Từ
sau khi có sự kiện say rượu kia, Trình Bảo Nguyên trở nên cẩn thận hơn
rất nhiều, cũng cố nén không đi đụng vào những bộ nội y kia.
Cứ như vậy bình yên qua vài ngày, buổi chiều của một ngày nào đó khi
Đường Lăng ở sân trường nhìn thấy Trình Bảo Nguyên thì thình lình lại tự chủ động hẹn Trình Bảo Nguyên cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Mặc dù sau ngày hôm đó ấn tượng của Đường Lăng với Trình Bảo Nguyên đã
đổi mới rất nhiều, cậu cảm thấy người này không xấu giống như mọi người
vẫn hay đồn đãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu cũng không quen nên liền từ chối.
Đường Lăng nhìn cổ họng cậu ta ậm ừ nửa ngày cư nhiên nói ra một từ "Không",
sắc mặt nhất thời nhìn không được tốt lắm "Vì sao lại không đi?"
"È, tôi và anh... Chúng ta...dù sao cũng không thân lắm mà..."
"Đi chơi nhiều là thân chứ có gì đâu." Đường Lăng nói xong, cũng không
cho Trình Bảo Nguyên cơ hội phản bác, nắm cánh tay Trình Bảo Nguyên liền hướng cổng trường mà lôi đi.
"Nè, anh buông tay...cái con người này, như thế nào cứ như vậy hả..."
"Câm miệng! La lớn tiếng như vậy, người khác nhìn còn tưởng rằng cậu bị xxx đó." Đường Lăng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, lại quay đầu đi, có chút khinh bỉ lầm bầm, "Thật chưa thấy qua ai như cậu ta, rủ cậu ta đi chơi còn nhiều lời như vậy làm chi...."
"..." Trình Bảo Nguyên tức giận đến nghẹn cả họng.
Cậu thật sự cũng chưa thấy qua ai rủ rê cái kiểu như thế, quả thật y như bắt cóc.
Cứ như vậy Trình Bảo Nguyên lòng tràn đầy khó hiểu bị Đường Lăng nửa ép buộc kéo tới những nơi vui chơi của hắn chơi vài lần, Đường Lăng chỉ
phụ trách đem người mang đến nơi, sau đó cũng chẳng thèm để tấm đến
Trình Bảo Nguyên nữa, nhưng sau khi về đều sẽ hỏi xem Trình Bảo Nguyên
cảm thấy thế nào, chơi có vui không ?
Nếu như Trình Bảo Nguyên trả lời một cách thẳng thắn "Tôi cảm thấy rất
chán,anh thả tôi về nhà có được không?", tất sẽ khiến Đường Lăng xem
thường.
Ý muốn
của Đường Lăng là muốn tập cho Trình Bảo Nguyên chầm chậm quen thuộc với cuộc sống và việc giải trí của hắn nhưng buồn một nổi là Trình Bảo
Nguyên không hề có ý muốn làm thân với Đường Lăng càng không muốn đụng
mặt với những người bên cạnh hắn, bởi vì mấy người bên cạnh hắn nhìn cậu với thái độ không mấy thiện cảm cho lắm, hai bên có thể nói là nhìn
nhau ngứa mắt.
Trình Bảo Nguyên thực sự không hiểu nổi lí do Đường Lăng nhất định cật
lực làm mấy chuyện lấy lòng đó để làm gì, thẳng đến lần thứ N cậu nhìn
thấy Đường Lăng xuất hiện tại lớp học của cậu--chỗ mà hắn ta không nên
xuất hiện, cũng ngồi xuống kế bên Trình Bảo Nguyên cùng giản doanh, còn
không ngừng liếc mắt nhìn về phía giản doanh, Trình Bảo Nguyên mới đột
nhiên tỉnh ngộ ra -- Đường Lăng là muốn dùng loại phương thức đó tiếp
cận làm thân với mình, chính là muốn mình chủ động nhường lại vị trí bên cạnh Giản Doanh cho hắn ?
Suy nghĩ như thế, đột nhiên Trình Bảo Nguyên lại không còn cảm thấy
Đường Lăng có cái gì đáng sợ nữa, cũng không còn thấy ghét trước kia
Đường Lăng ép buộc cậu đi chơi với hắn. Chỉ cảm thấy vị thiếu gia này
đại khái có chút nhút nhát, cũng không biết làm sao lấy lòng con gái,
khó trách không theo đuổi được bạn gái.
Đường Lăng điều kiện tốt như vậy, muốn bạn gái loại nào mà không có?
Mọi người đều xem hắn là Đại thiếu gia đào hoa, không nghĩ tới hắn cũng
có lúc si tình như thế. Dù cho bị giản doanh từ chối, thậm chí giản
doanh đều đã có bạn trai, hắn còn kiên trì ở phía sau đuổi theo -- Trình Bảo Nguyên trong nhất thời vừa bội phục vừa lại thấy hắn đáng thương.
Đáng tiếc bản thân cũng không có cách nào giúp được hắn .
Trình Bảo Nguyên nhìn lại hướng Đường Lăng, trong ánh mắt không khỏi
mang chút lý giải cùng đồng tình, thấy Đường Lăng khẽ nhíu mày nghi hoặc bộ dạng, Trình Bảo Nguyên còn thiện ý mà cổ vũ hướng hắn cười hạ.
Đường Lăng ngẩn người, mặt không cảm xúc quay đầu đi, cách một lúc, lại chầm chậm quay đầu nhìn, kết quả lại thấy Trình Bảo Nguyên vẫn còn mỉm
cười nhìn hắn. Đường Lăng nhịn một hồi, rốt cục nhịn không được, cúi đầu móc di động ra.
Rất nhanh, di động Trình Bảo Nguyên cũng rung, cậu mở ra vừa nhìn thì ra Đường Lăng gửi tin nhắn đến: 【 cười cái gì mà cười? 】
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ một chút, trả lời: 【tôi không có cười cái gì hết á... 】
【tôi nhìn thấy rõ ràng, cậu hơn phân nửa tiết học đều cứ nhìn tôi cười. 】
Hơn phân nửa tiết học? Cũng quá Khoa trương rồi đi... tổng cộng Trình
Bảo Nguyên cũng chỉ nhìn Đường Lăng vài lần, còn là vì cậu cảm giác được ánh nhìn Đường Lăng đang hướng bên này nên cậu cũng mới nhìn lại thôi.
Trình Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn mắt Đường Lăng, vừa lúc cùng Đường Lăng mắt đối mắt, Đường Lăng lộ ra biểu tình "Đấy thấy chưa", tin nhắn lại
được gửi qua đây : 【cậu lại nhìn chằm chằm tôi nữa... rốt cuộc cậu nhìn
tôi cười cái gì!】
Đường Lăng lúc gửi tin nhắn này mi đầu cứ một mực nhíu chặt lại, Trình
Bảo Nguyên không khỏi chột dạ nói thầm: Sẽ không phải là Đường Lăng theo đuổi Giản Doanh mãi vẫn không có kết quả, lúc này lại bị chính mình
phát hiện hắn nhìn lén Giản Doanh, cho nên tức giận?
Trình Bảo Nguyên căn cứ vào một ít tai tiếng của vị thiếu gia này quyết định vẫn là không nên chọc giận người ta thì hay hơn, vôi vàng gửi tin
nhắn giải thích cho hắn: 【
tôi không có cười anh ... Tôi chỉ là cảm thấy con người anh kỳ thực thật sự rất tốt. 】
Trình Bảo Nguyên nghĩ tới "Tình địch" như cậu đều đã chủ động tỏ thiện
chí, Đường Lăng chắc nhất định sẽ không cảm thấy chính mình là cười nhạo hắn nữa đi, không nghĩ tới cậu nghiêng đầu qua nhìn, bên kia Đường Lăng sau khi nhận được tin nhắn biểu tình không những không thả lỏng, ngược
lại càng nhăn càng chặt, mặt đỏ một mảng lớn , cúi đầu gắt gao nắm điện
thoại...
Má ơi,
Trình Bảo Nguyên xin thề, lúc bản thân ghi mấy câu này, tâm lý không hề
có bất kì ý tứ trào phúng. Nhưng tới cùng chỗ nào nói không đúng, để
Đường Lăng giận thành như thế ?
Vì biểu hiện sự thành tâm của bản thân, Trình Bảo Nguyên vội lại gửi qua một tin nhắn :【thiệt đó! 】
"Đùng!"
Một tiếng vang lớn, nhượng ánh mắt cả lớp đồng loạt đều chỉa đến chỗ bọn Trình Bảo Nguyên.
Đường Lăng sách cũng không lấy, đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Giản Doanh đang chú tâm nghe khóa, bị dọa cho một phát, vỗ vỗ lồng ngực cùng Trình Bảo Nguyên nói: " lớp bọn họ, bọn họ lại không học, chạy tới lớp tụi mình phát bệnh cái gì thần kinh chứ."
"A..." Trình Bảo Nguyên tưởng thay Đường Lăng biện giải một câu, nhưng
lại sợ chính mình vụng về, biến khéo thành vụng, đành phải cười trừ cho
qua chuyện.
Tâm lý lại càng ngày càng thấy đồng tình với Đường Lăng .o(╯□╰)o
Nhìn đi, độ hảo cảm không những không tăng mà ngược lại còn làm cho bạn nữ đang theo đuổi ghét hơn xưa nữa chứ -- Trình Bảo Nguyên cảm thấy
chính mình bây giờ cũng đã đủ đáng thương, bởi vì vấn đề thói quen của
bản thân, thích con gái người ta nhưng lại không có dũng khí thổ lộ,
nhưng hiện tại cậu phát hiện còn có người thảm hơn cả cậu -- bị thẳng
thừng cự tuyệt không nói sau đó còn chưa từ bỏ ý định truy đuổi, nay còn bị người ta càng ghét hơn , Đường Lăng mới thật sự là đáng thương a.
Người đang "bị" Trình Bảo Nguyên thắm thiết đồng tình--Đường Lăng lúc này lại đang ở sân bóng rổ luyện tập.
Lúc gần cuối trận đấu, Đường Lăng nhận được bóng chuyền tới, rất nhanh
dẫn bóng đi tới, khi hoàn thành xong một cú úp rổ hoàn mỹ, quần chúng
đang ngồi xem cũng vì Đương Lăng mà hò reo ca ngợi, Đường Lăng một mình
bước ra khỏi sân, cầm lấy bình nước khoáng uống một hơi.
"Đường thiếu, chơi không tệ nha, chơi một ván nữa không ?" Trận đấu kết thúc, vài người khác cũng lục tục đi tới lau mồ hôi,uống nước.
"Không chơi, tôi vẫn còn chuyện khác, các cậu chơi tiếp đi." Đường Lăng uống xong nước, buồn bực mà đem cái chai bóp cho bẹp dí, nhìn nhìn về
phía giảng đường .
"Ừ!" người đang nói cũng nhìn theo đường nhìn của Đường Lăng, lúc này
cũng đã là tiết học cuối cùng của buổi học, bên kia giảng đường cũng
không ít học sinh đều đang hướng căn tin đi tới "Đường thiếu, có hẹn ăn
cơm với bạn gái à ... Vầy đi, hôm nay cứ vậy thôi, hôm nào lại hẹn gặp
nhau." (Đường thiếu = Đường thiếu gia)
"Ừm."
Mọi người cũng liền giải tán.
Đường Lăng tại giá bóng rổ ngồi xuống, một bên nhìn chằm chằm con đường đi thông từ giảng đường sang căn tin .
Trong quá trình đó cũng có một số nữ sinh bạo dạn qua đây bắt chuyện
với hắn, đều bị hắn không thèm nhìn tới. Cho đến khi trên đường người
cũng đã vơi bớt, Đường Lăng vừa hoài nghi chính mình có phải hay không
vừa mới nhìn lầm, một thân ảnh nhỏ nhỏ gầy gầy mới từ trong giảng đường
trong đi ra.
Đường Lăng chấn động, cầm lấy áo khoác muốn đón đầu thân ảnh đang đi qua.
Trình Bảo Nguyên tựa hồ đối với việc Đường Lăng lại tới tìm cậu không
hề ngạc nhiên, lần này không cần vũ lực, cậu vẫn chủ động đi theo Đường
Lăng ra ngoài.
Một buổi chiều không gặp, Đường Lăng tâm tình tựa hồ không tệ lắm, lúc đi đường còn ngâm nga hát.
Thừa dịp vị đại gia này tâm tình đang tốt, Trình Bảo Nguyên chặn lại
nói: "Được rồi Đường Lăng, buổi sáng thời anh để quên sách ở phòng học,
tôi chờ mãi không thấy anh quay lại, khi ra khỏi lớp liền cầm theo dùm
anh..." Nói xong cậu liền đem cặp sách đang đeo trên vai lấy xuống, mở
rồi lấy ra đưa lại cho Đường Lăng.
Đường Lăng im lặng nhận lấy sách.
"Buổi sáng... cái này..." Trình Bảo Nguyên có chút do dự mở miệng.
Đường Lăng nhìn sách, lại nhìn Trình Bảo Nguyên, nhẫn nại đợi trong
chốc lát, ý cười chầm chậm thu trở lại, hắn cau mày oán giận nói : "Buổi sáng như thế nào? Cậu có thể nói chuyện thì nói luôn một lần được hay
không, đừng có mà cứ ấp a ấp úng, y như đàn..." Hắn nói đến đây tự nhiên nhỏ giọng lại.
Nhưng tự nhiên Trình Bảo Nguyên cũng có thể đoán được chữ phía sau là
chữ gì, cậu cũng biết tật xấu của chính mình, trái lại cũng phải cảm ơn
Đường Lăng khẩu hạ lưu tình, ít nhất cũng để mặt cậu không đến mức quá
khó nhìn.
Người này ít nhiều cũng vẫn xem cậu coi như bạn bè, còn biết suy nghĩ cho cảm nhận của cậu. Trình Bảo Nguyên tự an ủi bản thân.
Đường Lăng hất hất tóc, ánh mắt nhìn về hướng khác nói: "Thôi đi... Rốt cuộc cậu còn gì muốn nói cùng tôi nữa ?"
"Không... Không còn." Trình Bảo Nguyên nhìn biểu tình của hắn, lời muốn nói lại nuốt trở lại.
"Không còn?" Đường Lăng quay phắt đầu, trừng to mắt, giống như Trình Bảo Nguyên đã nói một chuyện gì đó không thể tha thứ được.
Trình Bảo Nguyên làm lơ ánh nhìn như lưỡi đao của Đường Lăng, mặt dày lặp lại lần nữa : "Không còn..."
"... Vậy thì đi thôi." Đường Lăng liếc nhìn Trình Bảo Nguyên một cái,đi thật nhanh về phía trước.
Trình Bảo Nguyên gì cũng không dám nói, đi theo sát hắn.
Mới thấy Đường Lăng mặt mày phơi phới như ánh dương chớp mắt một cái liền phủ đầy mây đen.
Trình Bảo Nguyên nhìn nhìn người kỳ quái đang bắt đầu tức giận bên cạnh, không biết chính mình chỗ nào đã chọc tới đối phương.
Lẽ nào bởi vì còn nửa lời nói mà cậu còn chưa nói hết? Nhưng lời này
cũng không phải lời gì hay a, Đường Lăng nghe xong không chừng càng tức
giận hơn.
Trình
Bảo Nguyên không nói dám nói với Đường Lăng chính là: bởi vì Đường Lăng
tạo tiếng động lớn như vậy xong rồi rời đi, giáo viên đang đứng lớp mới
cố ý tới chỗ ngồi của hắn kiểm tra tình huống, kết quả phát hiện học
sinh tự ý về sớm không nói còn mang sách giáo khoa không đúng tiết học,
tức giận đến mức muốn đi tìm phụ đạo viên. Học sinh trong lớp chẳng ai
dám đứng lên tố cáo Đường Lăng, đành phải cố hết sức giải thích Đường
Lăng không phải học sinh lớp họ với lại cũng không quen biết , lúc này
mới tạm ổn.
Đường Lăng là người như thế, đại khái cũng không biết chính mình đến cho người khác ít nhiều phiền phức. Tựa như mới nãy, lúc hắn nhận lấy sách
giáo khoa vẻ mặt còn đầy sự không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Trình Bảo
Nguyên vừa cảnh giác lại giống như tràn ngập tâm tình nào đó đặc biệt,
giống muốn nói không có chuyện gì tự nhiên Trình Bảo Nguyên giúp hắn
mang sách ra làm gì.
Trình Bảo Nguyên bị hắn nhìn như thế , tâm lý rất tổn thương, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.
Được rồi, Trình Bảo Nguyên thừa nhận, chính mình làm việc này là rất dư thừa, thật giống như đang lấy lòng đối phương.
Hắn cùng Đường Lăng bản thân là quan hệ "Tình địch", không tính là quen biết gì, Đường Lăng đi nghe giảng bài nửa đường chạy đi thì có thế nào ? Liên quan gì đến cậu ? Đối phương là hướng về phía Giản Doanh , dù cho
là đang bị cự tuyệt nhưng cũng đâu liên can gì đến cậu.
Cậu cũng không cần vì đối phương cho cậu chút thân thiện liền thật sự đem đối phương coi như bạn bè.
Nói thật ra, con người Đường Lăng chói mắt như thế, Trình Bảo Nguyên
đắc tội đối phương nhiều như vậy, đối phương còn nguyện ý chủ động tỏ
thiện ý với cậu, thực ra tâm lý Trình Bảo Nguyên cũng rất vui vẻ.
Bởi vì tính cách mềm yếu, còn thêm hành vi quái gở , Trình Bảo Nguyên một mực không có ai là bạn.
Cho nên bất kì ai nguyện ý đem cậu coi như bạn bè , cậu đều sẽ ghi tạc ở trong lòng, cũng sẽ nỗ lực đáp lại đối phương.
Nhưng cậu cũng biết chính mình không có khả năng cùng Đường Lăng trở
thành bạn bè, dù cho Đường Lăng biểu hiện khiêm tốn thế nào -- bọn họ
căn bản không phải người cùng giai cấp.
Huống hồ Trình Bảo Nguyên biết rõ Đường Lăng là loại người mắt cao hơn
đầu vốn là sẽ không nhìn thấy laoij bình dân như cậu, nếu như không phải cậu đứng ở bên người Giản Doanh, nếu như không phải cậu ngăn cản đường
tình yêu của Đường Lăng.
Trình Bảo Nguyên quyết định, đêm nay liền cố lấy hết dũng khí nói ra
hết cùng Đường Lăng , cậu muốn nói rõ ràng cho Đường Lăng ba chuyện :
1. Cậu cùng Giản Doanh xác thực không phải quan hệ nam nữ yêu đương ,
Đường Lăng nếu thực muốn theo đuổi Giản Doanh thì không thành vấn đề,
cậu tuyệt đối không quấy rối.
2. Mặc kệ Đường Lăng có đem cậu
coi như bạn bè hay không, cậu đều thật sự rất vui khi được quen biết một người như Đường Lăng. Chẳng qua cậu thực sự không có cách mỗi ngày cùng Đường Lăng ra ngoài chơi, mấy ngày nay ham chơi, thành tích đều đang
tuột dốc nếu còn như vậy đi xuống, kì thi cuối kỳ danh hiệu chắc chắn sẽ mất, cậu còn đang trông cậy bảo vệ thứ hạng để dành được học bổng mà.
3. Là bạn bè, cậu muốn nói cho Đường Lăng biết : Anh bản thân lớn lên
vốn đã cao to anh tuấn, nếu biết ôn nhu một chút nhất định không lo quen không được bạn gái. Luôn lầm lầm lì lì, bạn gái liền sẽ chạy nhanh
không quay đầu lại a... Ôi, việc này cần xem tình hình đã, suy nghĩ cho
kĩ có nên nói hay là không đây.