[Hp] [Drahar] Tàn Khuyết Chữ Cái
"Harry! Katie hôm nay chuyền bóng thật sự là quá đẹp đúng không!" Ron
mặt đỏ bừng nói, bọn họ đang xách chổi đi trên đường nhỏ về Hogwarts.
Tóc đỏ thiếu niên hứng thú bừng bừng phấn chấn mà nói về trận thi đấu,
Harry nói hôm nay mấy Truy thủ biểu hiện xuất sắc, ai lại phạm quy,
chiêu thức nào làm lỗi, Tấn thủ nào mạnh mẽ, mà bên cạnh Hermione đối
với Ron biểu tình cùng động tác khoa trương trợn trắng mắt.
Tới
gần mùa hè, ve sầu ẩn trong lùm cây kêu hết đợt này đến đợt khác, bởi vì chiến tranh nên thời gian nghỉ hè bị chậm lại hơn một tháng, đây là lí
do hiện tại đã trung tuần tháng 7 bọn học sinh còn ở trong trường đánh
bóng.
"Harry, môi bồ khô quá toàn da chết kìa," bọn họ vừa đi,
Hermione tùy ý nhắc tới, Harry không hề hay biết, cậu sờ sờ miệng mình,
một mảnh thô ráp, còn liếm liếm, khô đến phát ngứa, "Đừng liếm! Càng
liếm càng đau, ai cho hai người bay tới bay lui như điên cũng không mang theo mặt nạ bảo hộ, trở về phải thoa dưỡng ngay, hai người, đều phải
làm!"
"Chính là mình cũng không có cái thứ đó a." Harry theo bản
năng mà nghĩ lại liếm một chút, dưới ánh mắt trừng trừng của bạn tốt
nhút nhát sợ sệt lùi về đầu lưỡi.
"Uống nhiều nước cũng sẽ tốt
mà." Ron xen mồm nói, "Đừng nói nữa, anh dùng của em đi." Hermione vung
tóc, ôm sách quay đầu tiếp tục đi nhanh về phía trước.
"Tôi mới không cần dùng! Cái nam nhân nào sẽ dùng son dâu tây chocolate chứ!" Ron kêu lên.
"Ồ? Cho nên anh hiện tại là ghét bỏ hương vị son môi của em sao?" Hermione
đứng lại xoay người trừng mắt hắn, Ron lông mày xoắn vào nhau, lộ ra
biểu tình xui xẻo, "Không có! Tôi chỉ là nói nam nhân không cần son
môi!"
"Hiện tại dùng son dưỡng cũng phải phân giới tính sao?!"
Hermione cất cao âm điệu, nhìn bạn trai mình, rất có khí thế biện luận
một trăm câu.
"Không phải......"
Harry cười ha hả mà nhìn
hai người, tay không tự giác mà vuốt môi đỏ lên một vòng, tiến lên ngăn
bọn họ: "Được rồi mà, mình uống nước là được, chúng ta chậm một chút
liền hết cơm chiều đó."
Tiểu tình lữ tiếp tục đẩy đẩy nhốn nháo
mà đi phía trước, Harry bị bọn họ kẹp ở bên trong dở khóc dở cười, ngẫu
nhiên còn giúp Hermione sặc Ron vài câu, khi Ron nói son môi của
Hermione ăn lên giống Kẹo cứt mũi, Hermione giơ lên sách vở uy hiếp
dường như muốn đánh Ron, cậu ta sợ tới mức cất bước liền chạy.
Nơi xa không trung bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ nhàn nhạt thanh thoát,
dương quang ánh vàng chiếu nghiêng trên người đôi tình lữ, bọn họ truy
đuổi đùa giỡn, vui cười, cùng với không khí của buổi chạng vạng khiến
Harry đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn lạc lõng.
Ba người chậm
rì rì đi vào nhà ăn, đại sảnh đường rộng lớn đã thắp nến, trên đỉnh đầu
là một mảnh ráng chiều mộng ảo. Bốn cái bàn rải rác học sinh ngồi ăn
cơm, một ít người song song ngồi ở bàn trống nói chuyện phiếm đàm tiếu,
dao nĩa va chạm cùng âm thanh nhỏ giọng nói chuyện tạo nên bầu không khí yên tĩnh hài hoà, khiến tâm tình người ta sung sướng.
Harry đi
vào chỗ bọn họ thường ngồi phát hiện trước mặt có một mảnh giấy, được
kẹp giữa đĩa pudding xoài và chén cháo bí đỏ, bên cạnh Ron đang nói
chuyện với George.
Harry rút tờ giấy mở ra, giấy dày màu ngà cột lấy một cây son môi màu trắng bạc tinh xảo, bên trên dùng dùng bút máy
viết một còng chữ xanh màu phỉ thuý: TO HARRY ONLY.
Harry
đồng tử phóng đại, gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ này, từng nét bút đều
hoàn toàn giống lá thư kia, cách viết đầu bút lông dùng sức, như muốn ấn xuyên phá mặt giấy, màu xanh lục đậm tươi mát giống màu Rừng cấm của
Hogwarts. Cậu gắt gao nắm chặt mảnh giấy, ánh mắt không tự giác liếc về
phía sau.
Bàn dài Slytherin hiện không một bóng người.
Harry che giấu thất vọng, bất động thanh sắc đem tấm giấy cất vào túi trường
bào, ăn một ngụm pudding, cười nói gia nhập đối thoại xung quanh.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Harry ngồi cạnh cửa sổ nhìn cây son trong tay, thân màu trắng bạc bên trên có khắc chữ Madam Primpernelle's For Men hoa lệ lóng lánh màu vàng, Harry đem nó xoay vòng, mặt trái viết "Lemon&Mint", cậu dùng hai ngón tay giơ son môi lên quan sát, thiếu niên nheo lại mắt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vật thể kì lạ này.
Cậu thong thả xoay tròn cây son, 360 độ thấy rõ mỗi một tấc, như suy tư gì
mà nhìn chằm chằm nó, tâm tình kì lạ háo hức tựa như cậu bé nhỏ lần đầu
tiên có được mô hình máy bay, thiếu nữ thu được phong thư tình đầu tiên, hay lúc thanh niên thấy nữ nhân của mình mặc váy cưới chậm rãi đi tới.
Harry mở nắp, toàn bộ là một thân sáp màu trắng ngà, trơn nhẵn, dưới ánh
trăng có vẻ hơi trong suốt. Cậu chậm rãi giơ lên trên chậm rãi vụng về
thoa nhẹ, son mát lạnh vị bạc hà an ủi đôi môi khô đến phát ngứa đau
đớn, vị chanh nhàn nhạt chui vào xoang mũi. Son màu trắng trên đôi môi
hồng tới lui tuần tra, giống đôi tay tình nhân lưu luyến không buông.
Harry nắm son môi cúi đầu nặng nề cười lên tiếng, cậu khẽ chống cằm suy tư.
Đáy lòng có một cỗ bọt khí ấm áp, bành trướng bừa bãi như sắp vỡ tan.
Hơn một tháng nay, suy nghĩ của cậu không ngừng bay trở về buổi sáng sớm
gió to đó, Draco lạnh nhạt cùng áo ngủ sọc xanh xen trắng, vẫn luôn ở
trong lòng cậu quanh quẩn không đi. Tiếng ca du mục du dương, cùng ánh
nắng sớm ấm áp mát lành, trong trí nhớ cậu giờ chỉ còn mơ hồ là một mảnh kim sắc, cậu chỉ nhớ rõ thời gian dừng ở lúc thiếu niên kia xoay người.
"Tôi vì sao phải biết điều đó?"
Harry trí lực không có bất luận vấn đề gì, cũng tự nhận chính mình không phải một người trì độn.
Có ai nói qua, khi một người không thể tự kềm chế nghĩ tới ai đó, hắn sẽ
che giấu, làm bộ, phong bế chính mình, nhưng đôi mắt hắn không thể nói
dối.
Harry đem son môi cất đi, bỏ vào hộp gỗ, bên trong, an ổn
nằm đây chính là trang thư ngày đó, cùng áo choàng lụa đen đính huy hiệu Slytherin.
Cậu nhắm mắt lại, mặt nghiêng nhìn cửa sổ.
Chúng ta như thế nào sẽ bắt đầu biết yêu một người?
Là tiểu hài nhi bảy tuổi đưa cho cô gái nhà hàng xóm một cây kẹo que, tình yêu có phải nảy sinh từ giờ phút này?
Là thanh niên đi qua con đường đầy dương liễu, tháng tư gió nhẹ đưa tơ
liễu tung bay, dừng ở trên mái tóc dài của một cô gái xa lạ, thanh niên
lơ đãng tim đập mãnh liệt, có phải đã lộ ra chút rung động đầu đời?
Là lão nhân gia tuổi xế chiều, dưới sự cuốn trôi lau rửa của thời gian,
quên đi dung nhan ban đầu của người mình yêu, lại vẫn như cũ, mỗi sáng
sớm ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt bên cạnh say ngủ nay đã đầy nếp nhăn, lúc này, tình yêu có phải đã lớn lao đến không cần lời nói?
Đó là tình yêu sao?
Chúng ta như thế nào sẽ biết mình yêu một người đây?
Sợi tóc, khuôn mặt, khi người đó cười, vui, giận, yêu, hận, khi mặc sơ mi
trắng cùng tây trang đen, hoặc là bên cạnh lơ đãng một lần sát vai. Là
yêu người đó khí phách hăng hái hay khi suy sụp khổ đau?
Có lẽ
chúng ta là bởi vì một thoáng kinh hồng trong sinh mệnh rồi vô pháp tự
kềm chế mà yêu một người, nhưng đối với Harry Potter mà nói, đây không
phải một việc tùy tiện có thể trả lời.
Không bằng trước tiên tới nói chuyện "Vận mệnh" cái đã.
Các quý ông quý bà, xin giơ lên tay trái, tưởng tượng thấy ngón áp út có
hiện ra tên bạn lữ của mình. Vậy quý vị muốn nó là tên đầy đủ, viết tắt, hay tốt nhất là kỹ càng tỉ mỉ đến tên đệm bà ngoại đều viết lên? Nhưng
là, kế tiếp, tôi muốn che khuất đôi mắt của quý vị, xin nghe kĩ, quý vị
chỉ có thể thấy tên họ bạn lữ của mình chỉ có hai chữ cái, quý vị sẽ lựa chọn bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?
Từ trước đến sau, lộn sau ra
trước, khi bản thân bắt đầu tức giận lên, hoặc là nó sẽ thống thống
khoái khoái hiện lên rõ ràng cho quý vị xem, hoặc là hết thảy giấu đi,
một chút đều không lộ diện.
Không khéo, vận mệnh đã tận lực che
đi đôi mắt Harry Potter. Mà cậu thậm chí không có quyền quyết định từ
khi nào bắt đầu, ấn ký đã xuất hiện.
Harry nhìn tay, nếu, cậu là nghĩ nếu, nếu linh hồn ấn ký nói rõ ràng cho cậu đối phương tên họ là gì, nhà ở
nơi nào, trải qua sự tình gì, như vậy giữa hai người nhất định thiếu rất nhiều đường vòng, nhưng đồng thời, cũng sẽ ít một chút sự việc trăm cay ngàn đắng bôn ba núi đao biển lửa, rồi mới có thể đến gõ vang cánh cửa
trái tim người mình yêu.
Vận mệnh xảo diệu che đôi tay lên mắt cậu.
Nó làm Harry trầm luân, hãm sâu, đồng thời cũng nói tương lai cậu có vô
hạn điều không xác định, người đó hiện đang yêu ai, chỉ sợ người ấy
không có chung tâm tình với cậu, thì tính sao đây?
Đến tột cùng
là yêu hết thuốc chữa rồi mới có liên hệ linh hồn ấn ký với nhau, hay là dây dưa trước rồi mới có tình yêu nóng cháy như lửa?
Harry Potter sẽ nói chính mình là người vế sau.
Mỗi người đều có một cái bí mật không thể cho ai biết. Còn cậu, bí mật là cậu đang yêu một người, yêu đến tuyệt vọng rồi.
****
Draco kéo ra áo ngủ, bực bội ném lên giường, nắm lên chăn bông đem chính mình bọc thành một đoàn.
Hắn nghe thấy tiếng hít thở trầm nặng của mình, tâm tình rối thành một mớ
hồ nhão, không khí sáng sớm thanh lãnh làm hắn toàn thân lạnh lẽo, hắn
còn nghĩ mãi về thanh âm kia của Đầu sẹo, "Tôi chưa nói với cậu.."
Hắn đương nhiên biết cậu khi đó nói nhảm, cái dạng người gì sẽ tên 'Doris
Nelson', vừa nghe liền biết chính một cái tên mới được nghĩ ra tức thì.
Nhưng hắn không muốn nghe Harry nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết chính mình
nếu nghe nhiều thêm một chữ, liền sẽ nhịn không được xoay người lại,
ngang ngược mà hôn lấy môi đối phương. Trong gió to đem em ấy hung hăng
ôm vào lòng ngực, hôn đến thiên thu địa lão, bá đạo cuốn lấy đôi môi mềm mại, bắt lấy cái lưỡi nhỏ ngọt ngào, sẽ hôn lỗ tai cậu, cổ cậu, ngực
cậu, sẽ làm bài hát du mục kia trở thành bài hát kỉ niệm tình yêu của
bọn họ.
Nhưng là.
Hắn làm không được.
Cho nên hắn chạy thoát thân.
Draco Malfoy, điển hình Malfoy, khi ngươi nhút nhát không có gan, liền chạy đi.
Bi thương cùng đau thương bành trướng trong lòng, hắn không nghĩ mình sẽ
khóc, nước mắt rơi xuống nhất định là bởi vì sáng sớm tháng 5 quá lạnh.
Nước mắt rơi xuống, nhất định là lần đó tại phòng rửa mặt hắn đá cửa quá
dùng sức làm đau ngón chân, hiện tại nhớ tới đau nhức kia, mới có thể
khóc.
Nước mắt rơi xuống, nhất định là bởi vì nhớ lúc Tủ biến mất bị hủy, là bởi vì lo bị giết chết, hoảng loạn sợ hãi mới có thể khóc.
Cùng Harry Potter tuyệt không can hệ.
Draco vươn tay chạm tới xương bướm sau lưng, hắn quá rõ ràng mỗi một tấc ấn
ký, ngón tay đụng vào nơi này là đầu nhỏ tinh xảo, xuống chút nữa là cái cổ mảnh khảnh, tiếp theo là thân thể nho nhỏ cùng đôi chân hào hứng giơ lên cao, xuống dưới chút là cái đuôi nhung tơ mềm mại uốn lượn.
Trên cái cổ nhỏ của nai con, hắn hy vọng nơi đó không phải tên Harry Potter, bằng không hết thảy mọi việc liền có thể diễn ra bình thường như trước. Cậu tiếp túc đi con đường dương quang chói sáng, hắn tiếp tục sống cuộc sống bốn bề áp bức tối tăm lạnh lẽo. Hai người vẫn sẽ là hai đường
thẳng song song, tốt nghiệp xong sẽ không bao giờ gặp lại.
Draco lung tung quệt đi nước mắt, từ trong chăn giãy giụa bò ra ngồi trên
giường, bạn cùng phòng vẫn say giấc nồng, không hề biết hắn đến tột cùng đang thống khổ đến mức nào. Hắn thất thần nhìn chằm chằm đối phương ngủ đến giang tay chân hình chữ X, tuyệt vọng nhắm mắt lại lần nữa ngã vào
giường.
Hắn quyết định, cả đời này cũng không nói ra ấn ký của bản thân.
Có lẽ tốt nghiệp xong hắn liền nghe theo ý người lớn trong nhà tùy tiện
tìm một tiểu thư quý tộc nào đó mà kết hôn đi, đối với hắn, đối với em
ấy, đều là con đường tốt nhất.
Nhưng vì cái gì, chính là không cam lòng như vậy?