“Trước khi làm phẫu thuật, chúng tôi luôn thông báo về các rủi ro có thể xảy ra, đúng là gây mê hô hấp an toàn hơn, nhưng vẫn tồn tại tỷ lệ thấp bị dị ứng. Đồng thời, một khi đã bị dị ứng, cơ hội để cấp cứu thành
công là rất nhỏ. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mong hai cháu hiểu
cho…” Vị bác sĩ trung niên đứng chắn trước mặt Kỷ Thần Phong và gã đàn
ông hầm hè đang cố gắng hết sức để giải thích nguyên nhân dẫn đến sự cố.
Gã chủ vật nuôi mặc nguyên cây đen, tóc cắt ba phân, gân bắp tay trông rất nổi bật, chẳng cần nghĩ cũng biết gã là kẻ đã đánh Kỷ Thần Phong.
“Lúc được chúng tôi đưa đi nó vẫn ổn, đến khi kiểm tra cũng vẫn tốt, ông bảo dị ứng là dị ứng thật à? Tôi bảo nó chết do bị bác sĩ bệnh viện các ông giết đấy!” Gã đàn ông hùng hổ chỉ tay vào mặt vị bác sĩ trung niên, tỏ
vẻ “ông đừng hòng lừa được tôi”, “Nếu bệnh viện các người không cho tôi
một lời giải thích đàng hoàng, mai tôi sẽ mang biểu ngữ đến giăng trước
cổng bệnh viện, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng các người là
cái loại giết người cướp của không biết xấu hổ!”
Vị bác sĩ trung
niên lo lắng thanh minh: “Sao chúng tôi lại làm hại vật nuôi được chứ?
Chúng tôi biết rằng sẽ rất khó để các cháu chấp nhận ngay được sự thật
này, nhưng ngay cả với những ca phẫu thuật cho con người, các bác sĩ
cũng không thể cam đoan một trăm phần trăm là không có rủi ro. Điều này
không phải do lỗi của bác sĩ, có bác sĩ nào muốn ca mổ thất bại chứ, hai cháu nói có đúng không?”
Bà chủ vật nuôi không chấp nhận nổi
cách giải thích này, cô ta rú lên: “Vậy con chúng tôi cứ chết một cách
vô ích như vậy sao? Ý ông là các ông không có trách nhiệm gì hết đúng
không? Giờ làm bác sĩ dễ quá nhờ!”
Cô ta giơ cái bọc đang ôm
trong lòng ra trước rồi giở miệng túi, để lộ con mèo nhỏ với bộ lông màu trắng bạc đang nằm lặng lẽ bên trong. Máu khô két lại trên phần lông
trắng của con mèo, cái lưỡi tím ngắt thè ra khỏi miệng do không co lại
được, bốn cái chân ngắn ngủn đã hoàn toàn cứng đơ.
Kỷ Thần Phong ngoảnh mặt nhìn sang theo bản năng, khi quét mắt qua cửa thì bắt gặp ánh nhìn của tôi trong đám đông.
Có lẽ hắn không ngờ tới việc bản thân lại bị tôi bắt gặp trong cảnh tượng
xấu hổ như thế này, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn đã bợt bạt hẳn đi,
mất đến mấy giây sững sờ, hắn mới luống cuống quay ngoắt đi nơi khác,
như thể không biết phải đối mặt với tôi thế nào.
“Vậy cậu cũng
đánh bác sĩ của chúng tôi đấy, chuyện này tính sao đây? Thế này nhé, với tư cách là trưởng khoa, tôi xin cam kết tại đây rằng, lần sau nếu cô
cậu đưa thú cưng đến triệt sản, chúng tôi sẽ phẫu thuật miễn phí và
không thu bất cứ khoản tiền nào, cô cậu thấy được không?” Vị bác sĩ
trung niên vẫy tay với Kỷ Thần Phong, “Ngoài ra, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ
của chúng tôi xin lỗi cô cậu. Tiểu Kỷ, lại đây.”
Mới đầu, Kỷ Thần Phong chỉ đứng yên nhìn vị bác sĩ trung niên kia, đối phương phải ra
hiệu mãi thì hắn mới chịu chậm rãi bước tới.
“Mặc dù không liên
quan gì tới cháu, nhưng cháu cứ xin lỗi theo lời họ đi, dù sao nó cũng
chết trên bàn mổ của cháu.” Vị bác sĩ trung niên khuyên giải.
Kỷ
Thần Phong cứ nhìn chòng chọc vào cái xác của con mèo, hắn đứng bất động suốt một hồi lâu mà không có động tĩnh gì. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của vị bác sĩ trung niên, trước mặt hai người chủ đang vô cùng phẫn nộ, và trước mặt mọi người, hắn trầm giọng, thốt ra ba tiếng.
“… Tôi xin lỗi.”
“Tai mày có vấn đề à?” Nhìn chằm chằm vào thiết bị điện tử Kỷ Thần Phong đeo trên tai, bà chủ vật nuôi đột nhiên hỏi.
Kỷ Thần Phong sững sờ.
“Sao lại để một thằng tàn tật phẫu thuật cho con mèo nhà tôi?” Dường như bà
chủ vật nuôi đã tìm được lí do để bắt bẻ, cô ta tóm lấy khuyết điểm của
Kỷ Thần Phong mà hạch hỏi điên cuồng, “Cái bệnh viện này không thuê nổi
một người bình thường sao?”
Chứng kiến tới cảnh này, đến tôi còn
thấy bất bình thay Kỷ Thần Phong. Rõ ràng đây chỉ là một sự cố bất ngờ,
nhưng tất cả mọi người lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn. Hắn bị đánh, bị chửi bới, bị sỉ nhục một cách công khai.
Thế mới biết hồi còn nhỏ, hắn từng có suy nghĩ ngây thơ và nực cười đến mức nào. Chỉ làm bác sĩ thú y thôi mà hắn đã phải chịu đựng đủ sự kỳ thị và nghi ngờ đến từ
những người khác rồi. Muốn trở thành bác sĩ cho người ư? Mơ đi. Chỉ có
Kỷ Vi thương con nên mới tán đồng với mơ mộng hão huyền của hắn thôi.
“Thính lực của tôi không có vấn đề, nó không làm ảnh hưởng đến chuyên môn của
tôi…” Kỷ Thần Phong cau mày, tự giải thích cho mình.
“Mày bảo
không có vấn đề là không có vấn đề à?” Gã chủ vật nuôi ngắt lời hắn một
cách ngang ngược, “Triển sản miễn phí? Ai ham cái của này? Muốn dùng
cách này để tống chúng tao đi ư, không đời nào tao nói chuyện với mày!”
Thế nên tôi mới ghét cay ghét đắng cái ngữ “văn minh” kiểu này. Sao cứ muốn dạy đời người khác làm gì? Người ta đã chịu lắng nghe nhưng sao đến giờ vẫn cố chấp gây gổ? Nhún nhường mãi cũng chỉ khiến đối phương trở nên
kiêu ngạo, hung hăng hơn thôi.
Tôi nắm cổ áo của những người đang hóng hớt phía trước, kéo họ ra sau. Sau khi đặt chân vào phòng làm
việc, tôi sập mạnh cửa lại rồi chẳng nói chẳng rằng mà đứng chắn trước
cửa, dưới ánh mắt kinh hoàng và khó hiểu của bốn người trong phòng, tôi
lấy thuốc lá điện tử ra và bắt đầu hút.
Đối phương cảnh giác, quan sát tôi rồi hỏi: “Mày là ai?”
Tôi hất cằm về phía Kỷ Thần Phong: “Bạn của bác sĩ Kỷ. Yên tâm, tôi giàu
lắm, anh chị muốn bao nhiêu tôi cũng trả hộ cậu ấy được.”
Gã đàn ông quay lại nhìn vợ mình, trông có vẻ không quyết định được.
“Năm vạn!” Ả đàn bà duỗi năm ngón tay ra, giơ về phía tôi, “Đến bây giờ, bọn tao đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi con mèo này, không lấy được năm vạn bọn tao sẽ không bỏ qua.”
(*) 5 vạn tệ: gần 180 triệu VNĐ.
Ăn vạ bệnh viện à? Tôi cười khẩy trong lòng. Năm vạn? Chẳng biết nửa năm
tiền lương của Kỷ Thần Phong có được năm vạn không nữa. Nếu tôi nhớ
không lầm thì hắn vẫn đang trong thời gian thực tập.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, bước tới chỗ gã đàn ông to con, bảo gã ta ghi lại cái này.
“Ghi gì?” Gã hỏi với vẻ mù tịt.
“Số của luật sư.” Tôi bấm nút kết thúc đoạn ghi âm trên điện thoại, sau đó
ấn nút play, ngay giây tiếp theo, toàn bộ cuộc trò chuyện giữa tôi và
hai vợ chồng vang lên trong căn phòng làm việc nhỏ hẹp.
Vừa cho
phát đoạn ghi âm, tôi vừa hỏi gã chủ vật nuôi: “Nếu báo cho cảnh sát,
anh biết tội cố ý gây thương tích và tống tiền có thể bị phạt tù bao
nhiêu năm không?”
Bị tôi chất vấn, gã đàn ông ấp úng không nói
nên lời, vợ gã bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng tay vào mặt tôi, cáu tiết:
“Mày nói năng nhăng cuội vừa thôi, tao nhắc cho mày nhớ, số tiền này là
do chính mày đề nghị trả chứ không phải bọn tao chủ động đề ra.”
“Tôi đề nghị trả là anh chị được phép hét giá đúng không? Tôi có thể đưa cho anh chị một triệu ngay bây giờ, đưa số tài khoản đây, tôi chuyển khoản
luôn, anh chị dám đòi không?” Tôi quan sát hai người họ bằng ánh mắt u
ám và lạnh lẽo, “Công ty luật Kim Vực, những luật sư giỏi nhất của thành phố Hồng đều bước ra từ công ty ông ấy. Anh chị có thể đi tìm hiểu xem
xem cần bao nhiêu tiền để trở thành khách hàng của họ.”
Chính xác mà nói thì Tang Chính Bạch mới là khách hàng của Kim Vực chứ không phải tôi. Nhưng quan tâm làm gì, người ta đã ác thì nhất định mình còn phải
ác hơn. Đời mà, ai mà chẳng biết “mềm nắn rắn buông”.
Quả nhiên, có vẻ cặp vợ chồng này đã bị tôi hù dọa nên nhất thời không đáp trả lại được gì.
“Trong quá trình điều tra hình sự, tôi sẽ nhờ luật sư bên Kim Vực đâm đơn khởi kiện anh chị.” Tôi nắm cằm Kỷ Thần Phong đang đứng bên cạnh, đưa bên
mặt bị bầm tím và sưng tấy ra cho hai người đối diện nhìn, “Lát nữa cậu
ấy sẽ đi làm giám định thương tật, trong những ngày này, anh chị sẽ phải bồi thường các khoản chi phí như phí làm trì hoãn công việc, phí gây
thiệt hại về danh dự cũng như phí gây tổn thất về tinh thần cho nạn
nhân. Tất nhiên, anh chị cũng có thể thuê luật sư, chúng ta cứ để các
luật sư nói chuyện với nhau là xong.”
Bị nhẫn làm xước hay sao mà má lại chảy máu đây. Ăn thì ăn cả đống cơm, người thì to cao nhường
này, thế mà lại không biết đánh nhau ư. Bị người ta đánh vào mặt, về cơ
bản cũng phải đáp lễ bằng cách đánh gãy chân nó chứ.
Chẳng biết
có để lại sẹo hay không nữa, nếu để lại dấu tích thì uổng cho khuôn mặt
này quá. Về sau tôi còn phải nhìn khuôn mặt này để “lên đỉnh” chứ.
“Tang Niệm…” Kỷ Thần Phong khẽ gọi tên rồi tránh khỏi sự kiềm chế của tôi, trông hắn không được khỏe lắm.
Chỉ hai tiếng thôi nhưng tôi đã có thể đoán ra được suy nghĩ của Kỷ Thần
Phong. Ý hắn là hắn muốn tôi đừng nói nữa và hãy cư xử một cách có chừng mực. Hắn thấy tôi đi quá xa rồi.
Mấy ngày liền không liên lạc gì với nhau, nhắn tin cũng chỉ đề cập đến mỗi chuyện con rùa. Vừa thấy hắn khốn khổ vì bị oan ức, tôi liền ra mặt nói hộ hắn ngay, cứ tưởng hắn sẽ cảm kích mình, nhưng hóa ra lại chẳng phải vậy.
Biết thế tôi đã
không xía mũi vào việc này. Thà cứ để cho hắn bị bắt nạt đến phát khóc,
phải quỳ xuống xin lỗi vì tội danh người ta bịa đặt cho mình, rồi bị
giẫm đạp thành cát bụi… Đến khi đó, tôi sẽ xuất hiện trở lại, xoa đầu
hắn để an ủi, trao cho hắn nụ hôn mà hắn thích nhất, biết đâu hắn sẽ bám dính lấy tôi rồi cầu xin tôi hãy giúp hắn.
Tôi mím môi, cắn chặt đầu điếu thuốc rồi lấy lại điện thoại, không khích bác cặp vợ chồng trẻ kia nữa.
“Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức để không gây ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện. Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì sự cố bất ngờ này,
nhưng nếu anh chị vẫn cố tình gây sự, tôi chỉ đành báo cảnh sát thôi.”
Kỷ Thần Phong nói bằng giọng lịch sự như trước, nhưng bên trong phép
lịch sự đó lại ẩn chứa một sự cứng rắn không thể coi nhẹ, có vẻ tính
nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn rồi.
Vị bác sĩ trung niên vội vã nói: “Mọi người hóa khí thì mới phát tài được chứ, có đúng không nào?
Cảnh sát mà vào cuộc thì sẽ rất khó để kết thúc. Bệnh viện chúng tôi vẫn còn một vài bé mèo con đang chờ người đến nhận nuôi, hai cháu có thể
đến xem qua. Hai bên cùng nhún xuống một bước, đừng làm mọi chuyện trở
nên rắc rối hơn, được chứ?”
Gã đàn ông to con đuối lý, quay lại nhìn vợ mình, hiển nhiên đã có ý định rút lui.
Mắt người phụ nữ đỏ hoe, bất đắc dĩ, cô ta đành bọc miệng bao lại rồi ôm
chặt con mèo con vào lòng: “Khi về tôi sẽ phản hồi tiêu cực về các
người, tôi sẽ nói cho mọi người biết cái bệnh viện này kinh tởm đến
nhường nào!” Cô ta mở giật cửa rồi bước nhanh ra ngoài.
Gã đàn
ông to con hung hăng nhìn chằm chằm những người có mặt trong phòng, hừ
lạnh một tiếng, sau đó, gã huých mạnh vào vai Kỷ Thần Phong, đuổi theo
hướng người phụ nữ vừa rời đi.
Bên ngoài đã không còn ai đứng vây xem, do chịu lực tác dụng quá mạnh nên cánh cửa gỗ màu trắng mở toang
cánh ra rồi lật bật đập trở lại và dừng ở ngay quãng giữa, bầu không khí trong lành ùa vào phòng làm việc ngột ngạt.
“Cuối cùng cũng đi
rồi.” Vị bác sĩ trung niên đeo bảng tên “Ngô Vinh” thở phào một hơi, ông bước đến bên cạnh Kỷ Thần Phong, vỗ vai hắn và nói: “Cháu đừng lo lắng, đây là chuyện khó tránh khỏi. Cháu chịu oan ức rồi, hôm nay nghỉ sớm
đi.” Sau đó ông ta quay sang cảm ơn tôi với nụ cười xán lạn trên môi,
“Cảm ơn cậu nhiều nhé, hôm nay mà không có cậu thì chẳng biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào.”
Sau khi bắt tay tôi và bày tỏ lòng cảm ơn
chân thành suốt một hồi lâu, bác sĩ Ngô nói mình có việc cần phải đi
trước rồi để lại phòng làm việc cho tôi và Kỷ Thần Phong.
Bản edit này chỉ được đăng ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Cửa phòng làm việc khép lại, nhất thời, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của tôi và Kỷ Thần Phong trong căn phòng sáng đèn.
“Hộp thuốc lần trước tôi dùng đâu?” Đặt điếu thuốc lá điện tử xuống bàn, tôi hỏi Kỷ Thần Phong.
Hắn ngồi xuống ghế làm việc, vẻ mặt mệt mỏi: “Trong tủ.”
Tôi lấy hộp thuốc khỏi tủ rồi ra đứng trước mặt Kỷ Thần Phong. Tôi tách que tăm bông y tế tẩm cồn dùng một lần ra, nâng cằm hắn lên, hơi cúi người
xuống, đoạn sát trùng vết thương trên mặt cho hắn. Tôi không hỏi hắn về
chuyện hai người kia, cũng không nhắc đến chuyện say xỉn đêm hôm đó.
Hắn ngẩng mặt, lông mi rung lên khẽ khẽ theo từng cái chạm nhẹ nhàng của
tôi như thể bị tôi làm cho rất đau. Nhưng dù vậy, hắn vẫn chỉ im lặng
chịu đựng và không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Cái tính này khá giống với những người hay bị chà đạp, coi khinh…
Một khi nhận ra hắn không lạnh lùng và cứng rắn như vẻ bề ngoài, một kẻ xấu xa như tôi sẽ “được đằng chân lân đằng đầu” mà bắt nạt hắn. Cứ thế này
thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ngấu nghiến đến mức chẳng còn nổi một
mảnh xương cho coi.
“Xin lỗi, vì đã khiến cậu bị cuốn vào… sự việc không liên quan.” Hắn nói đứt đoạn vì bị tôi làm đau.
Vứt tăm bông đã sử dụng xong vào sọt rác, tôi lấy băng keo cá nhân ra khỏi
hộp thuốc, hỏi: “Đây là tất cả những gì cậu muốn nói với tôi à?”
Hắn không phản ứng lại mà chỉ nhìn tôi chằm chặp như một thằng ngốc.
Ban nãy khí thế lắm cơ mà? Sao đã lại biến trở về làm một đứa trẻ con rồi?
Tôi tốt bụng đưa ra gợi ý: “Gửi tin nhắn cho tôi chỉ để gọi tôi đến thăm
con rùa thôi à?” Tôi đứng dựa vào bàn làm việc, ngón tay cái mơn trớn
trên cạnh dưới chỗ gò má sưng tấy của hắn, sau đó nhẹ nhàng bổ sung
thêm, “Nghĩ xong thì trả lời tôi nhé.”
Hắn nhìn tôi không chớp mắt, một lúc sau, hắn mới đưa tay lên giữ lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, nhưng không kéo ra.
Tôi không giục giã, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Không…” Hắn nắm lấy cổ tay tôi nguyên một hồi lâu, sau đó mới đáp lại bằng chất giọng trầm khàn, “Tại tôi muốn gặp cậu. Tôi không biết… Vì sao cậu lại
không liên lạc với tôi.”
Ngón tay bắt đầu tê dại, mọi cảm xúc khó chịu đã bị đánh bay, tâm trạng trào dâng mãnh liệt một cách khó tin
dưới cái nhìn say đắm của hắn. Nó khiến tinh thần tôi phấn chấn hơn bất
cứ loại cà phê và thức uống chức năng nào, rượu với nicotine thì lại
càng không thể so sánh. Đây chính là niềm lạc thú của việc thuần phục,
đây là… khoái cảm khi bắt được con mồi ư?
“Tôi đã nói gì vào đêm hôm ấy khiến cậu không hài lòng à?”
Suýt chút nữa tâm trí tôi đã bị cuốn phăng đi bởi cảm giác sung sướng tột độ này, tôi âm thầm hít một hơi thật sâu, tránh khỏi bàn tay của Kỷ Thần
Phong, đặt băng keo cá nhân lên vết thương của hắn.
“Không.” Tôi
đáp, “Mấy hôm nay tôi bận quá, cứ tưởng cậu sẽ chủ động liên lạc với
tôi, nào biết cậu chỉ nhắn tin để tôi đến thăm con rùa.”
Tôi cúi sâu người xuống, nâng mặt hắn lên, sau đó hôn lên vết thương hắn trong khi còn cách một lớp băng dán cá nhân.
“Đừng buồn nhé, tôi sẽ dẫn cậu tới những nơi thật vui.”
Đưa hắn đi nhiều nơi hơn, trải nghiệm nhiều điều hơn, thiết lập những phản
xạ cảm xúc chỉ thuộc về tôi và hắn, khiến hắn… mê cuồng đến nỗi không
thể sống thiếu tôi.