Santa chỉ cảm thấy làm sao mà hôm nay mình nói cái gì cũng sai, làm cái
gì đều giẫm phải lôi, anh mơ hồ nhìn Lưu Vũ bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ đỏ cả lên, nói: "Anh, anh... anh không phải... Anh anh..."
"Anh còn không bằng anh ta đâu!" Lưu Vũ tức giận quay đầu đi tắm.
Trương Gia Nguyên xem kịch vui trước mặt mà không khỏi kích động, tay đập
thẳng đùi: "Cả hai đều muốn! Còn không bằng anh ta! Má ơi lượng tin tức này, sao xuất hiện nhiều nhân vật vậy?"
Kích động là Trương Gia
Nguyên kích động, nhưng đùi bị đánh lại là đùi của Châu Kha Vũ, Trương
Gia Nguyên trâu bò thế nào thì khỏi cần nói, Châu Kha Vũ bị đau đến mức
mặt mũi nhăn cả lại, đẩy tay Trương Gia Nguyên ra, nghiến răng nghiến
lợi: "Tự đi mà đánh đùi mình!"
Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc lẻn qua chỗ Santa hóng chuyện bát quái, hỏi anh đắc tội gì với Lưu Vũ,
Santa vẫn còn một mặt mộng mị, anh hoàn toàn không biết mình đã làm sai
điều gì, chuyện duy nhất có thể nghĩ tới chỉ có một, nói: "Gọi là
'Tiểu Vũ', nhưng em ấy nói không được gọi vậy."
"Cái này có cái gì mà không được?" Trương Gia Nguyên không hiểu.
"Có lẽ nào do đã có quá nhiều người gọi, không đủ thân mật chăng?" Mạch não của Lâm Mặc từ trước đến nay hơi đặc biệt, "Hay thử gọi... Bảo bối,
điềm tâm, Honey, em yêu..."
"Lâm Mặc, không được làm hư Santa!" Trương Gia Nguyên nghiêm khắc trách cứ.
"Vậy nói thử một cái nghe xem?"
"Vậy, vậy gọi là lão bà được không?"
"Thôi dẹp đi. Nghe Trương Gia Nguyên nói tốn cả thời gian!"
Châu Kha Vũ thấy Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên kẻ này một câu, kẻ kia lại một câu, đã cười đến mức lăn lộn cả ra đất.
Santa không biết bọn họ tranh cãi cái gì, đứng dậy vỗ vỗ quần đi tìm Lưu Vũ.
Thời điểm Santa tìm tới Lưu Vũ, cậu đã tắm xong, đang ngồi sấy tóc. Cậu nhìn thấy Santa, lại cố ý quay lưng đi không để ý tới anh, Santa cũng
không nói chuyện, chỉ cầm lấy máy sấy tóc trong tay cậu, Lưu Vũ cũng
không có tránh, mặc cho anh lấy, giúp mình sấy tóc.
Đầu ngón tay
kích thích sợi tóc, gió ấm lay lay tóc, Lưu Vũ lén lút nhìn qua gương,
thấy Santa thành thành thật thật đang giúp mình sấy tóc, ánh mắt của anh theo động tác tay từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, bộ dạng
tinh tế chu đáo, tăng thêm mấy phần đẹp trai.
Lưu Vũ, ngoài miệng luôn nói trong nhóm người đẹp trai nhất là Châu Kha Vũ, trong lòng lại
chỉ cảm thấy Santa chỗ nào cũng đẹp trai, bộ dạng lạnh lùng đẹp trai, bộ dạng ngốc nghếch cũng rất đẹp trai.
Santa tắt máy sấy, sờ sờ
tóc, còn ấm ấm dễ chịu, anh muốn ôm Lưu Vũ, nhưng là nghĩ đến cậu đã
tắm, chỉ có thể nắm tay của cậu mà lắc lắc: "Thật xin lỗi a."
"Xin lỗi điều gì?" Lưu Vũ hỏi lại.
"Không biết a." Santa thành thật trả lời.
Giữa những người yêu nhau thường hay có mấy cái trò giận dỗi vớ vẩn, nếu là
Lưu Vũ trước kia có thể cũng sẽ như vậy, thế nhưng sau khi trải qua sự
việc lần này, Lưu Vũ thật sự cảm thấy mỗi giây mỗi phút giữa bọn họ đều
không đáng để lãng phí, cậu nhìn Santa nói: "Nếu có một người giống anh
như đúc, em lựa chọn anh ta, anh có thể chấp nhận sao?"
Santa khó hiểu nói: "Thế nhưng không có người thứ hai như anh mà."
"Có!" Lưu Vũ ủy khuất mím môi, chuyện này bất kể lúc nào cậu nhớ tới đều cảm
thấy chua xót, "Santa, anh hỏi em đi tới nơi nào, em cũng không biết em
đã đi tới nơi nào, nơi đó tất cả mọi người vẫn vậy, thế nhưng lại có
thêm một người giống em như đúc."
Santa lẳng lặng nghe cậu nói,
nắm thật chặt tay của cậu, giống như làm thế này có thể đem dũng khí
cùng yêu thương liên tục không ngừng truyền cho cậu.
"Cậu ta trở
nên càng ngày càng giỏi, so với em còn giỏi hơn, tất cả mọi người đều
thích cậu ta, Santa cũng thích cậu ta..." Sau khi nói đến đây, nước mắt rốt cuộc vẫn là trào ra, Lưu Vũ xuyên qua những giọt nước mắt nhìn về
phía Santa, "Cho dù hiện giờ biết người kia không phải là anh, nhưng em
vẫn cảm thấy khó chịu."
Santa không biết nên nói cái gì, anh
giống như trong nháy mắt hiểu rõ bảo bối của anh đến cùng là sợ cái gì,
mà nỗi sợ này một phần lại bắt nguồn từ anh.
"Ở cái thế giới kia, Santa gọi cậu ta là 'Tiểu Vũ', em không muốn nghe đến hai chữ này nữa,
ai cũng có thể gọi em như vậy, anh thì không thể, em không muốn từ trong miệng anh nghe được hai chữ này..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, " Santa chỉ có thể luống cuống lặp đi lặp lại ba cái từ đơn giản này,
cứ cho là lần này anh chỉ là vô ý đi, nhưng lại đã tạo cho Lưu Vũ tổn
thương lần hai, Santa buồn bực, "Thật xin lỗi, anh thật đáng chết,
anh..."
Không cho cậu cảm giác an toàn là lỗi của anh, để cậu bị
thương tổn là lỗi của anh, mỗi một giọt nước mắt cậu rơi đều là lỗi của
anh.
Santa ôm Lưu Vũ vào lòng: "Thật xin lỗi, em đừng ghét bỏ
anh." Santa có chút nghiêng đầu, hôn lên trán Lưu Vũ, sau đó lại hôn lên chóp mũi cùng gương mặt đầy nước mắt của cậu, Lưu Vũ nhắm mắt lại, cậu
có chút nâng cằm lên, vừa vặn có thể để Santa hôn lên môi mình.
Santa phong bế miệng của cậu, đầu lưỡi lướt qua răng, Lưu Vũ liền khẽ mở hàm
răng ra, đầu lưỡi trơn trượt dây dưa lẫn nhau, Santa nhô ra đầu lưỡi
phảng phất có sinh mệnh đi qua mỗi một nơi hẻo lánh trong miệng Lưu Vũ,
khắp nơi đều lưu lại hơi thở của Santa.
Lưu Vũ mới đầu còn có thể đáp lại sự nhiệt tình của anh, qua mấy vòng đã chật vật không theo nổi, chỉ có thể mặc cho anh ở thế giới của mình tùy ý làm bậy, ngẩng đầu bị
ép đón nhận sự hung hăng của anh, anh lôi kéo, mút vào, dùng loại phương thức mập mờ này nói cho Lưu Vũ biết anh có bao nhiêu yêu cậu.
"Thật xin lỗi, nhưng đừng nghĩ về anh ta nữa, được không, đừng lại vì anh ta
thích ai mà làm bản thân khó chịu, được không, " Santa vùi vào cổ Lưu
Vũ, buồn buồn nói, "Trong lòng em nghĩ đến người đàn ông khác, anh thật
sự rất ghen tỵ."
Lưu Vũ bị anh chọc cười, làm sao còn có người
ngang ngược như vậy? Cậu cầm lỗ tai Santa xách lên, giả bộ tức giận:
"Anh có mất mặt không, sao trước kia em không phát hiện da mặt anh lại
dày như vậy?"
Santa ngẩng mặt lên: "Đau quá, bảo bối, mau buông tay!"
"..." Lưu Vũ chẳng những không có buông tay, ngược lại càng dùng sức nhéo một cái, "Lá gan của anh cũng thật lớn nha!"
"Đau quá đau quá đau quá..." Santa kêu gào khoa trương, "Gọi là Bảo Bảo được chứ?"
"Anh thử gọi lại lần nữa xem?"
"Vậy vậy vậy, lão bà thì sao?" Santa bắt đầu phát biểu lung tung.
"Uno Santa!" Lưu Vũ nước mắt thậm chí còn chưa khô, lại đã giả vờ hung dữ nói, "Tin em đánh anh không!"
Đương nhiên không tin, cậu thậm chí không nỡ dùng sức nắm chặt tai anh, Santa nhanh chóng chạy thoát, lại xông vào Lưu Vũ làm nũng: "Vậy gọi thế nào
thì được?"
"Gọi ca ca!"
Santa tròng mắt đều muốn rớt cả ra: "Nhưng anh lớn tuổi hơn em mà!"
"Vậy thì làm sao? Cứ gọi là ca ca đi!"
Santa đột nhiên lại bu tới, thân mật cọ xát chóp mũi của cậu nói: "Người Nhật Bản bọn anh coi trọng nhất là tôn ti trật tự, em gọi anh là ca ca thì
mới đúng."
Rõ ràng vừa rồi còn tiếp nhận hôn, thế nhưng kiểu đụng chạm này vẫn khiến Lưu Vũ đỏ mặt, cậu không thể không tránh đi ánh mắt
của Santa, lẩm bẩm nói: "Nằm mơ, em mới không thèm gọi."
Santa nhìn chằm chằm vành tai càng ngày càng đỏ của cậu, rốt cuộc cười ra tiếng.
Riki ôm một chiếc khăn tắm lớn đứng ở cửa phòng tắm, a, cũng không tính là
cửa phòng tắm, Riki còn đứng khá xa một chút, bất đắc dĩ cười nhìn mấy
động đội khác, người nào tắm xong thì đã tiêu sái rời đi, người nào còn
chưa có tắm thì bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không dám tùy
tiện đi vào, thậm chí Châu Kha Vũ bắt đầu cúi đầu ngửi ngửi người có mùi gì hay không, nếu không có mùi thì thôi, khỏi cần tắm.
Để trở
thành thần tượng đã khó, trở thành một nhóm cũng khó, trở thành một nhóm có 12 bắt đầu không kiêng nể gì mà yêu đương lại càng khó hơn.