Yến hội tới hồi kết thúc, chúng tiên gia bắt đầu tan cuộc, Bạch Chân
cũng sẽ không quấy rầy đêm tân hôn của đôi vợ chồng son kia, hàn huyên
với Bạch Thiển vài câu, dặn dò Dạ Hoa không được phụ nhau xong, liền rời khỏi Tẩy Ngô Cung.
Chiết Nhan vốn chờ ở cửa Thiên cung, lúc này
đang tán gẫu với một người, nhìn kỹ, chẳng phải là tiểu nha đầu vừa nãy
đó sao? Chưa đến một nén hương, sao đã từ đánh tròng mắt trở về biến
thành chuyện trò vui vẻ rồi!?
Chiết Nhan thấy Bạch Chân đen mặt
đi tới: "Chân Chân, chúng ta đi thôi, Khánh Cơ công chúa cho ta mấy vị
thần dược, vừa lúc cần dùng cho chứng bệnh của ngươi, trở về rừng đào ta sắc cho ngươi uống."
Bạch Chân nhìn thoáng qua Khánh Cơ, nhàn nhạt nói một câu đa tạ, liếc Chiết Nhan trắng mắt một cái, xoay người đi.
Khánh Cơ âm thầm cảm thấy quan hệ giữa hai người này có khả năng còn thân mật hơn cả trong lời đồn, nhìn thế nào cũng thấy Bạch Chân giống như đang
ghen, sai thủ hạ đi điều tra quan hệ của hai người bọn họ.
Phu
phu hai người trở về rừng đào, Bạch Chân không để ý tới Chiết Nhan, phi
thân một cái nhảy lên cành đào nhắm mắt dưỡng thần, Chiết Nhan đương
nhiên phải đuổi theo dỗ, đứng dưới tàng cây ngửa đầu nói: "Chân Chân à,
công chúa kia tới tìm ta nói cô ấy biết ta gần đây đang tìm mấy vị
thuốc, trùng hợp trong kho của gia tộc có, hôm nay tìm cơ hội muốn cho
ta, ta nhận lấy, chỉ cảm tạ cô ấy vài câu thôi."
"Nếu cô ta không dụng tâm kín đáo với ngươi, làm sao biết ngươi gần đây đang tìm thuốc?
Ngươi biết rõ cô ta khuynh tâm ngươi, ngươi còn không biết cự tuyệt?"
"Chân Chân, mấy vị thuốc kia thật sự không dễ tìm, ta đã tìm khắp Tứ Hải Bát
Hoang cũng không tìm được, bây giờ có mà không uổng công phu, ta là nghĩ thân thể của ngươi quan trọng, tâm tư của tiểu nữ tử kia ta cũng không
dám trêu chọc nhiều, nhưng nếu ngươi cảm thấy không ổn ta sẽ trả lại."
"Ai da, đừng, nhận cũng nhận rồi, chẳng lẽ ngươi lại đi gặp cô ta lần nữa
mà trả! Cô ta lại cho rằng ngươi dụng tâm kín đáo, chiêu ngươi đi ở rể
Ưng tộc."
"Phì! Chân Chân à, giấm chua mười mấy vạn năm này quả
thực không bình thường. Yên tâm đi, Phượng tộc ta và Cửu Vĩ Hồ tộc ngươi đều giống nhau, một đời một kiếp một đôi người, ta đã kết hôn, sao có
thể một phu hai thê? Huống chi, trong mắt ta, Tứ Hải Bát Hoang ai cũng
kém xa ngươi."
Bạch Chân cuối cùng ngồi không được, xoay người
rơi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không biết sao lại mắt mù mà coi
trọng cái tên lăng nhăng ngươi."
Chiết Nhan vui vẻ cực kỳ, đến
gần chút, cười nói: "Chân Chân, ở phương diện này ánh mắt của ngươi thật sự không bằng ta đâu." Nói xong định hôn lên.
Bạch Chân né
tránh, trốn ra sau cây đào, Bạch Chân cách cây đào rất gần, chợt lóe một cái khiến Chiết Nhan suýt chút nữa hôn luôn thân cây. "Lão phượng
hoàng, ngươi... ngươi có biết xấu hổ không? Giữa ban ngày ban mặt, buổi
sáng mới vừa... Ưm..."
Sói đói háo sắc Chiết Nhan nào sẽ bỏ qua
Bạch Chân đang ghen? Tu vi ở thời điểm này rất hữu dụng, Bạch Chân còn
chưa kịp phản ứng đã đuổi theo hoàn thành hành vi ăn bớt vừa rồi.
"Chân Chân nói ta là đồ lăng nhăng, mà ta từ trước đến nay chỉ nghe lời Chân
Chân, dù sao cũng phải làm một chút gì đó... mới không phụ lòng ngươi
chứ. Đừng trách ta." Nói xong ôm Bạch Chân chặt hơn vào lòng, dán bên
tai Bạch Chân nói: "Chuyện xấu hổ hơn hai chúng ta cũng đã làm rồi, việc này... đương nhiên là không biết xấu hổ."
"Vậy ngươi hôm nay về
phủ đi, ta ngủ nhà tranh. Ngươi không biết xấu hổ, ta vẫn biết." Bạch
Chân đỏ mặt đẩy Chiết Nhan ra, trốn như bay mất.
Chiết Nhan nhìn
tiểu hồ ly nhanh chân bỏ chạy, nghĩ mấy ngày gần đây quả thực lăn lộn
hơi quá, Bạch Chân không ở bên cạnh cũng tốt, đỡ cho mình không khống
chế được.
Ngẫm lại cũng xấu hổ, mấy chục vạn năm trước thanh tâm quả dục, chưa từng cảm thấy nghẹn đến mức hoảng hốt đến thế, kết quả
vừa gặp hồ ly nhà mình sao đã cầm giữ không được rồi?! Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hai người bọn họ lại chẳng hề như vậy, vẫn luôn như vợ
chồng mới cưới, xem ra cũng phải điều tiết lại.
Chẳng qua, con phượng hoàng già nào đó ngủ một đêm trên cây đào trước cửa nhà tranh không biết là chuyện thế nào nhỉ?