Lâm Diễn Thành dưới Côn Luân Hư, lúc này Tố Cẩm một mình đợi ở khách điếm.
Ngày ấy, chỉ qua sáng sớm hôm sau, Mặc Uyên liền trực tiếp mang Tố Cẩm đi
tới Côn Luân Hư. Dù sao ngài thường xuyên đi khắp nơi tìm kiếm Liễu
Chiếu Ca, lúc này rời kinh đô, cũng sẽ không làm người khả nghi. Trước
khi đi, Mặc Uyên theo ý của Tố Cẩm, báo cho mọi người trong phủ, không
cần đem chuyện Liễu Chiếu Ca trở về nói ra ngoài, để tránh nhiều việc
phát sinh.
Sáng nay Tố Cẩm dẫn Mặc Uyên tiến vào Côn Luân Hư,
nói cho ngài vị trí chỗ phượng hoàng xong, liền nghe lời Mặc Uyên quan
tâm an nguy của ả, lập tức rời khỏi Côn Luân Hư.
Lúc này Tố Cẩm
đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thanh niên tuấn lãnh trong gương
đồng, dáng vẻ của thanh niên này giống Thái tử Cửu Trọng Thiên, Dạ Hoa.…
Tố Cẩm gợi lên một nụ cười ôn hòa, bóng người trong gương cũng trở nên ôn
nhu. Ánh mắt Tố Cẩm bắt đầu trở nên si mê: "Dạ Hoa…." Dạ Hoa chàng chưa
bao giờ cười dịu dàng như vậy….
Người trong gương này, ả yêu hơn tám vạn năm, nguyện ý vì y mà làm bất cứ việc gì! Nhưng….
Si mê qua đi, trong ánh mắt Tố Cẩm dần dần nhiễm oán hận: "Dạ Hoa, chàng
hai lần hạ phàm, đều cùng Mặc Uyên dây dưa! Chàng cho ta vị trí nào hả!"
Tố Cẩm dường như điên cuồng, đột nhiên lại bật cười, đối với
bóng người trong gương, dịu dàng nói: "Nhưng không sao… Mặc Uyên dùng
thân thể phàm nhân mà vào nơi đó lấy máu phượng hoàng, không chỉ lấy
không được máu phượng hoàng, hơn nữa nhất định sẽ chọc dã tính con
phượng hoàng kia nổi lên, bay khỏi Côn Luân Hư. Đến lúc đó, ngàn vạn
tánh mạng của Lâm Diễn Thành này, đều tính lên đầu Mặc Uyên cả!"
Mặc Uyên! Ta muốn kéo ngươi xuống khỏi vị trí tôn thần! Chịu sự chỉ trích của Tứ Hải Bát Hoang!
Tố Cẩm từ cửa sổ nhìn về phía Côn Luân Hư, tiếp đó Côn Luân Hư từng trận
kim quang lập loè, xem ra Mặc Uyên đang giao chiến cùng con phượng hoàng kia rồi.
Tố Cẩm khóe miệng gợi lên một tia tà cười, Thiên Quân, phương pháp ngài đối đãi với Mặc Uyên thật sự là quá tiện nghi, ta
không cam lòng!
Tố Cẩm ở đây mộng đẹp nghĩ Mặc Uyên bị Tứ Hải Bát Hoang chỉ trích, lại không biết phượng hoàng kia kỳ thật đã có chủ rồi. Ngày đó Tố Cẩm chỉ là mượn linh khí của Côn Luân Hư để có tu vi nhanh
hơn, thấy phượng hoàng dưới chân núi từ trước đến nay không người nuôi
nấng, liền cho rằng phượng hoàng này chỉ là tạm thời sống ở Côn Luân Hư. Từ khi đó Tố Cẩm liền nghĩ lấy máu của nó trọng tố huyết mạch. Chỉ là
hiện nay, Tố Cẩm càng hy vọng Chích Phượng Hoàng kia có thể bị Mặc Uyên
chọc giận, rời khỏi Côn Luân Hư, rồi sau đó tàn sát mấy ngàn tánh mạng ở Lâm Diễn Thành.
Như thế, Côn Luân Hư cùng Mặc Uyên, đều khó thoát tội này!
Dưới Côn Luân Hư, Mặc Uyên cầm trường kiếm trong tay, nhưng lại trước sau
vẫn tiến không được tới bên cạnh phượng hoàng một bước, càng không nói
gì đến lấy máu phượng hoàng.
Nếu mà Mặc Uyên về lại thần vị,
phượng hoàng này nhất định không dám kiêu ngạo như vậy. Chỉ là hiện giờ
Mặc Uyên là phàm thân, phượng hoàng chỉ biết tên phàm nhân yếu đuối
trước mắt này làm phiền nó thanh tĩnh, nó thề phải giết tên phàm nhân
này!
Mặc Uyên bình tĩnh nhìn ngọn lửa vàng rực rỡ quấn lấy thân phượng hoàng, tiến không được nửa bước, lại lui không được nửa bước….
Vốn dĩ bộ dạng Chiếu Ca mười năm vẫn không biến đổi, mà thân không có mạch
đập rất bí ẩn. Mà con thần thú trước mặt hiện giờ, xưa nay chỉ xuất hiện trong mấy thoại bản như Quái Dị Chí linh tinh trong thoại bản thần thú, mà quả thực giờ lại khiến Thụy An vương phải thay đổi nhận thức của
mình đối với thế giới này.
Nhưng vô luận thế nào, chỉ có lấy máu
phượng hoàng mới có thể làm Chiếu Ca khôi phục lại bình thường, trận
chiến hôm nay với phượng hoàng này, ngài chỉ được phép thắng!
Mặc Uyên nín thở cẩn thận lắng nghe hết thảy xung quanh, sau khi nghe thấy
hướng phía đông nam ẩn ẩn truyền đến tiếng nước chảy, liền quả quyết dứt khoát, tránh khỏi phượng hoàng đang bay tới, xoay người chạy tới phía
đông nam.
Hai chân chung quy vẫn quá chậm, không thắng nổi phượng hoàng đang bay rất nhanh ở phía sau. Mặc Uyên chỉ có thể vừa xoay người cầm kiếm ngăn cản mỏ nhọn và vuốt sắc của phượng hoàng, vừa chạy vội về phía trước.
Cuối cùng cũng chạy tới bên suối nước, Mặc Uyên
không chút do dự mà nhảy vào trong nước, rồi sau đó xoay người nhìn
phượng hoàng ngừng ở bờ suốt tức giận.
Phượng hoàng không thích
nước, thấy phàm nhân kia thế mà lại nhảy vào trong nước, càng thêm phẫn
nộ. Mở ra mỏ nhọn, phun ra một đoàn lửa lớn từ trong miệng.
Mặc
Uyên không chút hoảng sợ, bình tĩnh lặn xuống trốn trong nước, rồi sau
đó ở trong nước từ từ bơi vào bờ, muốn nhân cơ hội mà cho phượng hoàng
một đòn bất ngờ.
Hai người Linh Bảo Thiên Tôn và Dạ Hoa đứng
trên vân gian chau mày. Linh Bảo Thiên Tôn rất nghi hoặc nói: "Dạ Hoa
quân, người nọ chính là Mặc Uyên thượng thần sao?"
Dạ Hoa nhẹ nhàng gật đầu: "Thật sự là Mặc Uyên thượng thần. Sư huynh, nơi này hãy giao cho ta đi."
Linh Bảo Thiên Tôn sờ sờ vòm râu, nghĩ thân phận Mặc Uyên thượng thần và Dạ
Hoa quân là huynh đệ ruột thịt, liền lắc đầu cười nói: "Cũng được,
chuyện nơi đây, làm phiền Dạ Hoa quân. Phượng hoàng kia ma tính chưa
trừ, mong rằng Dạ Hoa quân khoan dung."
Dạ Hoa chắp tay nói: "Đa tạ sư huynh, Dạ Hoa hiểu được."
Linh Bảo Thiên Tôn cuối cùng nhìn thoáng qua phượng hoàng còn đang ở bờ suối kiêu ngạo kia, thở dài, xoay người đi về cung điện của lão.
Dạ Hoa tiễn Linh Bảo Thiên Tôn đi, lập tức hiện thân ở bờ suối, vung tay với phượng hoàng, ở quanh thân hạ một cái kết giới.
Mà Mặc Uyên từ trong nước nhảy ra, ánh mắt sắc bén, đang định một kiếm đâm về phía phượng hoàng kia. Lại không ngờ giữa ngài và phượng hoàng, đột
nhiên xuất hiện một bóng người.
Mặc Uyên sửng sốt, nhưng không dám mất cảnh giác.
Nghe ý tứ của Chiếu Ca, Côn Luân Hư này là tiên cảnh, hiện giờ ngài mạo muội xâm nhập, còn muốn lấy máu thần thú phượng hoàng. Nam tử trước mắt kia
một thân huyền y, e rằng người ở Côn Luân Hư này rồi.
Mặc Uyên ngưng mi, trong lòng nghĩ thầm: Chẳng lẽ…. là tiên nhân?
Dạ Hoa vốn định chờ Mặc Uyên trở về Côn Luân Hư, lại cùng ngài nói rõ tình cảm của mình. Mà không nghĩ đến hiện tại đã gặp mặt. Trong lúc nhất
thời, không dám quay đầu lại.
Mặc Uyên thấy tiên nhân thật lâu
không xoay người đối mặt với chính mình, đành phải thu hồi trường kiếm,
chắp tay cúi đầu thẳng thắn nói với Dạ Hoa: "Tại hạ vô tình xông vào Côn Luân Hư, chỉ là muốn lấy một chút máu phượng hoàng để cứu mạng. Xin
tiên nhân lượng thứ."
"Máu phượng hoàng?"
Dạ Hoa vốn là
giật mình nói ra ba chữ "máu phượng hoàng", không ngờ rằng ba chữ này
lại kinh động đến Mặc Uyên: âm thanh người này.… vì sao quen thuộc như
vậy? Đúng rồi, âm thanh này, vô cùng giống với Chiếu Ca.
Dạ Hoa
hơi hơi nghiêng đầu về phía sau, hỏi: "Máu phượng hoàng chỉ là thỉnh
thoảng dùng để luyện đan luyện khí mới có chút tác dụng, ngươi muốn máu
phượng hoàng này để làm cái gì?"
Mặc Uyên áp xuống tâm tư có
chút đi xa, nghĩ nghĩ rồi cung kính trả lời: "Tại hạ không dám giấu giếm tiên nhân. Mười năm trước người trong lòng của tại hạ vốn là chết trong tay mãng phu, cũng may được một người tu đạo cứu. Chỉ là hiện giờ thân
thể hắn không có mạch đập, nghe lời đạo nhân kia nói, chỉ cần uống máu
phượng hoàng, thì người có thể khôi phục lại thành thường."
Mặc
Uyên nói xong lời này, lại thấy tiên nhân đưa lưng về phía mình, hơi thở toàn thân tựa hồ có thay đổi. Mặc Uyên nghĩ, có phải bản thân muốn lấy
máu phượng hoàng mà chọc giận tiên nhân hay không?
Dạ Hoa kỳ thật là bị mấy chữ "người trong lòng của tại hạ" này mà đau đớn, nhất thời ngốc luôn.
Đợi lấy lại tinh thần, Dạ Hoa cẩn thận cân nhắc lời Mặc Uyên nói, dường như vừa rồi có nói đến "mười năm trước?"
"Ngươi vừa mới nói là, người trong lòng ngươi mười năm trước chết trong tay
mãng phu sao?" Dạ Hoa cuối cùng cũng xoay thân, đối trực diện với Mặc
Uyên.
Khi Dạ Hoa quay người lại, Mặc Uyên lại sợ ngây người.
Mặc Uyên trợn to hai mắt ngơ ngác mà nhìn mặt Dạ Hoa, hoảng loạn giữa môi lại thốt ra hai chữ: "Chiếu Ca?"
Dạ Hoa sửng sốt, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Mặc Uyên đã lấy lại tinh thần, ngay sau đó cúi đầu nói: "Tiên nhân cùng với người trong lòng tại hạ vô cùng giống nhau, nhất thời lỡ lời, xin chớ
trách tội."
Dạ Hoa nhíu mày lại: "Người trong lòng ngươi là Liễu Chiếu Ca? Hắn không phải đã chết mười năm trước rồi sao?"
Mặc Uyên bị Dạ Hoa nói trắng ra như thế, khiến trong lòng có chút không
vui, nhưng lại không nói là lời tiên nhân không đúng, bản thân mình còn
thỉnh cầu với tiên nhân….
Dạ Hoa thấy Mặc Uyên chỉ cúi đầu không
trả lời, trong lòng nhất thời tức giận. Liễu Chiếu Ca! Hay cho Mặc Uyên
ngươi thân là thượng thần, mà trong khi ta thì lại chẳng biết người
trong lòng ngươi là ai, hiện nay đối với Liễu Chiếu Ca kia một bộ dạng
thâm tình, làm cho ai xem đây hả?
Dạ Hoa vung tay lên, rút đi kết giới của phượng hoàng. Rồi sau đó biến ra Thanh Minh Kiếm, cắt một đạo
nhẹ lên cánh phượng hoàng, lại hóa ra bình ngọc màu trắng, đón lấy máu
phượng hoàng.
Đem Thanh Minh Kiếm cất ra sau người, đưa bình
ngọc tới trước mặt Mặc Uyên. Dạ Hoa lạnh giọng, nói: "Phàm nhân khi chết thì hồn phách sẽ lập tức chuyển thế. Người trong lòng ngươi đã chết
mười năm lại không có mạch đập kia, sợ là không phải thứ yêu tà gì chứ?
Máu phượng hoàng ở đây, mong rằng ngươi giải quyết cho tốt."
Mặc Uyên không biết vì sao tính khí tiên nhân đột nhiên lại lớn như vậy, chỉ ngơ ngác tiếp nhận bình ngọc.
Bình ngọc vừa mới giao vào trong tay Mặc Uyên, Dạ Hoa liền mang theo phượng
hoàng trở nên rất ngoan ngoãn ở phía sau, một cái thuấn di liền biến
mất.
Trong sơn cốc to như vậy, chỉ còn một mình Mặc Uyên đứng ở
bờ suối, quần áo vừa mới ngâm nước còn ướt nhẹp dính vào người, gió núi
nhẹ nhàng thổi qua, càng thêm lạnh lẽo vài phần. Chỉ là lạnh lẽo này,
lại làm Mặc Uyên thanh tỉnh hơn.
Mặc Uyên nắm chặt bình ngọc
trong tay, vì ngài tìm kiếm Liễu Chiếu Ca mười năm mà đột nhiên lại trở
về, liền cưỡng bách chính mình xem nhẹ đủ loại dị thường trên người Liễu Chiếu Ca, chỉ là muốn để bản thân rơi vào mộng đẹp này ─ mộng đẹp khi
Liễu Chiếu Ca trở về.
Khẽ thở dài, Mặc Uyên bên môi hiện lên một tia cười khổ ─ mộng của ngài, nên tỉnh lại rồi.