"Thiên Quân, tiểu nữ bất tài, muốn ở lại Thiên cung một thời gian. Lúc
ấy phụ quân để lại một số y thuật, chưa kịp truyền thụ hết đã... hy
sinh, có vài y thư chỉ trong Thiên cung mới có, tại hạ muốn nghiên cứu,
không biết có quấy rầy hay không?"
"Không sao, công chúa tùy ý, y thư trong Thiên cung ngươi cứ thoải mái xem. Ngươi nghỉ lại ở Mặc Nhiễm cung phụ cận Hàn Thư viện đi"
"Vậy cảm tạ Thiên Quân."
Khánh Cơ lấy cớ nghiên cứu y thuật ở lại Thiên cung, nghĩ sau khi Thái tử và
Thái tử phi đại hôn, Chiết Nhan và Bạch Chân sẽ thường xuyên tới, đến
lúc đó tùy thời mà động.
———————
Dạ Hoa và Bạch Thiển
thành hôn, theo lệ thường về Thanh Khâu bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại
nhân, hành lễ, bái tạ ân sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ.
Hồ
đế đương nhiên muốn bày đại yến hội, nhưng có tư cách tham gia đơn giản
cũng chỉ là người trong nhà, Chiết Nhan tất nhiên nhảy nhót theo Bạch
Chân đi tụ hội.
Dạ Hoa và Bạch Thiển bái ba bái, uống trà, lễ
tất, yến hội bắt đầu. Mọi người đều là gia đình, cũng không câu nệ cái
gì lễ nghĩa, hoà thuận vui vẻ cảnh.
Cục bột nhỏ A Ly dĩ nhiên là
đi theo phụ quân và mẫu thân. Thanh Khâu đã rất lâu không có thêm trẻ
con, A Ly hoàn toàn thành đối tượng trêu đùa của mọi người. Đứa bé này
vừa đáng yêu, nói chuyện lại như ông cụ non, quả thực khiến người yêu
thương. Bạch Chân được bé gọi là tiểu cữu cữu càng vui sướng, cũng sinh
lòng trêu chọc.
"A Ly, con nói xem, bảo phụ quân và mẫu thân thêm chon con đệ đệ hoặc là muội muội thế nào?"
"Đương nhiên là được! Vậy thì con sẽ không phải là nhỏ nhất ở Thiên cung nữa
rồi! Tiểu cữu cữu, nghe nói người và tiểu cữu phụ cũng đã thành thân
nhiều năm, sao không thấy người sinh em bé?"
Mặt Bạch Chân
"phừng" một cái, đỏ bừng. Lời này tuy không lớn tiếng, nhưng mọi người
đều nghe được, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đồng loạt cười
to. Bạch Thiển càng vui vẻ mà xem, nghĩ thầm không hổ là con trai mình.
Chiết Nhan sờ sờ cái mũi, nói khẽ với Bạch Thiển đang cười: "Khụ... Ngươi dạy cục bột nhỏ này không tồi."
"Đương nhiên rồi." Bạch Thiển tự hào mà cười.
"Tiểu cữu cữu, sao người không nói gì? Mọi người đang cười cái gì vậy? A! Vết đỏ trên cổ người là cái gì?"
"Muỗi cắn..." Chiết Nhan rốt cuộc lên tiếng giải vây. Vị kia nhà mình da mặt
mỏng, nếu lại không nói lời nào sợ là sẽ giận dỗi với mình.
"Ồ... Vậy thì giống mẫu thân rồi. Muỗi này trên trời dưới đất đều có nha,
thật là lợi hại." A Ly vẻ mặt hồn nhiên. Trẻ con ngây thơ, nhưng lời này vừa nói ra lại dẫn tới tất cả càng cười không ngừng.
Bạch Chân
cuối cùng chịu không nổi mọi người trêu đùa, mặt càng đỏ hơn, buông A Ly ra, rời khỏi ghế trốn mất. Chiết Nhan tuy rằng trong lòng vui vẻ, nhưng cũng bận tâm đến tâm tình của vị kia nhà mình, cười gõ gõ trán tiểu A
Ly, lắc đầu, nhận mệnh mà đuổi theo.
Người nhà Bạch gia ở lại
cuối cùng cũng nhịn không được, lại cười ra tiếng. Hồ hậu không khỏi cảm thán: "Da mặt của Chân Chân còn mỏng hơn cả Thiển Thiển nữa."
Bạch Chân đi đến bên hồ nước, tùy tay ném đá, nghĩ thầm thế nào mà mình lại
thành đối tượng trêu chọc rồi? Chẳng phải người ta vẫn nói vợ chồng mới
cưới mới dễ dàng bị trêu chọc sao? Đều tại lão phượng hoàng kia!
Ném chưa được vài cục đã nghe thấy phía sau có tiếng của "đầu sỏ gây tội" kia: "Chân Chân."