điện thoại
reo, nhưng vẫn không có phản ứng, đem đầu vùi xuống dưới gối tiếp tục
ngủ. Tiếng chuông điện thoại vẫn chưa từ bỏ ý định làm phiền, cứ tiếp
tục reo, Kim Duyên bị nó làm cho không ngủ được, tức giận đứng dậy, đi
theo tiếng chuông ở trên túi áo tìm được điện thoại di động.
Thấy đúng là điện thoại di động đang đổ chuông, lập tức nghĩ đến Khánh Vân, chỉ có cô ấy mới có số điện thoại của nàng.
"Alo!" Kim Duyên mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mới 10 giờ, chưa được 12 giờ nữa gọi điện thoại tới làm cái gì? Nàng vừa mới ngủ chưa được mấy tiếng a.
"Kim Duyên à?" Âm thanh dịu dàng dễ nghe của Khánh Vân từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Ừ." Kim Duyên lên tiếng, "Có việc gì?" Đã có Cận Hiên che chở cho nàng và
An Ngọc, nàng không cảm thấy ở mình có lợi ích gì để Khánh Vân phải tìm
đến.
"Trưa nay tôi muốn mời cô đi ăn."
"Đi ăn?" Kim Duyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô ấy mời nàng đi ăn làm gì?
"Ừ, tôi muốn cám ơn cô." Khánh Vân nói.
"Ế! Không cần." Kim Duyên trả lời. Cảm thấy không hiểu, thế nào mà đột
nhiên muốn mời nàng đi ăn để cảm ơn? Phản xạ tự nhiên muốn tránh né
Khánh Vân, sự dịu dàng của cô ấy, sự ấm áp của cô ấy làm nàng cảm thấy
khó xử cũng như khó hiểu, khẩn trương và sợ.
"Tôi đứng trước cửa nhà hàng đợi cô, trưa 12 giờ hôm nay." Khánh Vân nói xong liền cúp điện thoại.
Kim Duyên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vừa bị cúp máy một cách đột ngột, người này không nói đạo lý gì cả! Còn dám cúp điện thoại của mình nữa
chứ! Từ lúc nàng làm lão đại đến bây giờ không có người nào dám cúp điện thoại trước nàng, thông thường đều là nàng cúp máy trước! Quăng chiếc
điện thoại lên sô pha, mặc kệ cô! Quyết định chui về giường tiếp tục
ngủ. Từ ngày bị xa thải đến nay đã nửa tháng rồi, vậy mà nàng vẫn chưa
tìm được việc làm thích hợp, vì lẽ đó nàng rất rảnh rỗi, sáng ngủ, tối
nằm ở nhà xem DVD hoặc TV.
Nằm xuống không được bao lâu, tự dưng
lại nghĩ đến Khánh Vân có nói sẽ chờ nàng cùng ăn cơm. Nếu như nàng
không đi, chắc hẳn cô ấy sẽ phải ngồi một mình ở chỗ đó và chờ đợi với
một gương mặt không mấy dễ chịu, như lộ vẻ gì đó không được bình tĩnh.
Trên giường lăn qua lăn lại trằn trọc không cách nào ngủ được, có cảm
giác nếu mình không đi sẽ thiếu nợ cô ấy cái gì đó, vì vậy cô bật ngồi
dậy, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Khánh Vân, nói cho cô ấy biết
nàng sẽ không tới, cô ấy khỏi phải chờ.
"Alo! Thật ngại, tôi hiện tại đang họp, xin chốc lát hãy gọi lại."
Kim Duyên chưa kịp nói đầu dây bên kia đã cúp máy. Nàng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, nói không nên lời!
Đến 11 giờ rưỡi, nàng lại gọi điện thoại một lần nữa, màn hình hiển thị
cuộc gọi không kết nối được. 11 giờ 45 Kim Duyên gọi thêm lần nữa, điện
thoại đã đổ chuông, Khánh Vân lên tiếng: "Alô, Kim Duyên, cô tới rồi à?
Hiện tại tôi đang trên đường đến, sẽ nhanh lắm."
"Không..."
"Ừm, vậy cô nhanh lên một chút, được rồi, tôi cúp máy trước, đang lái xe." Sau đó liền cúp máy.
Kim Duyên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, đứt mạch máu não mà! Hít sâu vài hơi mới bình tĩnh trở lại. Đây là cái thể loại gì vậy! Đem cái
điện thoại ném lên sô pha, tôi mặc kệ cô, để cho cô chờ.
Ngồi
trên sô pha được 2 phút, lại muốn biết Khánh Vân một mình chờ ở nơi nào, nói không chừng phải mất mặt một lần, cô ấy cố ý mời nàng đi ăn, nàng
không đi thì hình như không được lịch sự. Mặc khác lại muốn Khánh Vân
đồng ý cho cô một công việc đàng hoàng, nhớ lại khoảnh khắc ở nhà cô ấy
được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, tim bắt đầu đập nhanh.
Sau
đó xoay người ngồi dậy, vội vàng tắm rửa thay đồ, mang bóp tiền cùng
điện thoại di động liền lao ra khỏi cửa, vội vã chạy đi.
12 giờ
10 phút, cô xuất hiện trước mặt Khánh Vân. Hơi thở hắt ra, giọng điệu
gấp gáp, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn." Thanh âm vẫn lạnh
lùng, nghe không có chút gì gọi là xin lỗi từ giọng điệu đó.
"Không sao, mời ngồi." Khóe miệng Khánh Vân khẽ cười. Nàng còn tưởng rằng cô
ấy sẽ không đến, xem ra Kim Duyên chưa từng biểu hiện bất cứ điều gì
ngoại trừ cái lạnh lùng đáng sợ này.
"Cô thích ăn gì?" Khánh Vân đưa thực đơn cho Kim Duyên hỏi.
"Gì cũng được." Kim Duyên ngồi tựa vào ghế trả lời, làm như không để ý đến.
Khánh Vân đưa thực đơn cho người phục vụ, nói: "Hãy đem lên một phần Gì-Cũng-Được."
"Hả?" Người phục vụ sửng sốt. Đùa hả trời!
"Đem đến một phần Gì-Cũng-Được! Vị tiểu thư này muốn ăn món Gì-Cũng-Được." Khánh Vân nhẹ nhàng trả lời người phục vụ.
Người phục vụ nhìn về phía Kim Duyên, nhã nhặn nói: "Xin lỗi quý cô, ở đây chúng tôi không có món Gì-Cũng-Được."
Kim Duyên nhìn Khánh Vân, nàng thờ ơ cúi đầu nhìn thực đơn không điếm xỉa
tới cô, khóe miệng mỉm cười như gió xuân vừa lướt qua mặt. Nàng dám chặt đầu mình xuống cược rằng Khánh Vân cố tình làm khó dễ nàng, làm nàng
mất mặt. Nàng xoay qua nói với người phục vụ: "Tùy ý đem mấy món đặc
biệt là được." Người phục vụ lấy lại thực đơn tùy tiện viết 2 dòng.
Tiếp đó Khánh Vân cũng gọi món, sau đó đem thực đơn giao cho người phục vụ.
Vừa ngẩng đầu phát hiện Kim Duyên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm
vào nàng.
"Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?" Khánh Vân
làm như thật, vội vàng mở túi ra lấy gương ra xem, "Không có gì a? Rất
sạch sẽ, đẹp đẽ, trắng trẻo."
Kim Duyên bị nàng đánh bại, nàng
quay mặt xoay qua hướng khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thời gian ở
công ty của Khánh Vân chỉ thấy nàng cùng mấy lão già đại gia nói chuyện
đùa giỡn, bình thường thì dở khóc dở cười, nàng cũng không muốn quan tâm đến cô ta, bằng không khẳng định sẽ bị cô ta làm cho phiền đến chết.