Nhất Niệm Chi Tư

Chương 97: Phiên ngoại 23


trướctiếp

Căn nhà nhỏ của Tang Niệm và Kỷ Thần Phong đã được sửa chữa xong, sau mùa thu, hai người họ sẽ chuyển từ bệnh viện thú y về nhà. Mặc dù diện tích có hơi nhỏ, vị trí cũng xấu, nhưng vì Kỷ Thần Phong thích, hơn nữa căn nhà cũng đã được làm cách âm nên Tang Niệm vẫn tiếp tục ở đây.

Ban ngày Kỷ Thần Phong đi làm, Tang Niệm sẽ ở nhà theo dõi thị trường, điều hành quỹ và hợp đồng trong tương lai của anh, do sự thay đổi nhanh chóng của thị trường mà anh phải tập trung cật lực vào giai đoạn này, ngoại trừ Kỷ Thần Phong, tin nhắn và cuộc gọi từ người khác đều bị anh chặn sạch.

Vì vậy, ngay cả khi có một tên to thù lù như Trịnh Giải Nguyên ngồi đối diện anh thở ngắn than dài, anh cũng không có thời gian mà để ý tới đối phương.

“Tang Niệm, lạ thật đấy.” Hai tay Trịnh Giải Nguyên chống cằm, khuỷu tay đặt trên mặt bàn thấp tủn, “Giờ người tôi cứ là lạ sao ấy.”

“Lạ ở đâu?” Tang Niệm bưng chén trà đặt bên cạnh lên nhấp một ngụm, không để tâm mà chỉ tùy tiện hỏi.

Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn không nhận ra thái độ chiếu lệ của anh, cậu nghiêm túc kể ra mối ưu phiền của mình: “Thì là… tôi đỏ mặt. Tang Niệm, ông biết tôi rồi đấy, từ nhỏ da mặt tôi đã dày, tính tình cởi mở, Tết bố mẹ có kêu tôi lên sân khấu biểu diễn tôi cũng không đỏ mặt hay thở gấp, nhưng bây giờ tôi lại đỏ mặt, ông thấy có vô lý không?”

“Lớn rồi, thay đổi cũng bình thường thôi.”

“Không, tôi thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến vấn đề tuổi tác cả. Chuyện kia… Sau lần đầu tiên với bác sĩ Kỷ ấy, ông có thấy mình không còn như trước, lúc gặp cậu ấy thì đặc biệt khó xử và xấu hổ không?”

“Lần đầu tiên gì?” Nếu nói não bộ con người có thể được chia ra làm nhiều khu vực đa tuyến để cùng tư duy, vậy thì bây giờ Tang Niệm chỉ phân bổ 1% đáng thương cho Trịnh Giải Nguyên mà thôi.

“Thì là lên… giường ấy.” Trịnh Giải Nguyên lí nhí, cậu sờ sờ mũi, vô thức ho nhẹ.

Dù có chiếm phần trăm ít tới đâu thì đó cũng là bộ não của Tang Niệm. Sau khi truy xuất được từ nhạy cảm, người đàn ông vốn đang tập trung vào chiếc laptop từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về phía Trịnh Giải Nguyên ở đối diện.

Chỉ trong chớp mắt, anh nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, sau đó đưa ra đáp án chuẩn xác không lẫn đi đâu được.

“Ông bị Thi Hạo đè.”

Trịnh Giải Nguyên há hốc mồm vì kinh ngạc, mắt cậu trợn to, cơ thể nhất thời đông cứng lại.

Tang Niệm dời mắt về máy tính của mình, anh nhận ra mình đã tổn thất mất mấy trăm nghìn tệ chỉ trong mười mấy giây xao nhãng. Sau khi nhấn bán, Tang Niệm dự định kết thúc phiên giao dịch trong sáng nay để nghỉ giải lao một lúc, cũng để… hạch hỏi Trịnh Giải Nguyên cho kỹ.

“Nói đi, Thi Hạo làm gì ông?” Anh đóng laptop, hỏi.

“Không có gì…” Trịnh Giải Nguyên hoàn hồn, cậu hậm hực bỏ tay xuống, ngồi ngay ngắn lại, “Tôi tự nguyện. Ban đầu tôi tính để mỗi người làm một lần để giải quyết cho xong chuyện với nó, nhưng nó cứ khăng khăng hỏi tôi rằng tôi có thích nó chút nào hay không ý, tôi không biết, tôi thực sự không biết đâu, tôi bảo nó cho tôi thêm chút thời gian nữa, đừng vội thích người khác nhanh như thế…”

Cậu thuật lại một cách lộn xộn chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cho Tang Niệm nghe, nghe xong, Tang Niệm im lặng suốt một hồi lâu, nếu không phải do đã bỏ thuốc từ lâu thì chắc bây giờ anh đã hút hết được nửa bao.

“Ông đúng là thằng đần.” Mãi một lúc lâu sau, Tang Niệm mới thở dài nói.

Trịnh Giải Nguyên bực dọc gãi đầu, thật ra không cần Tang Niệm nói cậu cũng ý thức được mình hơi bất ổn rồi — Cậu không miễn cưỡng chút nào khi ở cùng với Thi Hạo, hôn môi, vuốt ve, lên giường, ngoại trừ xấu hổ, cậu thậm chí còn chẳng có ý định chạy trốn nữa là căm ghét.

“Tôi vẫn cứu được chứ?” Cậu chân thành hỏi.

Tang Niệm khoanh tay trước ngực, cẩn thận đánh giá cậu một lát rồi lăc đầu: “Không cứu được nữa đâu, chuẩn bị hậu sự thôi.”

Trịnh Giải Nguyên buồn bã gục vai, nửa thân trên cậu sụp xuống như khinh khí cầu bị xì hơi.

“Hồi bé tôi không nên ăn nói láo toét như vậy.” Cậu ân hận vả vào miệng mình.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột ngột reo chuông, Tang Niệm chỉ kịp trông thấy ảnh đại diện của người gọi là con Doberman nhìn quen quen thì Trịnh Giải Nguyên đã vội vàng bắt máy.

“Alo? Mày ra khỏi công ty rồi à? Tao cũng xuất phát đây… Không phải đến đón tao, tao đạp xe đi, không xa… Mày đừng coi thường tao, có khi tao đạp từ đây sang còn đến trước cả mày…” Như cây non trong sa mạc được hấp thu cam lộ, trong lúc nói chuyện, phần thắt lưng của Trịnh Giải Nguyên dần duỗi ra, đôi vai gục xuống cũng ưỡn lên, “Xì… Hết, hết đau lâu rồi… Aiss cạnh mày có ai không đấy, mày đừng có hỏi trắng trợn ra như thế được không?”


trướctiếp