Trong Tẩy Ngô Cung, Dạ Hoa và Liên Tống ngồi ở hai bên đối diện, một
người ngồi trên và một người ở phía dưới, hai người đều im lặng không
lên tiếng. Bầu không khí lúc này như đông cứng lại, im ắng, căng thẳng.
Khuôn mặt của Liên Tống từ trước đến nay đều mang ý cười hiếm thấy bình tĩnh
như vậy, rốt cuộc nhịn không được, cứng đờ mà mở miệng: "Dạ Hoa, lời con vừa mới nói, là thật sự?"
Dạ Hoa ngồi ngay ngắn ở phía trên, sắc mặt khôi phục lại trầm ổn, mắt nhìn phía trước. Nghe được Liên Tống hỏi chuyện, không chút do dự: "Thật sự."
Liên Tống từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ngữ khí bất đắc dĩ: "Đó là ca ca ruột của con! Tuy rằng
chuyện đó đối với con là kiếp trước, nhưng thật sự tính ra, Nhạc Tư chỉ
là cơ duyên để cho con giáng thế, mà con là hoa sen hóa thân nhập vào
thân thể Nhạc Tư, tẩu ấy mới thành mẫu thân của con!" Liên Tống lắc đầu, nhịn không được lớn phỏng đoán: "Nói không chừng, trong Tứ Hải Bát
Hoang này, người có cùng chung huyết thống với con, e là chỉ có Mặc
Uyên. Huống hồ, con với ngài ấy có gương mặt giống nhau, con lại có cảm
tình với ngài ấy, đúng là nghiệt duyên!"
Dạ Hoa yên lặng kéo ra
tay áo trái, lại không thấy vệt đỏ kia, sửng sốt một chút, đem tay áo
kéo lại, tâm tình có chút chùng xuống nói: "Tam thúc, thúc nói con đều
hiểu, trong Tứ Hải Bát Hoang chỉ có thúc và con biết chuyện này. Cũng
bởi vì vậy, con sẽ làm đệ đệ tốt của Mặc Uyên."
Liên Tống một trận đau lòng, đi đến bên cạnh Dạ Hoa, vỗ vỗ vai y thở dài: "Khổ cho con…"
Dạ Hoa chua xót cười. Sau đó hít sâu một hơi, sửa sang lại tâm tình nói:
"Để Dực Quân vào đi, con không thể an tâm được, chuyện Kình Thương nên
sớm chút giải quyết thôi."
"Được." Liên Tống lại vỗ vỗ vai Dạ Hoa, đi tới ngồi xuống, cho người mời Dực Quân đến.
Dực Quân lần nữa bước vào chủ điện (sảnh chính) cung kính hành lễ: "Thái tử điện hạ, Tam điện hạ." Dực Quân không dám ngẩng đầu, Thiên cung này
không chỉ có nhiều quy củ, mà bí mật cũng nhiều, lấy giai phẩm của y,
vẫn là thành thành thật thật thì tốt hơi. (Ultr Dực Quân của mị Ó╭╮Ò)
Dạ Hoa ngồi ngay ngắn ở phía trước, mời Dực Quân ngồi xuống: "Dực Quân mời ngồi."
"Tạ Thái tử điện hạ." Dực Quân đi lên trước ngồi chỗ phía bên phải, lúc bước đi còn thi lễ với Liên Tống.
Dạ Hoa chờ Ly Cảnh ngồi xuống rồi mới nói: "Ngươi lần trước nói có biện pháp đối phó Kình Thương, là biện pháp gì?"
Dực Quân chắp tay xuống bẩm báo lại với Dạ Hoa: "Đại ca, ta, còn có Tam
muội của ta là người có huyết cổ do Kình Thương nuôi dưỡng. Kình Thương
nuôi chúng ta, là để chúng ta tăng thêm pháp lực, sau đó chỉ cần chúng
ta chết đi, pháp lực toàn thân sẽ bị Kình Thương lấy hết."
Liên Tống giật mình: "Như vậy, ba huynh muội các người không phải đều để cho Kình Thương tu luyện sao?"
Dực Quân gật đầu: "Không sai. Nhưng cũng bởi vì như vậy, ta mới có thể dùng máu của ta triệu hoán nguyên thần của Kình Thương. Đợi ta triệu nguyên
thần của Kình Thương tới, đem nguyên thần tiêu diệt, Kình Thương nhất
định không có khả năng sống lại."
Dạ Hoa trầm tư, rồi sau đó hỏi Ly Cảnh: "Nếu dùng máu của ngươi triệu hoán nguyên thần của Kình Thương tới, ngươi sẽ thế nào?"
Ly Cảnh không ngờ thứ Dạ Hoa quan tâm đầu tiên lại là an nguy của y, trong lòng khiếp sợ nhưng rất cảm động, đối với vị Thái tử điện hạ này, cuối
cùng trong lòng sinh ra một tia bội phục, ngữ khí càng thêm tôn kính:
"Tạ Thái tử điện hạ quan tâm, Ly Cảnh sẽ không có việc gì." Y chỉ là
dùng chút máu triệu hoán nguyên thần Kình Thương nguyên tới, chỉ một
chút máu mà thôi, điều dưỡng vài ngày cho tối là được.
Dạ Hoa gật đầu: "Vậy thì tốt, chúng ta lập tức chuẩn bị huyết trận, đến lúc đó
ngươi triệu nguyên thần Kình Thương tới, chuyện còn lại, cứ để cho ta."
Liên Tống vốn định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến Dạ Hoa lúc đi lấy Thần
Chi Thảo mà tu vi giảm đi, sốt ruột nói: "Dạ Hoa, lấy tu vi hiện tại của con, có thể tiêu diệt Kình Thương không?"
Dạ Hoa cúi đầu, y quả
thật bởi vì đem tu vi của mình độ cho Mặc Uyên mà chỉ còn có nửa phần
pháp lực, nhưng chuyện này không nên chậm trễ, giải quyết Kình Thương là việc cấp bách nhất. . Chap mới luôn có tại || TRЦмtrцу eИ. V N ||
Liên Tống thấy Dạ Hoa im lặng, liền đề nghị: "Không bằng chúng ta đi tìm Đế Quân đi?"
Dạ Hoa lắc đầu, nhìn thẳng vào Liên Tống: "Nếu để Đế Quân biết chuyện này, Tứ Hải Bát Hoang đều sẽ biết."
Cũng phải, Dạ Hoa không muốn để Mặc Uyên nhúng tay vào chyện này… Nghĩ đến
tình cảm Dạ Hoa khó có được kết quả, Liên Tống trong lòng thở dài, đầu
to* hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đừng đến lúc đó chưa tiêu diệt được
Kình Thương thì con đã chết trước rồi."
Dạ Hoa đột nhiên giơ tay sờ lên cây trâm trên đầu, đem nó rút ra, kéo theo một mảnh tóc dài rơi
xuống. Dạ Hoa cẩn thận vuốt thân màu trắng trong suốt của trâm Linh Tố,
nhàn nhạt nói: "Năm đó Mặc Uyên luyện chế trâm Linh Tố, chính là vì trận chiến với Kình Thương…"
Trên mặt Liên Tống lộ ra ý mừng: "Đúng
vậy! Con có trâm Linh Tố mà, Mặc Uyên luyện chế Thần Khí, không có chỗ
nào là không phải để chiến đấu, uy lực cường đại. Nếu con mang theo nó
đi đối chiến Kình Thương, tất nhiên sẽ có thể thắng!"
Dạ Hoa lắc
đầu: "Con chưa bao giờ sử dụng qua trâm Linh Tố, không biết uy lực nó
thế nào. Chuyện đối chiến với Kình Thương, phải nên cẩn thận thì hơn.
Hôm qua con thấy một tấu chương bẩm tấu, gần núi Tuấn Tật ở Đông Hoang
có một con Xích Diễm Kim Nghê thú tác oái."
Dạ Hoa ngẩng đầu nói
với Ly Cảnh: "Ngươi đi bố trí huyết trận trước đi, ta dùng trâm Linh Tố
tiêu diệt Kim Nghê thú, đợi ta thử năng lực của trâm Linh Tố xong, đến
Đại Tử Minh Cung tìm ngươi."
"Dạ." Ly Cảnh biết Xích Diễm Kim
Nghê thú đó, là vật cưỡi của đại ca y, Ly Oán, mà đại ca y bị y nhốt ở
nơi Cực Hàn, nó lại trốn khỏi Dực Giới. Không ngờ nó thế mà trắng trợn
tác oai xuất hiện ở Phàm Giới, còn gây tai họa. Bất luận như thế nào, Ly Cảnh đều hy vọng Xích Diễm Kim Nghê thú đó biến mất, cũng không nói cho Dạ Hoa lai lịch của hung thú này. Mà lãnh ý chỉ, vội vàng trở về Đại Tử Minh Cung bố trí huyết trận.
Dạ Hoa và Liên Tống sau khi Ly Cảnh rời đi, cũng đến tẩm điện Thiên Quân.
Lúc này tẩm điện Thiên Quân ca vũ lượn lờ, Thiên Quân ngồi ở chủ vị uống
rượu ngắm vũ, thích ý cực kỳ. Thị vệ từ bên ngoài bước vào, bước chậm
đến Thiên Quân bên cạnh bẩm báo: "Thiên Quân, Thái tử điện hạ và Tam
điện hạ tới." (Họa đến nơi rồi mà còn uống rượu ngắm ca vũ, chán ông
Thiên Quân thật sự(-"-;)
Thiên Quân buông chén rượu: "Để cho bọn họ vào đi." Rồi sau đó vẫy vẫy tay, cho vũ nữ cùng ca nữ đều lui xuống.
"Tôn nhi/Nhi thần tham kiến Thiên Quân." Dạ Hoa và Liên Tống bước vào điện, quy quy củ củ hành lễ.
Thiên Quân từ trên giường ngồi thẳng, lười biếng nói: "Chuyện gì mà lúc này còn tới tìm Bổn quân vậy?" ( ̄へ  ̄ 凸
Dạ Hoa bước lên một bước bẩm lại: "Núi Tuấn Tật ở Đông Hoang có hung thú
tác quái, Tôn nhi đặc biệt đến thỉnh chỉ, đi diệt trừ con hung thú
này."
Thiên Quân không lập tức trả lời, mà là chuyển hướng nhìn Liên Tống: "Vậy còn ngươi? Ngươi có chuyện gì?"
Liên Tống cợt nhả nói: "Nhi thần không có chuyện gì, chỉ là nhàm chán, thấy
Dạ Hoa vội vã chạy tới chỗ Thiên Quân, lòng hiếu kỳ nổi lên, đi theo tới thôi."
"Ngươi đó…" Thiên Quân một bộ ghét bỏ, đứa con thứ ba này của ông ta tư chất không tồi, chỉ là quá mức buông thả.
Thiên Quân quay lại nói với Dạ Hoa: "Bổn quân chuẩn. Lúc trước ngươi năm vạn
tuổi, Bổn quân tuy đã phong làm Thái Tử, lại còn chưa chính thức thụ
ấn*. Hiện giờ ngươi đi diệt trừ con hung thú này xong, khi trở về Thiên
cung, Bổn quân liền chiêu cáo Tứ Hải Bát Hoang, để ngươi thụ ấn.”
"Tôn nhi lãnh chỉ." Dạ Hoa trầm ổn cúi người tiếp chỉ, lại nhíu mày. Y lần
này diệt trừ Kim Nghê thú xong, thì phải đi đối chiến Kình Thương, đến
lúc đó không biết bản thân còn bao nhiêu tu vi để chịu đựng 36 trận
Hoang Hỏa chín Đạo Thiên Lôi hay không. Chỉ là nếu mà nói với Thiên Quân chuyện hiện giờ bản thân không còn thừa tu vi để nhận thụ ấn Thiên
Kiếp, sợ là cửa Tẩy Ngô Cung cũng ra không được.
Bên này Liên
Tống vốn dĩ đang nhàn nhã mà phe phẩy cây quạt, nghe được Thiên Quân nói muốn chính thức sách phong Dạ Hoa làm Thái Tử, không khỏi nhíu mày,
trong lòng lo lắng cho Dạ Hoa.
Liên Tống bước lên nói: "Phụ
quân, Dạ Hoa vừa mới đi Đông Hải Doanh Châu mất một chút tu vi, đi tiêu
diệt Kim Nghê thú thì còn được, nhưng thụ ấn Thái Tử, 36 trận Hoang Hỏa
chín Đạo Thiên Lôi làm sao chịu nổi?"
Thiên Quân nhớ tới chuyện
này, chỉ trách gần đây quan hệ giữa Mặc Uyên và Dạ Hoa làm ông ta phiền
muộn cực kỳ, nhưng Dạ Hoa nhìn cũng như ngày thường, liền dần dần quên
chuyện Dạ Hoa mất bớt tu vi.
Thiên Quân thở dài: "Liên Tống nói
đúng, là Bổn quân suy nghĩ không chu toàn. Ngươi đi xuống Phàm Giới diệt trừ hung thú đi, còn chuyện thụ ấn, ngày sau lại nói." Dù sao mấy vạn
năm này, tuy vẫn chưa thụ ấn Thái Tử, nhưng Dạ Hoa cũng đã làm việc của
Thái Tử rồi, thụ ấn chỉ là một loại hình thức thôi, không vội.
"Vâng." Dạ Hoa lãnh ý chỉ, rồi sau đó cảm kích gật đầu thi lễ với Liên Tống.
Dạ Hoa ở gần núi Tuấn Tật tìm vài ngày, rốt cuộc cũng tìm được Kim Nghê
thú. Lấy ra Thanh Minh Kiếm cùng Kim Nghê thú đánh nhau, lại chậm chạp
giết không được nó.
Quả nhiên, mất tu vi, hung thú nho nhỏ này
cũng không đối phó được. Dạ Hoa cầm trong tay Thanh Minh Kiếm mặt đầy
lạnh lùng nhìn lông toàn thân màu vàng* của Kim Nghê thú. Mà Kim Nghê
thú lúc đầu bị một thân huyền y, khí thế trầm tĩnh cường đại của Dạ Hoa
làm dao động, sau vài lần giao đấu, biết hôm nay người Thiên tộc tới lại không có cách bắt được nó, liền kiêu ngạo. Nó từ nhỏ đi theo bên cạnh
Đại hoàng tử Dực Giới Ly Oán, muốn làm chuyện gì thì làm, nếu không phải Nhị hoàng tử Ly Cảnh đến Thiên tộc tìm người tương trợ, thì mình sao có thể rơi vào cảnh chật vật như thế? Nên mới trốn ở Phàm Giới này để thể
hiện uy phong!
Vì vậy Kim Nghê thú này oán hận cực kỳ người của
Thiên tộc, thấy Dạ Hoa tuy rằng quanh thân khí thế tỏa ra làm cho người
ta sợ hãi, nhưng lại không có thực lực, không nhịn nổi liền biến ra chân thân, vồ tới Dạ Hoa, muốn đem y cắn xé rồi nuốt vào trong bụng.⍥⃝
Dạ Hoa cũng không sợ, đứng thẳng ở nơi đó, chờ Kim Nghê thú vồ tới.
Kim Nghê thú tưởng như nhất định sẽ thắng, lại há mồm phun ra một ngụm máu
to, thật không ngờ, trên người Dạ Hoa đột nhiên phóng ra bạch quang rực
rỡ khiến cho động tác Kim Nghê thú ngừng lại, đôi mắt nhắm chặt. Kết
quả, nhắm chặt mắt Kim Nghê thú cái gì cũng không thấy được, bạch quang
hiện lên mấy vạn ánh sáng bén nhọn bay thẳng về phía nó.
Kim
Nghê thú chỉ nhắm mắt một lúc, mà cảm thấy toàn thân trên dưới như bị
thứ gì đâm vào, đau đớn lạ thường, rồi sau đó liền không biết thế sự
nữa.
Theo Kim Nghê thú ngã xuống, mấy vạn ánh sáng hội tụ lại,
hóa thành trâm Linh Tố từ từ hạ tới trước mặt Dạ Hoa, sau khi Dạ Hoa
vươn tay cầm lấy cây trâm, bạch quang toàn thân trâm Linh Tố đều biến
mất, rồi lẳng lặng nằm trong tay Dạ Hoa, giống như một cây trâm bình
thường. Nếu không phải thi thể Kim Nghê thú còn ở kia, sợ là không ai sẽ tin, chỉ trong một hơi thở, nó liền giết được hung thú vạn năm.
Dạ Hoa gắt gao nắm chặt trâm Linh Tố, trong lòng khó nén kích động, ánh
mắt bình tĩnh nhìn về hướng sông Nhược Thủy, giọng nói kiên định: "Kình
Thương!"
_
*Thụ ấn, ban ấn Thái tử, như được ban ngọc ấn tựa như ngọc tỉ của hoàng thượng vậy ó
*Đầu to, là ý nói Liên Tống đầu to mà không chịu suy nghĩ á, là nói ẻm đầu
to não bé, hỏi chuyện xui xẻo. Mà miệng ẻm Tống linh lắm, nếu không có
Mặc Uyên đến kịp không thì, Hết truyện luôn rồi.
(◞ ‸ ◟ㆀ)
*Hoàng mao kiều thiên Kim Nghê thú, thật ra câu này nó vày nè. ಥ_ಥ