Nữ cầm sư Tiểu Ngọc của Thành Phương Các cự tuyệt vào cung trở thành
Nhạc Quan Sai Sự, sáng sớm liền đi tới Tĩnh Nhã Tiểu Uyển thỉnh cầu
chưởng quầy dẫn gặp lão bản của gã.
Chưởng quầy hơi cong người,
cười ha ha mà nói với Tiểu Ngọc một thân bạch y uyển chuyển: "Xin lỗi,
vị khách quan này, chủ tử nhà ta không tiếp kiến bất kì người nào đâu."
Tiểu Ngọc cõng nghiêng trên lưng một cây đàn cổ dùng gấm trắng bọc lại, một
thân bạch y rủ xuống đất, khuôn mặt lạnh tựa băng sương, khí chất xuất
trần như tuyết, mày lá liễu hơi nhíu, hiện ra vẻ kiên trì.
Chỉ
thấy Tiểu Ngọc nhìn cầu thang gỗ dẫn lên lầu hai, sau đó hướng về chưởng quầy gật đầu thi lễ, lập tức đi lên lầu hai. Chỉ là ở lầu hai cũng
không có thông lộ đi lầu ba. Tiểu Ngọc không nhụt chí ở lầu hai nơi nơi
đi tới, muốn tìm được thông đạo lên lầu ba.
Chưởng quầy lúc này cũng đi theo lên, bất đắc dĩ nói: "Cô nương, chủ tử nhà ta thật sự sẽ không tiếp kiến cô đâu!"
Tiểu Ngọc dừng bước chân, sau khi cẩn thận suy tư một phen, đi xuống thang lầu, hướng thẳng ra ngoài cửa tiểu uyển mà đi.
Ở ngoài cửa Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, Tiểu Ngọc ngửa đầu nhìn xung quanh, quả
nhiên thấy cửa sổ gỗ lầu ba mở ra. Ngày ấy, vị công tử áo lam kia nghe
được khúc có lẽ chính là ở chỗ này.
Tiểu Ngọc cởi xuống đàn cổ
trên lưng, ngồi trên mặt đất, đem cầm đặt lên trên đùi, ngẩng đầu nhìn
cửa sổ gỗ lầu ba, bàn tay mềm lướt qua dây cầm bên trên, một khúc Cao
Sơn theo gió nhẹ bay khắp nơi.
Dạ Hoa đang ở lầu ba dùng đồ ăn sáng cùng Mặc Uyên đột nhiên dừng đũa lại, nghiêng tai lắng nghe.
Dạ Hoa cũng nghe qua khúc này rồi, nhưng y tuy rằng cùng Mặc Uyên học âm
luật mấy ngày qua, nhưng trời sinh không có thiên phú gì về phương diện
này. Huống chi từ khi y ra đời đã mang trên lưng gánh nặng của Thái Tử
Thiên tộc, làm sao có thời giờ chuyên tâm nghiên âm luật? Chỉ là nhìn
Mặc Uyên trước mắt cẩn thận lắng nghe tiếng đàn như thế, Dạ Hoa đột
nhiên nghĩ, y có lẽ không nên nâng cao khả năng nấu nướng, mà là nên đi
nghiên cứu đánh đàn?
Thở dài, Dạ Hoa đem thịt cá gấp vào trong
chén Mặc Uyên: "Có phải cơm canh ta làm không hợp khẩu vị hay không?"
(Dám nói không đi ʕʘ̅͜ʘ̅ʔ)
Mặc Uyên hoàn hồn, cười đem thịt cá
bỏ vào trong miệng, chờ nuốt đi xuống xong, mới chậm rãi nói: "Không
phải, chỉ là cầm này, quả thật rất hay."
Mặc Uyên cũng gắp thịt cá để vào chén Dạ Hoa, rồi sau đó nghiêm túc ăn cơm, không còn bị tiếng đàn hấp dẫn nữa.
Chỉ là dưới lầu tiếng đàn không ngừng, một khúc Cao Sơn đàn xong, khúc Lưu Thủy lại đến.
Lúc này Tiểu Ngọc đã bị rất nhiều bá tánh vây quanh, bọn họ đều nhận ra đây là cầm sư tốt nhất của Thành Phương Các, chỉ là không rõ nàng vì sao
lại đánh đàn ở đây. Sau lại có người nói ra chuyện phát sinh Thành
Phương Các hôm qua, mọi người mới bừng tỉnh, sợ là Tiểu Ngọc này đang
lấy cầm kết bạn đi.
Chỉ là hiện tại còn sáng sớm, Tiểu Ngọc có
thể ở chỗ này đánh đàn, bọn họ lại có một đống việc cần hoàn thành, dù
sao một ngày bắt đầu tính từ giờ Dần tính ra.
Người chung quanh
Tiểu Ngọc tới tới lui lui, phần lớn thì chỉ dừng lại một lát, liền rời
đi. Chỉ có mấy người văn nhân công tử, rất nhàn nhã say mê đứng thẳng ở
kia, nhắm hai mắt thưởng thức nhạc khúc.
Mặc Uyên chung quy vẫn là người yêu nhạc, nhịn không được đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống.
Cái nhìn này của Mặc Uyên, bất quá là muốn nhìn người đánh đàn một chút,
sau đó thì mây khói thoảng qua. Rốt cuộc cầm tuy đàn ra có thể xưng được với một chữ hay, nhưng cũng chỉ là hay mà thôi, chưa thể xứng được hai
chữ vô cùng.
Tiên phàm có khác, khác nhau lớn nhất là ở chỗ thọ
mệnh dài. Phàm nhân chỉ có mấy chục năm thọ mệnh, cũng bởi vậy tiếng đàn của Tiểu Ngọc có lẽ sẽ được nhớ tới trong sinh mệnh dài lâu của Mặc
Uyên, nhưng chẳng qua chỉ như niềm vui lướt qua, sẽ không nhắc lại nữa.
Chỉ là Tiểu Ngọc vẫn luôn chú ý lầu ba, thấy được Mặc Uyên, liếc mắt một cái này, nàng liền hiểu ra cái gì là Phượng Cầu Hoàng.
Dạ Hoa đứng ở phía sau Mặc Uyên, bất đắc dĩ cười, nói: "Xưa nay nói huynh
là chiến thần chưởng tư nhạc, ta hôm nay cuối cùng nhìn ra huynh chưởng
nhạc thế nào.”
Mặc Uyên xoay người, cười nói: "Chiến thần chỉ là
bởi vì Tứ Hải Bát Hoang yêu cầu, mà tư nhạc này, quả thật có thể xem như ta hứng thú."
Dạ Hoa đến gần Mặc Uyên: "Huynh còn có cái gì hứng thú nữa?"
Mặc Uyên nói: "Luyện chế pháp khí, còn có ủ rượu…. Một vạn năm trước ở Côn Luân Hư ta ủ mấy vò rượu cho đệ, có thể mở ra rồi."
Dạ Hoa ôm chặt Mặc Uyên, từ sau khi hai người xác định tình ý, y luôn nhịn không được mà muốn ôm Mặc Uyên.
Dạ Hoa mang theo hạnh phúc tươi cười, ánh mắt sao trời nhìn Mặc Uyên: "Cố ý ủ vì ta? Ta nói hiện tại muốn uống một vò."
"Bây giờ đệ muốn uống, ta đi mang tới." Mặc Uyên tràn đầy sủng ái.
Dạ Hoa lại lắc đầu, một cái liếc mắt cũng không đành lòng rời khỏi mặt Mặc Uyên: “Không, chờ ta đến Côn Luân Hư, cùng huynh đào rượu ra, lại cùng
huynh ủ mấy bầu, cùng nhau chôn xuống hố…."
Mặc Uyên cười gật đầu nói: "Được."
Lúc này hai người quanh thân tình ý lưu luyến, tràn đầy làm không khí khiến người mặt đỏ tim đập.
Đột nhiên, dưới lầu vang lên khúc Phượng Cầu Hoàng. Đây là lần thứ hai Tiểu Ngọc đàn Phượng Cầu Hoàng trước công chúng, so với lần đầu tiên đàn
trong Thành Phương Các, lúc này đây, tình ý tràn ngập, tiếng lòng nhè
nhẹ bày tỏ, tất cả theo tiếng đàn truyền vào trong tai Mặc Uyên cùng Dạ
Hoa.
"Phượng Cầu Hoàng?" Dạ Hoa kinh ngạc.
Mặc Uyên quay
đầu mắt nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cũng không xuyên qua cửa sổ
nhìn xuống phía dưới nữa, chỉ chậm rãi nói: "Người đánh đàn này quả thật có thiên phú."
Dạ Hoa đương nhiên biết đánh đàn dưới lầu chính
là ai: "Người này là nữ cầm sư của Thành Phương Các, ngày ấy có người
nói Phượng Cầu Hoàng của huynh so với cô ấy dễ nghe hơn, chắc là cô ấy
muốn gặp mặt lãnh giáo huynh đấy."
Mặc Uyên chỉ là cười, vẫn chưa nói gì. Ngài là thần tiên, dễ dàng kết tương giao cùng phàm nhân, sẽ phá mệnh số của bọn họ.
Dạ Hoa lôi kéo Mặc Uyên đi đến bên đàn cổ ngồi xuống, cõi lòng đầy tình
yêu nhìn Mặc Uyên: "Khúc Phượng Cầu Hoàng này, ta muốn nghe huynh đàn
lại một lần nữa."
Hôm nay tâm tình y tốt, tiếng đàn cô nương này lại được Mặc Uyên thích, không bằng thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy đi.
Huống hồ từ tối hôm qua y luôn cảm giác như đang trong mộng. Sự tình chờ đợi quá lâu đột nhiên trở thành sự thật, thật sự quá mức hư ảo. Cho nên y muốn mượn tiếng đàn của Mặc Uyên để bình tĩnh nỗi lo lòng một chút.
Chỉ là Mặc Uyên và Dạ Hoa không biết, khi tiếng đàn trầm ổn hữu lực ẩn chứa vô hạn thâm tình của Mặc Uyên truyền ta từ lầu ba, Tiểu Ngọc liền từ
đây lâm vào tương tư. Nàng cho rằng, tiếng đàn Mặc Uyên, là ở đáp lại
mình, trên mặt lạnh băng, vậy mà lộ ra một tia cười nhạt, giống như hoa
mai lặng lẽ nở rộ trong hàn tuyết, dù có thanh lãnh, lại cũng tình thâm.
Chiết Nhan ở rừng đào nghe nói Tứ Hải Bát Hoang truyền lưu, về "nguyên nhân
thật sự" đằng sau việc Dạ Hoa vì sao ngủ say không tỉnh, mang theo đầy
bụng bát quái đi tới Thái Thần Cung.
Dù sao hắn lại không cẩn
thận chọc giận Bạch Chân, và Bạch Chân của hắn lại đi tìm con chim Tất
Phương đáng ghét kia. Cho nên mấy ngày này sẽ thực quá nhàm chán, không
bằng tới tìm Đông Hoa tâm sự hay hơn.
Chỉ là Chiết Nhan không
nghĩ đến, Phượng Cửu được Bạch Thiển mang tới rừng đào uống rượu sẽ bỏ
lại Bạch Thiển đã uống đến hơi say nằm trên cây, trộm đi theo hắn tới
Thái Thần Cung.
Lúc này người mặc váy lụa đào hoa hồng, giữa trán còn có hoa phượng vĩ có đôi mắt hồng say lòng người Phượng Cửu đang lén lút ở ngoài Thái Thần Cung.
Đây là người bạn tốt nhất của Chiết Nhân, đã từng là chủ Thiên Địa Thái Thần Cung, Đông Hoa Đế Quân a ~
Ngón tay nhỏ nhắn của Phượng Cửu chạm cằm, tròng mắt đọng đọng chuyển
chuyển, rồi sau đó thẳng eo thẳng lưng, bình tĩnh đi về phía cửa cung.
"Làm gì đó?" Hai tên thủ vệ gác cửa ngăn Phượng Cửu lại, ngữ khí nghiêm khắc.
Phượng Cửu ho khan một tiếng hắng giọng nói: "Ta là… được, được Chiết Nhan
thượng thần mang đến, ta gọi Phượng Cửu, có chuyện muốn tìm Chiết Nhan
thượng thần."
Vừa nãy Chiết Nhan thượng thần xác thật là vào
Thái Thần Cung, hai tên thị vệ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó một thị
vệ chạy vào thông báo.
Chiết Nhan đang cùng Đông Hoa nói chuyện đến hưng phấn bổng nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Đông Hoa.
Ngón tay mảnh dài của Đông Hoa hơi hơi run rẩy một chút, rồi sau đó chậm rãi nói: "Mời vào đây đi."
Thị vệ cung kính lui ra, Đông Hoa cười với Chiết Nhan, nói: "Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta biết làm thế nào mà."
Đông Hoa ánh mắt trở nên xa xăm: "… Ta chỉ là, muốn nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy một chút."
"Nhưng ngươi nhịn xuống không gặp nó lâu như vậy, hôm nay nếu gặp rồi, đối với ngươi chẳng phải là…"
Đông Hoa cười nói: "Kỳ thật ta vốn định trộm nhìn cô ấy, hiện giờ đã có cơ
hội trực tiếp gặp mặt, chẳng phải là càng tốt sao, còn có thể trò
chuyện…"
Phượng Cửu đi theo thị vệ đi vào chủ điện, chờ thị vệ lui ra, mới ngẩng đầu nhìn về phía chủ tọa.
Người ngồi trên chủ tọa một thân áo gấm màu tím, tóc dài màu bạc, khuôn mặt
tuấn lãng lại mang theo lạnh nhạt, bình tĩnh mà nhìn nàng, trong mắt
tràn đầy xem kỹ.
Dưới ánh mắt dò xét của Đông Hoa, trái tim nhỏ
Phượng Cửu, thịch thịch nhanh hơn. Phượng Cửu khẽ nhếch miệng, si ngốc
mà nhìn Đông Hoa ngồi ở chủ tọa.
Đông Hoa nhìn thấy biểu cảm
Phượng Cửu như thế, hơi nhíu mi lại, rồi sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Chiết Nhan: "Đây là tiểu đế cơ Thanh Khâu sao?"
Chiết Nhan thu
hồi đầy bụng u sầu, khôi phục khí chất tiêu sái ngày thường, gật đầu đáp lại Đông Hoa, theo sau đó nói với Phượng Cửu: "Phượng Cửu, còn không
qua bái kiến Đế Quân đi?"
Phượng Cửu mới hoàn hồn, vội vàng dùng tay vỗ nhẹ lên vị trí trái tim mình, nỗ lực hít sâu để bình phục tâm
tình. Rồi sau đó mới chậm rãi tiến lên, mang theo ý cười thẹn thùng,
nói: "Phượng Cửu, bái kiến Đông Hoa Đế Quân."