Kỳ thật thì sau khi gặp Tô Kiệt, Lưu Vũ đã gọi điện thoại cho mẹ mình,
báo cho bà biết về quyết định về bên nhau của cậu và Santa, mẹ cũng
không có phản đối, thông suốt đến mức Lưu Vũ cảm thấy hơi bất an.
"Con không nghĩ rằng mẹ sẽ hoàn toàn không phản đối chút nào." Lưu Vũ khẽ
nói thầm, cậu không biết đây là ủng hộ hay căn bản là không quan tâm.
Đối với tâm tư nhỏ của con trai, người mẹ là người hiểu rõ nhất, mẹ Lưu Vũ
cười nói: "Làm sao? Mẹ phải chửi ầm lên thì con mới an tâm sao?"
"Mẹ thật sự không để ý sao?"
"Nói thế nào đây," Mẹ Lưu Vũ ngẫm nghĩ một hồi, mới trả lời, "Mẹ đã từng kết hôn, cũng từng ly hôn, kỳ thật lúc đó bọn mẹ muốn ly hôn còn khó hơn
bây giờ, nhưng rồi mẹ vẫn lựa chọn ra đi. Có lẽ do từng trải qua cảnh
ngộ như vậy, hai người ở bên nhau dù là nam nam hay nữ nữ cũng không
quan trọng, về phần sinh con nối dõi càng không liên quan, giống như mẹ, mẹ sinh con ra, nhưng mẹ cũng đã mắc nợ con. Trên đời này việc gì cũng
có cách giải quyết, gặp được người yêu mình đã khó, muốn ở bên nhau thì
có gì sai."
"Mẹ có thể hiểu được, con thực sự rất vui." Vô luận
thế nào, mẹ là người ban cho cậu sinh mệnh, là người thân nhất trên đời
này, mà mẹ có thể chấp nhận Santa, điều này đối với Lưu Vũ có ý nghĩ rất lớn.
"Hai đứa muốn ở bên nhau kỳ thật không cần hỏi ý kiến của
bất kỳ ai. Người duy nhất cần phải hỏi ý kiến chính là bản thân hai đứa. Con thật sự nghĩ kỹ muốn ở bên Santa sao?"
Lưu Vũ có chút trầm mặc.
"Con thích Santa mẹ nhìn ra được, con ở bên cậu ấy mẹ cũng vui thay con,
Tiểu Vũ, thế nhưng dù sao con vẫn còn rất nhỏ, thời gian hai đứa quen
nhau cũng mới chỉ trong một năm ngắn ngủi, con thật sự xác định nửa kia
của con là cậu ấy sao?"
Lưu Vũ muốn nói thật ra thì không chỉ có
chừng này thời gian, giữa bọn họ từng có một khoảng thời gian không dài
nhưng khắc cốt ghi tâm, là đoạn thời gian này giúp Lưu Vũ kiên định tin
tưởng bản thân yêu Santa, Santa cũng yêu cậu, nhưng cậu lại không cách
nào đem chuyện này nói cho mẹ nghe, cậu cố gắng đưa ra một câu trả lời
hợp lý: " Mẹ ơi, kỳ thật con và Santa đã trải qua một số chuyện rất tồi
tệ, chúng con đều bị tổn thương rất nhiều, chúng con rất rõ đối phương
quan trọng với mình như thế nào, chúng con không chỉ vì yêu nên mới
quyết định ở bên nhau."
"Tiểu Vũ của mẹ đúng là lớn thật rồi, nói chuyện cũng rất ra dáng đàn ông."
"Mẹ đừng cười con."
"Còn mẹ, chỉ cần Tiểu Vũ hạnh phúc, mẹ cũng hạnh phúc. Từ nhỏ đã không thể
cho con một mái ấm hoàn chỉnh, là tiếc nuối lớn nhất đời mẹ. Nếu như cậu ấy yêu con, vậy thì cứ hãy ở bên nhau, Tiểu Vũ, đời người ngắn ngủi, ở
cuộc đời rất ngắn này, còn có công việc, còn có cuộc sống, còn có bạn
bè, người thân và rất nhiều người không liên quan khác, thời gian chỉ
thuộc về con thực sự không nhiều, hai đứa đều phải trân quý."
Lưu Vũ đương nhiên biết Santa có bao nhiêu yêu cậu, thời điểm anh ở cái
thời- không kia vô vọng chống lại cả thế giới mà yêu cậu....
Lưu Vũ trở mình chui vào trong lòng Santa, cả người dán sát vào người anh,
ánh đèn trong phòng mơ hồ lại ái muội, Santa đỏ mặt, hai mắt không biết
nên nhìn vào đâu, Lưu Vũ thò tay vào trong áo ngủ của anh, sờ sờ vòng eo săn chắc, nhiệt độ cơ thể người yêu thật sự rất dễ chịu, Santa tạm thời không để ý đến nội tâm đang giao chiến, đắm chìm vào khoái cảm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảm nhận được Santa từ từ thả lỏng, Lưu Vũ hơi nghiêng đầu, hôn ở trên cổ anh, giương mắt nhìn hầu kết kia khẩn
trương lên xuống, cậu chậm rãi hôn lên đó, nhẹ nhàng liếm, lưu lại một
vòng vệt nước. Tiếng rên rỉ khẽ thoát ra từ miệng Santa, cậu không tự
giác đưa đầu lưỡi như có như không liếm khóe miệng.
Lưu Vũ nâng
chân mình lên, cọ sát vào đùi của Santa, cậu có chút dùng sức đẩy hai
chân của Santa ra, đầu gối khó khăn đè vào nơi đúng quần, đụng vào tính
khí đã ngẩng đầu. Santa hoảng sợ muốn dùng tay đẩy đầu gối Lưu Vũ ra,
lại bị cậu nửa đường kéo lại, Lưu Vũ cố ý lôi kéo tay của Santa đặt lên
eo nhỏ của mình. Santa giống như mê muội đến quên cả chống cự, cơ thể
cảm thấy ngứa ngáy nội tâm cũng cảm thấy ngứa ngáy. Lưu Vũ đem mình càng áp sát vào người Santa, phân thân của cả hai đụng phải nhau, Lưu Vũ khẽ phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn, thế nhưng một giây sau lại bị Santa nhẹ nhàng đẩy ra.
Santa mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt tránh né, không
biết hai tay nên đặt ở đâu, lại có vẻ hơi luống cuống và đáng yêu. Lưu
Vũ không có tức giận, ngược lại càng thêm dịu dàng tiến về phía anh, thế nhưng Santa lại không ngừng lùi lại ra sau, cuối cùng Lưu Vũ không thể
không nhắc nhở anh: "Santa, còn lui lại phía sau, anh liền ngã."
Santa không dám nhìn Lưu Vũ, như thể đang hối hận cơ thể của mình đã nhiệt
tình đáp lại, anh nhắm mắt miệng càng không ngừng đọc gì đó. Lưu Vũ xích lại gần cẩn thận nghe thử, là tiếng Trung, nhưng một chữ Lưu Vũ nghe
cũng không hiểu, anh giống như muốn dùng phương thức kỳ quái này để xoa
dịu bản thân.
Lưu Vũ nhịn không được cười ra tiếng, nghe được
tiếng cười của cậu, Santa giống như càng thêm lúng túng, Lưu Vũ sờ lên
vai anh giống như trấn an nói: "Santa, anh đang sợ điều gì?"
Santa sửng sốt một chút, miệng ngừng đầu óc lại bắt đầu nghĩ linh tinh, anh
vẫn không nhìn Lưu Vũ mà lơ đãng nhìn chằm chằm vào trần nhà, một hồi
lâu mới nói: "Anh sợ làm thay biến đổi mối quan hệ của chúng ta."
"Tại sao?"
"Anh vẫn luôn nghĩ, có phải do anh nhất định phải tỏ tình với em, cố gắng biến em thành người của anh, cho nên chúng ta mới..."
"Không phải!" Lưu Vũ cắt ngang suy đoán của anh, "Santa, không được nghĩ như
vậy, việc này đối với chúng ta đều là đau khổ, đừng lại đem những tội
danh này đổ lên đầu mình."
"Lưu Vũ, anh cũng muốn cùng em tiến
thêm một bước, thế nhưng anh không dám, anh sợ thật sự chạm vào em, sau
giấc ngủ tỉnh dậy lại không thấy em," Santa rốt cuộc nhìn về phía Lưu
Vũ, trong mắt của anh chứa đầy nước mắt, "Anh không muốn sống những ngày như thế nữa, và nếu có thêm một lần nữa, anh sợ mình sẽ không thể vượt
qua được."
"Sẽ không, sẽ không, Santa, em đã trở về, ông trời sẽ không nhẫn tâm để chúng ta chia xa lần thứ hai."
"Nhưng vạn nhất thì sao? Em bây giờ đã là của anh, nếu như anh lại mất đi em,
giống như trước đó mất đi em, anh sẽ không sống nổi, Lưu Vũ..."
Lưu Vũ không nói thêm gì nữa, cậu đã coi nhẹ tổn thương lần đó gây ra cho
Santa. Santa của cậu, luôn là quán quân thế giới, luôn tỏa sáng như mặt
trời nhỏ, giờ lại trở nên thận trọng từng li từng tí, trở nên sợ hãi mọi thứ...
"Xin lỗi..."Santa nhẹ nhàng xin lỗi trước khi ra khỏi
phòng, anh cũng không biết tại sao muốn xin lỗi, cũng không biết rốt
cuộc mình muốn đi đâu.
Đi xuống lầu dưới rót chút nước uống,
Santa sững người một hồi, anh có chút buồn bực nắm lấy tóc, lại do dự
hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ.
Điện thoại bị cúp máy, nhưng một lúc sau lại gọi lại, Santa nghe, kêu một tiếng " Mẹ".
"Santa?" Là giọng nói dịu dàng lại tràn đầy yêu thương của mẹ anh.
" Mọi người đã ngủ rồi sao?"
" Ừm, ba con đã ngủ, mẹ ra phòng khách nói chuyện để không làm phiền ông ấy."
"Quấy rầy mẹ rồi, mẹ có lạnh không?"
"Không sao, mẹ có mang theo chăn ra ngoài." Mẹ nói chuyện rất nhẹ nhàng,
thoáng trấn an nội tâm đang xao động của Santa, " Con muộn như vậy còn
gọi điện cho mẹ, nhất định là có chuyện gì phiền não rồi, đúng không?"
Santa dừng một hồi, mới nói: "Mẹ, con cùng Lưu Vũ ở chung, phát sinh một số
chuyện, chúng con đều... đã chịu rất nhiều tổn thương, không không
không, không phải tổn thương, là tâm lý..."
"Ồ, rắc rối tình cảm sao?"
"Con không biết nên nói thế nào, tóm lại sự việc cũng đã đi qua, nhưng con
làm thế nào cũng không quên được, con thực sự đã cố gắng, nhưng con thật sự không quên được, thời gian con chịu đựng chuyện đó..." Nói xong lời
cuối cùng, Santa vẫn là không nhịn được mà bật khóc.
Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc của con trai, sau một hồi lâu, chờ đến lúc anh lần nữa khống chế lại cảm xúc, mới nhẹ
nhàng nói: "Santa, có đôi khi chúng ta càng muốn quên một số việc, thì
càng không thể quên, thế nhưng những chuyện không thể quên được kia, có
lẽ bởi vì cũng không cần quên nó."
Santa yên lặng lắng nghe.
"Mẹ nhớ lúc con còn nhỏ, nhảy ngã gãy chân, mẹ sợ con tuổi còn nhỏ sẽ phải
chịu nỗi đau phải phẫu thuật, nên tin vào lời bàn tán mà đưa con đến một bệnh viện nhỏ để xoa bóp nắn xương, mất hơn hai tháng vẫn không đỡ hơn, cuối cùng tiền cũng phải bỏ ra, đau đớn cũng phải chịu, con cũng không
tránh khỏi phải phẫu thuật, cũng vì chậm trễ trị liệu mà ở thêm nửa
tháng ở viện. Santa, vết thương không phải con che giấu thì sẽ tự lành,
không phẫu thuật không triệt để điều trị nó, mất bao lâu cũng không thể
khỏi, con muốn dùng cách khác, có lẽ chỉ khiến vết thương càng nặng mà
thôi."
"Mẹ..."
"Santa, mỗi một sự việc trải qua, đều tất
nhiên là phải trải qua, có một số việc khiến con tổn thương, con muốn
đem nó giấu đi, coi như không nhìn thấy, thế nhưng nó vẫn ở nguyên trên
cơ thể con, con gánh theo nó, tương lai càng chạy lại càng mệt mỏi, còn
nếu con muốn buông nó xuống, thì phải để nó lại chỗ cũ, tạm biệt nó.
Thực sự buông xuống là gì? Là quên sao? Mẹ cảm thấy không phải... Santa, rất nhiều chuyện cần phải dung hòa mới đúng, và những điều con đã phải
chịu đựng quay đầu nhìn lại đã trở thành những trải nghiệm rất quý giá
trong cuộc đời."
Đúng vậy, rõ ràng là trải nghiệm rất quý giá,
mặc dù thống khổ, thế nhưng không có giây phút nào anh buông bỏ yêu cậu, anh chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm cậu, cậu cũng chưa từng buông bỏ anh,
lớn lao như vậy, tại sao muốn quên đi.
"Con đã hiểu, cảm ơn mẹ."
Dường như ở cuộc gọi điện đó, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Santa liền nghĩ
thông suốt, anh vội vàng quay lại phòng, muốn chia sẻ với Lưu Vũ tâm
tình này, nhưng vừa đẩy cửa lại trông thấy Lưu Vũ vội vàng hấp tấp tay
cầm thứ gì đó giấu xuống dưới gối.
Santa có chút nghi hoặc.
Lưu Vũ lúng túng quay đầu nhìn Santa, cậu không nghĩ Santa nhanh như vậy đã quay lại, cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ vừa vặn bị bắt gặp như này.
Lưu Vũ đã cố gắng để hiểu cho tâm trạng của Santa, cậu không thể ép buộc
anh quên đi, nếu như anh không thể tự giải thoát cho bản thân, cậu
nguyện ý giúp anh, dùng thời gian sống chung để giúp anh điều trị. Lưu
Vũ mở tủ đầu giường ra, muốn trước tiên đem đồ vật mang ra cất lại chỗ
cũ, lại phát hiện "áo mưa" được đặt cùng với một vài vật phẩm khác.
Thật ra, thứ này từ khi mua Lưu Vũ đã không dám nhìn kỹ, trực tiếp liền nhét vào trong tủ, lúc này lại thấy còn được tặng kèm cái gì đó, lòng hiếu
kỳ thôi thúc, liền mở ra nhìn một chút. Không nhìn thì thôi, nhìn xong
Lưu Vũ không khỏi hối hận, cái này là đồ chơi tình thú. Truyện Mạt Thế
Khi Lưu Vũ còn đang suy nghĩ làm sao xử lý cái thứ đồ chơi này mà không để lại dấu vết, Santa đã quay lại.
A...
"Em giấu cái gì vậy?" Santa nghi hoặc hỏi.
" Không... không có..." Lưu Vũ bối rối trả lời.
Thế nhưng bộ dạng Lưu Vũ thựa sự rất khả nghi, Santa trực tiếp muốn đi tới
vén gối lên xem. Tất nhiên là Lưu Vũ không chịu, cậu không ngừng ngăn
cản, nhưng mà sức lực chênh lệch quá lớn, muốn ngăn cản cũng không ngăn
cản nổi, dưới tình thế cấp bách, cả người liên nhào lên che chiếc gối
lại, Santa cũng không buồn để ý, đem bế cả người lẫn gối lên.
A...
Lưu Vũ chật vật bị ôm lên, trong lòng chỉ còn lại chiếc gối, hai người trầm mặc, giương mắt nhìn thứ trên giường...
Lưu Vũ chậm rãi quay đầu nhìn sắc mặt Santa, ai ngờ anh nhìn chằm chằm cậu, bộ mặt ủy khất như muốn nói: Anh thừa nhận anh đẩy em ra là không đúng, nhưng cũng không cần thiết đến mức tìm vật thay thế chứ?
Lưu Vũ mặt mũi đỏ bừng, giãy dụa thoát ra, còn lấy gối che lại cái thứ đồ kia, lắp bắp nói: "Cái này... cái này..." Thật sự không làm sao nói rõ được.
Santa hoàn toàn quên mất bản thân quay lại tìm Lưu Vũ để nói chính sự, giờ
khắc này anh lại vô cùng tổn thương:" Anh, anh cũng không nói là nhất
định không được, em làm thế này không tốt lắm đâu."
"Em thế nào?" Lưu Vũ không phản bác được, "Em không có làm gì!"
"Đó là do anh đã quay lại. Nếu anh không quay lại, có phải em liền muốn...dùng cái kia!"
"Anh cút đi!"
"Lưu Vũ!" Santa không biết là lo lắng hay tức giận, giống như Lưu Vũ làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.
"..." Lưu Vũ không nói lên lời.
"Sao em có thể đối xử với anh như thế! Ahhhhh!"
Vì để dỗ anh, Lưu Vũ cũng hết cách, "Cái này là, định cùng anh dùng."