Cả ba người lúc này đều đeo lên những chiếc mặt nạ, Chiêu Hòa trên vai gánh thêm một giỏ xách chứa đầy những
lá vàng. Phó Sinh Luân nhẹ nhàng đứng ra phía trước, dẹp tan đi lũ quỷ
đang nháo nhào ngoài phủ, dọn đường cho hai người phía sau. Khương Vi
dáng điệu thong thả ung dung, tựa hồ đối với cái địa phương kia rất
thích thú: "Chẳng biết năm nay chợ Âm Dương lại đấu giá cái gì đây."
"Cái đó có gì đặc biệt sao?" Chiêu Hòa quay sang hỏi Khương Vi, mà Phó Sinh
Luân phía trước cũng lắc đầu bó tay, xem ra sư muội hắn rất thích những
nơi náo nhiệt như vậy.
"Đúng vậy. Mỗi tháng sẽ có một món hàng
quý được trưng bày, là vật phẩm cực kì quý của tam giới nha. Có tháng
vừa đem ra sẽ bán được ngay, cũng có một số thứ cả năm không bán nổi."
Khương Vi nhớ lại một chuyện, liền cười nói: "Năm trước ta đi có một món hàng cũng được xem là tốt, chính là áo bào của Quý Hoàng Ung, vị hoàng
đế khai quốc của Quý triều ở nhân gian. Nhưng người vào chợ Âm Dương
thông thường là vui đùa hoặc tìm đủ thứ tà vật chứ có phải chơi đồ cổ
đâu, cuối cùng ế mọt gông. Đến cuối năm rốt cuộc có một thương nhân ở
nhân gian nhìn trúng, thế là lập tức giao dịch ngay."
"Áo của hoàng đế tất cả đều được giữ trong lăng tẩm, vì thế nào mà lại có thể bán được ở nơi đó?" Chiêu Hòa thắc mắc.
"Thế mới nói, chợ Âm Dương cái gì cũng có. Nếu không có, ngươi thậm chí còn
có thể đặt trước. Miễn đưa đủ vàng là được." Khương Vi nhoẻn miệng cười.
"Muội cũng thật là thông hiểu đi. Chẳng biết đã mua được bao
nhiêu thứ đồ ở đó rồi." Phó Sinh Luân ném một cái ánh mắt cho Khương Vi, cứ nghĩ tới những món đồ mà sư muội này tặng hắn đều được lấy từ khu
chợ quỷ dị đó ra, liền cảm thấy có chút khó chịu. "Nhưng mà sao không có con quỷ nào tới chỉ đường vậy?"
"Các vị đeo mặt nạ như vậy, là
đi chợ Âm Dương sao?" Không nói thì thôi, vừa nói là lập tức đã có người đến. Nhưng người này dáng điệu say xỉn, bước đi loạng choạng không
vững, trông chẳng có chỗ nào là đáng tin cậy.
"Đúng rồi, vị
huynh đài này cũng đang đi đến đó sao?" Phó Sinh Luân quay sang nhìn
Khương Vi và Chiêu Hòa, cả ba gật đầu, đều nhận ra kẻ này không phải là
quỷ.
"Ha ha, tự dưng ta đi đến chốn ấy làm gì. Khụ, khụ, ta ở
đây khuyên các ngươi. Tháng trước cũng có một đám thanh niên tò mò đeo
mặt nạ tới đó thử, rốt cuộc đều đã chết, đều đã chết đó?" Hắn ta làm vẻ
mặt âm trầm đáng sợ, áp càng ngày càng gần Phó Sinh Luân.
Phó
Sinh Luân ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người của hắn ta, trong lòng
rất muốn nôn thốc nôn tháo nhưng vẫn giữ nén mặt hòa hoãn, đưa hai tay
ra trước: "Khoan đã vị huynh đài này, có gì từ từ nói, từ từ nói nha. Ha ha. Chúng ta chỉ giao dịch bình thường, sẽ không chết đâu, yên tâm."
"Ngươi một nam tử hán đi một mình thì thôi, sao lại còn dẫn dụ hai cô nương
liễu yếu đào tơ này đi? Rõ ràng muốn đem người ta vào chỗ chết." Hắn
khịt khịt cái mũi mấy cái. Khương Vi ở đằng sau bắt đầu thiếu kiên nhẫn, liền chạy ra phía trước đánh vào vai người đó một cái, ngã ngửa giữa
đường.
Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa còn chưa kịp cản đã thấy một thân nam nhân thô kệch nằm đánh giấc ngon lành dưới chân. "..."
"Mau mau đi thôi, bây giờ đã sắp mở chợ rồi. Chỉ được mở đến hết giờ Sửu
thôi." Khương Vi nhanh chóng thúc giục hai người còn lại. Cả ba cứ thấy
nơi nào đông đúc lại ghé qua. Đến một chỗ nọ, cũng thấy có một đoàn
người đeo mặt nạ giống mình, lập tức theo đuôi.
"Hoan nghênh chư vị! Chợ Âm Dương được mở ở rừng Trầm U gần đây, mau mau tới a! Sắp mở
rồi!" Hai ba tên ở giữa thành Tây khua chiêng gõ trống mà nói, nam nữ
già trẻ đều có, điểm chung là chúng nó đều đeo mặt nạ quỷ một sừng.
Chiêu Hòa cứ nghe đến hai chữ Trầm U là lại rợn hết cả người, những kí ức
không tốt lại cứ hiện lên trong đầu, cho nên những lúc không có Thanh An đi cùng, nàng quả thật là không dám đi. Mà nghĩ lại cũng đúng, xác chết ở nơi đó nhiều vô số kể, thậm chí còn là kiểu chết không toàn thây, âm
khí nặng vô cùng, phù hợp với tiêu chuẩn của chợ Âm Dương rồi.
"Chiêu Hòa, sao vậy?" Khương Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của người nọ, lập tức
hỏi: "Ha ha, chưa gì mà đã sợ rồi hả? Cái đồ nhát gan này."
Chiêu Hòa nhìn Khương Vi bằng nửa con mắt, phải chi nàng có thể cho người kia thấy được những cảnh tượng ngày xưa nàng đã từng thấy, để xem người này còn có thể nói được câu đó hay không.
"Mau đi thôi, theo bọn
họ." Phó Sinh Luân thấy đoàn người xếp hàng dài từ đây đến rừng Trầm U,
trông khoảng cách cũng không xa lắm, liền dẫn Chiêu Hòa cũng Khương Vi
đứng vào hàng cùng.
"Ai, vậy mà cũng náo nhiệt thật a." Phó Sinh Luân chống nạnh cười cười, vừa bước đi vừa nhìn xem xung quanh. "Ôi,
hàng đông thế này, khi nào mới tới đây."
"Vị huynh đài này là
cũng đến chợ Âm Dương? Sao lại không xếp hàng mà ở đó nói chuyện một
mình thế?" Một người đi bên cạnh Phó Sinh Luân thấy kì lạ liền hỏi.
"Các hạ thật là vui tính nha, ta là đang xếp hàng rõ ràng." Phó Sinh Luân
ánh mắt vẫn là tươi cười, nhưng vừa nhìn sang người bên kia, lập tức
chấn động.
Bên kia cũng là một cái hàng dài, mà Khương Vi cùng
Chiêu Hòa nãy giờ ở sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào đã nhảy sang hàng bên kia, ném cho hắn cái ánh mắt khinh thường.
"Ha...ha..." Phó Sinh Luân thấy hàng của mình cũng khá đông đúc, có điều hình như đứng
nơi này không thích hợp lắm, lập tức chuyển sang bên kia.
"Không cẩn thận gì cả, tí nữa là đã đi với quỷ." Khương Vi buồn cười mà nhìn
sư huynh của mình. Chiêu Hòa ánh mắt cũng híp lại, nếu như không phải
khi nãy Khương Vi nhất quyết kéo nàng sang bên đây, nàng cũng sẽ không
biết hàng bên cạnh có gì kì lạ, bây giờ nhìn lại, tất cả bọn họ ấy vậy
mà đều là những âm hồn.
Khương Vi ở trong hàng khá buồn bã, liền
kéo nữ tử lạ mặt đứng trước mình trò chuyện: "Vị cô nương này, hiếm khi
thấy nữ nhân đi vào phiên chợ kiểu này lắm nha. Là có việc gì hay sao?"
Nữ nhân ấy cũng quay đầu lại, vui vẻ đáp: "Phu quân của ta buôn bán ở đấy."
"Thế à? Phu quân của ngươi bán hàng gì vậy?" Khương Vi nghe vậy liền hứng thú hỏi.
"Xác chết." Nữ nhân ấy thản nhiên đáp lại một lời, vì đang đeo mặt nạ nên
cũng chẳng rõ biểu tình của người nọ như thế nào. Khương Vi cùng Chiêu
Hòa nghe một câu trả lời như vậy, lập tức im bặt không hỏi nữa, bước
chân bất giác thoái lui ra sau.
"Chư vị, đã đến rừng Trầm U rồi
a. Ai đi theo nhóm thì đứng theo nhóm, đi một mình thì cũng mau chóng
tìm nhóm thôi, kẻo lạc kẻo lạc." Vừa đến nơi, một tên cầm chiêng khẽ
khua một cái. Tức thì, đoàn người bắt đầu không đứng theo hàng nữa mà
tản ra, có người thậm chí còn ngự kiếm bay thẳng đến khu chợ.
Phó Sinh Luân nhanh chóng chạy đến chỗ Chiêu Hòa cùng Khương Vi, cả hai đều đứng lại chờ. Lát sau, Khương Vi nói: "Mau ngự kiếm tìm chỗ thôi. Khi
nãy là quỷ dẫn đường, nhưng tìm được đến phiên chợ hay không là phải dựa vào khả năng."
Đó cũng là lý do mà vì sao có rất nhiều người
không thể tìm được chợ Âm Dương, hoặc là bị lạc mãi mãi. Những người sau khi trở về được liền quát mắng bảo rằng phiên chợ này là không có thật, là bịa chuyện.
Cả ba người ngự kiếm trên trời, ánh mắt theo dõi xung quanh. Phó Sinh Luân ở trên không khẽ nhắm mắt cảm nhận.
"Hướng Bắc, đi thẳng phía trước, đó là nơi âm khí nặng nhất." Phó Sinh Luân mở mắt ra nói.
Khương Vi cũng gật đầu tán thành, lập tức ngự kiếm đi thẳng đến đó. Chiêu Hòa
vừa nhìn thấy khu vực này liền sợ hãi mà rùng mình. Đây đích thực chính
là nơi mà nàng cùng phụ thân bị đám tử thi bao vây cắn xé, cũng là mồ
chôn của bọn chúng. Khương Vi thấy hai bên vai nàng run rẩy cũng liền
châm chọc.
"Chính xác rồi, đi thẳng xuống đó." Phó Sinh Luân đáp thẳng xuống đất, lúc này cổng chợ còn chưa mở, người đứng trước đông
nghịt, chẳng còn cách nào phân biệt được là quỷ thần hay con người.
Một lát sau, trăng tròn vừa treo trên đỉnh đầu, cánh cổng lớn chính thức
được mở ra, đoàn người nhanh chóng chạy vào bên trong, khắp nơi truyền
đến tiếng cười cười nói nói vui vẻ. Trừ việc được diễn ra vào ban đêm,
quả thật đây rất là giống với một phiên chợ bình thường. "Chợ Âm Dương
đã mở, ác nhân cười, thiện nhân khóc. Ha ha ha ha!"
"Ách..." Phó Sinh Luân đang rảo bước xung quanh, bỗng dưng lồng ngực co thắt lại.
Hắn ôm ngực, nét mặt có chút thống khổ. Bên đây Khương Vi thấy được tình huống này trước, mơ hồ đoán được là chuyện gì, nàng đến gần Phó Sinh
Luân, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, sao vậy?"
"Kết giới, vỡ hết
rồi." Phó Sinh Luân hạ giọng thấp hết mức có thể, tránh cho Chiêu Hòa
phía bên kia nghe thấy. Mà Khương Vi lúc này sắc mặt vẫn không được tốt
lắm. "Tối nay e rằng Chiêu đại phu sẽ chịu khổ, nhưng theo muội tính
toán thì ông ấy vẫn có thể chịu được thêm hai ngày. Trước đừng nói với
Chiêu Hòa, nàng sẽ lo lắng."
Cơn đau chỉ đến trong một khắc liền qua đi, nét mặt Phó Sinh Luân trở về như bình thường. Chiêu Hòa thấy
hai người ở bên đây thì thầm nói cái gì đó, cũng ngơ ngác hỏi: "Chuyện
gì vậy?"
Khương Vi quay sang, chuyên nghiệp trả lời: "Không có gì, mau mau đến tìm y quán thôi."
Bọn họ tìm kiếm khắp nơi, xung quanh hai bên toàn những gian hàng bán những món đồ rất kì lạ. Có gian bán áo quần hoặc giấy tiền vàng mã, cái này
có thể cho là bình thường đi, đích thực còn có gian bán xác chết, bán
quỷ, bán nô lệ. Đúng như Khương Vi nói, cái gì mà bình thường không thể
giao dịch, chợ Âm Dương đều có thể bán.
"Ôi kìa, đó là vật năm
nay được đấu giá? Trông chẳng có tí gì là đặc sắc." Khương Vi vừa nói
vừa nhìn vào giữa phiên chợ, thấy bọn đeo mặt nạ quỷ đem đến một mâm đỏ, trên chỉ có một mảnh ngọc vừa cũ vừa nát.
"Vị cô nương này thật không có mắt nhìn, đây chính là một mảnh của ngọc Hoàn Sinh." Tên đeo
mặt quỷ nghe rõ ràng được lời chê bai của Khương Vi, cũng chỉ cười mà
đáp lại. Đám người trong chợ vừa nghe đến cái tên ngọc Hoàn Sinh liền
nhao nhao hết cả lên, sống chết đòi mua cho bằng được.
"Khoan
khoan, các vị đừng gấp. Hãy để ta kể qua về loại ngọc này trước đã, cho
những vị chưa biết như cô nương này đây được mở tầm mắt." Tên mặt quỷ gõ chiêng, đám người xung quanh lập tức im lặng nghe chuyện. Chiêu Hòa đối với cái ngọc này không hiểu biết gì, nhưng nhìn mọi người ai nấy đều ra giá cao, nhất thời cũng muốn nghe thử, rốt cuộc đây là loại vật thế
nào.
Khương Vi bị bẽ mặt ngay giữa phiên chợ, liền có chút kích
động muốn cầm roi lên, tay vừa chạm đến roi thì đã bị một bàn tay giữ
lại. Vừa quay ra thì thấy Phó Sinh Luân nghiêm nghị mà nhìn nàng. Ngẫm
lại thì đây cũng không phải là địa bàn của mình, liền rút tay về, cố
bình ổn lại tâm tình.
"A hèm." Tên đó hắng giọng, bắt đầu kể
lại: "Tương truyền ngọc Hoàn Sinh chính là kết tinh từ nước mắt của Tây
Vương Mẫu, có thể dùng để cải tử hoàn sinh. Loài vật này từ cổ chí kim
tam giới đều khởi tâm tranh đoạt, chưa có một ai là chủ nhân chính thức
của nó. Bỗng dưng vào năm Tiết Trì thứ mười lăm, Quý Hoàng Ung cũng
chính là hoàng đế khai quốc Quý triều lại có trong tay vật này. Nhưng
chẳng biết vì cớ sự gì mà hắn lại đem viên ngọc này đạp nát thành ba
mảnh, phải phải các ngươi không nghe nhầm, chính là tự tay hắn đập nát
a!"
Kể chuyện cũng rất chuyên nghiệp, giọng điệu lúc cần cao thì cao, thấp thì thấp. Đám người xung quanh nghe xong liền tặc lưỡi mắng
chửi: "Con mẹ nó tên hoàng đế ngu xuẩn, có phúc không biết hưởng. Hắn
chê thì thôi, không để lại cho hậu bối dùng a."
Nơi đây chính là như vậy, những quan niệm về vua tôi đã không còn quan trọng nữa, tất cả đều quẳng ra sau đầu.
"Bây giờ tuy rằng ngọc đã không còn nguyên vẹn, lại không thể dùng được nữa. Nhưng lại có một lời đồn rằng, chỉ cần tìm đủ ba mảnh ghép lại với
nhau, công dụng của nó sẽ trở lại. Chư vị nghe cho rõ, nghe cho rõ đây,
mỗi giới đều có một mảnh, mà mảnh ở nhân giới chính là ngay trước mắt
các vị. Đặc biệt hơn, ngọc Hoàn Sinh không chỉ có thể đưa người sống từ
cõi chết trở về, mà ngay cả dùng để luyện dược trường sinh đều có thể
a." Tên mặt quỷ lại bắt đầu nói tiếp.
Phó Sinh Luân cùng Khương
Vi nhìn nhau, tự khắc mà hiểu. Cả hai từ nhỏ đã được nghe qua về loại
ngọc này, nhưng không ngờ rằng nó thật sự tồn tại, lại còn là một mảnh
sờ sờ trước mắt.
"Khoan, chúng ta làm sao biết rằng nó thật hay
giả đây? Vật này thất lạc hơn một nghìn năm, các ngươi há có thể dễ dàng tìm được." Một tên trong đám nhao nhao kia bắt đầu đứng ra hỏi, mà
trùng hợp Phó Sinh Luân cũng có một nghi vấn tương tự.
"Ngươi là lần đầu đi đến đây?" Tên mặt quỷ ngửa đầu cười ha hả. "Thảo nào là
không biết, ta nói ở phiên chợ này không có khái niệm hàng giả. Chỉ cần
phát hiện một tên trong đây bán đồ giả thì lập tức báo với chủ chợ,
người sẽ ngay lập tức cắt lưỡi hắn!"
"Ồ, là vậy sao." Từ trong
đám đông bước ra một nữ nhân, nàng ấy đeo mặt nạ hạc trắng, giọng điệu
đầy khiêu khích: "Vậy thì mau chóng gọi chợ chủ của các ngươi đến đây
xem nào, bắt gặp một tên bán hàng giả rồi."
"Vị cô nương này
trông có vẻ như rất hiểu rõ về thứ ngọc này? Ngươi nói cho ta xem thế
nào mới là thật?" Từ trong lớp mặt nạ, có thể thấy rõ ánh mắt đầy ý vị
của hắn.
"Ngọc Hoàn Sinh vốn không có màu xanh lục như mảnh của
ngươi, là màu trong suốt." Nữ tử này không chịu thua kém, lập tức đáp
trả lại. Mà một yêu tinh sống lâu năm lẩn trong đám người cũng liền nói
theo: "Đúng là như vậy, ta đã tận mắt thấy qua ngọc Hoàn Sinh nguyên
vẹn, không hề có hình dáng như này."
Tức thì, tên đeo mặt nạ quỷ kia bắt đầu run lẩy bẩy. Con mẹ nó lũ này sao mà lại biết được a, có
điều vẫn giữ giọng nói bình thản hết mức có thể: "Xùy xùy, các ngươi
không biết nhìn thì mau mau cút, thuận mua vừa bán mới tốt."
Hắn còn chưa kịp chạy đi, từ đằng sau một đám lâu la mặt quỷ hùng hổ chạy
đến, đem hắn đè dưới mũi giáo. Ngay tại chỗ nắm cái lưỡi của hắn kéo dài ra, thẳng tay dùng kéo cắt đi. Đám người xung quanh thấy cảnh này liền
vỗ tay hoan hô, Phó Sinh Luân nhìn một màn này liền không dám xem tiếp
nữa, lập tức kéo Khương Vi nhanh chóng chạy đi làm chính sự.
"Uổng công nghe hắn nói như vậy, ai dè là đồ giả." Phó Sinh Luân vừa đi vừa thở dài.
"Muội đã biết ngay từ đầu." Khương Vi liếc người bên cạnh, ai bảo không tin nàng ta làm gì.
"Khoan đã, sao muội lại biết?" Khương Vi cũng như hắn, làm sao mà biết được
ngọc Hoàn Sinh rốt cuộc là cái dạng như thế nào, huống hồ nói đến chuyện phân biệt thật giả.
"Đấu giá sẽ diễn ra lúc giữa chợ, chưa từng có ngoại lệ. Bây giờ mới là đầu vào mà chỉ có một tên đứng ra nói, lại
còn khua môi múa mép ghê gớm. Đám lâu la ở đây trước giờ không thích nói nhiều đâu. Những người tụ lại đó xem, một là chờ đợi cái cảnh cắt lưỡi
ban nãy, hai là mới đi đến lần đầu nên không biết quy tắc bất thành
văn." Khương Vi xua tay, chuyện này thì có gì mà khó đoán đâu.
"Muội đó, loại địa phương như vậy cũng dám đi một mình." Phó Sinh Luân hết
nói nổi. Nghĩ tới cái cảnh tên kia bị tháo mặt nạ cắt lưỡi sống lại rợn
cả người lên. Vì sao một nơi như vậy mà tiên giới vẫn có thể để yên cho
nó tiếp tục hoạt động.
Cả bọn đi một hồi liền thấy được một y
quán được dựng bằng lều. Họ mừng rỡ bước vào bên trong, chào đón là một
lão bà mặt nhăn nhúm đầy nếp, tóc đã bạc phơ, có điều ánh mắt hầu như
không có tròng trắng, đen tuyền một mảng. Khác với Phó Sinh Luân đang e
sợ, Khương Vi rất thành thục hỏi: "Lão bà, có thuốc giải thư hay không?"
"Tình trạng?" Lão bà nhìn xem một kệ thuốc, tùy tiện ngửi qua một vài loại cỏ lạ, chỉ đáp lại Khương Vi một câu cộc lốc.
"Chiêu Hòa, mau kể cho lão bà nghe." Phó Sinh Luân thấy người kia im lặng liền lập tức quay sang nhắc nhở, ai ngờ vừa nhìn thì thấy đằng sau là một
mảng trống không.
"Chết dở! Là lạc từ lúc nào vậy? Nàng ta là
con người tay trói gà không chặt, nếu bị dụ vào những hàng buôn nội tạng thì coi như xong!" Khương Vi không thấy Chiêu Hòa đâu liền bắt đầu sốt
sắng.
"Từ từ, ở đây còn có cả buôn nội tạng?!" Phó Sinh Luân trợn trắng mắt.
"Thì muội đã bảo rồi đấy thôi, cái gì mà chẳng bán được. Không những nội
tạng, thanh lâu các kiểu đều có." Khương Vi nhanh chóng chạy ra ngoài,
ánh mắt ráo riết nhìn xung quanh. Phó Sinh Luân lễ phép chào hỏi lão bà
trong lều một chút rồi cũng liền đi ra xem.
"Khoan đã huynh định làm gì? Nơi đây không được sử dụng thuật, không thể ngự kiếm." Khương
Vi thấy Phó Sinh Luân rút thanh kiếm ra, liền ngay lập tức nhắc nhở.
"Không ngự kiếm? Đông như vậy, tính tìm nàng ta thế nào?" Phó Sinh Luân nhướn mày, luật cũng thật kì quái.
"Tản ra tìm thôi, chừng một nén hương nữa gặp lại ngay trước cái lều này."
Khương Vi vừa nói xong đã liền nhanh chóng chạy đi. Phó Sinh Luân còn
chưa kịp định hình đã thấy một thân hồng y kia biến mất trong biển người mênh mông, liền không chần chừ nữa mà lập tức đi tìm.
Chiêu Hòa nghe tiếng người trong chợ lao xao bàn về cái gì ngọc Hoàn Sinh, lại
nghe tên đeo mặt nạ quỷ kể lại về truyền thuyết của nó. Cả đám sinh linh chen chúc lẫn nhau, đẩy nàng đi ra xa khỏi Khương Vi cùng Phó Sinh
Luân, chỉ trong một khắc thôi mà nàng đã hoàn toàn lạc mất hai người bọn họ. Lúc đang định mở miệng kêu lên thì lại nhớ lời Khương Vi dặn dò
trước chuyến đi này, tuyệt đối không được khai tên thật của mình ra dù
bất kì giá nào, cũng không được gọi thẳng tên người khác.
Nhớ đến đây, nàng liền bất lực không biết nên làm gì.
Lát sau, đám đông đã dần tản ra bớt. Chiêu Hòa cảm thấy cơ hội của mình đã
đến, ngay lập tức chạy đến vị trí cũ tìm hai người kia. Nhưng vừa tiến
lên một bước đã thấy cạnh một người đàn ông ôm cái miệng đầy máu của
mình ư ư a a khóc, bên cạnh rơi một chiếc mặt nạ quỷ một sừng. Chiêu Hòa nhớ rõ tên này, chính là kẻ đã khua chiêng kể về ngọc Hoàn Sinh ban
nãy.
Nàng nhìn một màn nãy, lập tức sợ hãi thoái lui một chút.
Lại quay sang khắp nơi tìm bóng dáng của Khương Vi cùng Phó Sinh Luân,
đoán chắc rằng lúc này bọn họ cũng đang tìm mình, liền chọn đại một gian hàng thức ăn gần đây mà ngồi đợi.
"Cô nương, muốn ăn cái gì?" Chủ quán vừa thấy có người bước vào liền niềm nở bước ra hỏi.
Chiêu Hòa nhìn lại cửa tiệm, chính là bán cháo. Nàng chỉ thuận miệng gọi một
chén cháo ra, ánh mắt sau lớp mặt nạ âm thầm đánh giá chủ quán. Trông
chân chất hiền hòa, nhìn chỗ nào cũng giống con người. Ở đây người bán
đều cho thấy rõ mặt mình, chỉ có kẻ mua là phải đeo mặt nạ mà thôi.
"Được được, đợi một chút." Chủ quán nghe vậy liền nhanh tay múc một chén, tận tình đưa thìa sang cho nàng. "Cô nương, tên họ gì đây?"
"Đa
tạ." Chiêu Hòa mỉm cười, đối với câu sau không hề trả lời. Mà chủ quán
cũng rất thức thời, đợi mãi không thấy hồi đáp cũng liền chuyên tâm mà
làm việc của mình.
Chiêu Hòa nhìn cái chén cháo thơm phức lại
nóng hổi dưới bàn, có chút không muốn động vào. Nàng bỗng nhiên nhớ đến
cái ngày ở Sát Nhân thành, cũng là chén cháo tươi ngon như thế, nhưng
sau khi Thanh An giúp nàng cởi bỏ thuật che mắt liền thấy một đám sâu bọ bò lúc nhúc. Càng nghĩ lại càng sợ hãi. Sao nàng lại ngu ngốc gọi cháo
thế này.
"Cô nương, sao lại không ăn?" Chủ quán thấy Chiêu Hòa nãy giờ không thèm động một thìa nào, cũng liền quan tâm hỏi đến.
"Xin lỗi, hiện tại ta có một chút không khỏe. Chén này là bao nhiêu? Để ta
trả lại." Chiêu Hòa có chút áy náy nhìn người nọ, tay đã sẵn sàng lấy lá vàng ra. Chủ quán thấy lạ nhưng cũng báo giá, nàng thuận tiện trả đủ.
Nãy giờ Chiêu Hòa cứ nhìn về phía bên kia, phát hiện cả Phó Sinh Luân lẫn
Khương Vi đều không chạy đến đây, liệu phải chăng là đã có chuyện gì rồi hay không? Bây giờ chẳng biết nên chờ đợi đến khi nào, mà tình trạng
của phụ thân ở nhà nguy kịch, phải nhanh chóng tìm đến y quán mua thuốc. Nghĩ vậy, nàng liền đứng dậy đi tìm.
"Cô nương, là đi chỗ nào?" Một vài nữ tử trên mặt đeo lụa mỏng thấy Chiêu Hòa, lập tức chạy đến
hỏi. Bọn họ chỉ lộ ra ánh mắt, đều thuộc dạng ướt át phong tình.
"Ta muốn tìm y quán." Chiêu Hòa thấy bọn người này rất đáng nghi.
"Tốt, chỗ chúng ta có y quán. Mau mau đi đến." Các nàng nhanh chóng đẩy Chiêu Hòa đi. Chiêu Hòa ngơ ngác nhìn bọn họ, cái này có quá nhiệt tình hay
không đây?
"Có tìm người được không?" Chiêu Hòa nghĩ nghĩ, hỏi
tiếp. Khương Vi bảo chợ này tìm cái gì cũng được, hẳn là cũng có thể tìm người.
"Được được." Bọn họ nhanh chóng đồng thanh đáp lại, âm thanh dễ nghe vô cùng.
"Có rẻ hay không?" Chiêu Hòa thật ra cũng không có quá nhiều lá vàng bên
mình, sợ rằng bọn họ ra giá quá cao. Mà ở trong phiên chợ này, nếu như
đã lấy mà không trả liền sẽ không thể toàn thây để trở về.
"Ai
nha cô nương này, trước giờ chẳng có ai vào chợ Âm Dương mà hỏi giá cả,
thuận mua vừa bán mà thôi." Bọn họ không trả lời rõ ràng, chỉ đáp một
câu như vậy, khiến cho Chiêu Hòa cảm thấy càng thêm không đáng tin.
"Rồi, đến rồi nha. Cô nương mau chóng thay đồ, ở nơi đây không thể mặc như
thế này." Bọn họ xoay đi xoay lại Chiêu Hòa mấy vòng, một người trong số họ búng tay, tức thì y phục của Chiêu Hòa dần dần thay thế bằng loại
trang phục giống hệt đám người bọn họ.
Ngoại trừ chiếc mặt nạ
rắn còn đeo trên gương mặt, cả thân thể của nàng đã được thay bằng một
bộ màu tím, phần eo không có vải, hiện ra rõ ràng trong không khí. Ở
trên lớp áo choàng mỏng bên ngoài còn đính đầy những sợi bạc dài lấp
lánh, mỗi lúc bước đi thì chúng nó lại gõ vào nhau.
Chiêu Hòa
nhìn một bộ đồ thế này, lập tức ngượng chín cả mặt. Thật sự là quá hở
hang rồi đi, làm sao mà nàng có thể ăn mặc như thế này đi khắp phiên
chợ? Lại nghĩ đến cảnh lát nữa hội ngộ cùng Khương Vi và Phó Sinh Luân,
lập tức mặt chuyển từ đỏ sang đen. "Khoan đã, các người đây là đang làm
gì?!"
Tức thì, một người trong số đám nử tử ấy nhoẻn miệng cười, hướng đến sát bên lỗ tai Chiêu Hòa mà nói, tư thế đầy ái muội: "Ở đây
không giao dịch bằng tiền, ngươi rất có tư sắc, nếu như hầu hạ tốt được
khách nhân sẽ có được bất cứ thứ gì ngươi muốn."
Vừa nghe đến
hai chữ hầu hạ, lại nhìn một kiện y phục trên người mình, Chiêu Hòa lập
tức sợ hãi lui ra phía sau. Nàng nhìn đến địa phương mà trong vô thức
một đám nử tử này dẫn nàng đến, sắc mặt liền trắng bệch. Bên trong tràn
ngập hương hoa cùng những âm thanh nghẹn ngào ướt át, Chiêu Hòa có nhắm
mắt cũng biết đây là chốn nào, nàng vậy mà lại bị lừa đến thanh lâu!
Nhìn thấy trước mắt đám nữ nhân kia đến gần, Chiêu Hòa lập tức không nghĩ
nhiều mà đẩy họ ra, một đường hướng ra bên ngoài mà chạy đi.
"Ồ, nàng ta chính là con người. Mau mau bắt lại." Nữ nhân khi nãy thì thầm
vào tai Chiêu Hòa bỗng phát hiện ra một chuyện thú vị, bắt đầu liếm liếm cánh môi. Đám kia nghe lệnh liền phóng đến bắt Chiêu Hòa, tốc độ của
bọn họ thật sự rất nhanh, chưa đầy một khắc đã nắm được hai bên bả vai
của nàng. Chiêu Hòa rợn cả người nhìn đôi bàn tay đang vuốt ve vai mình, móng tay đen dài quá khổ, lại còn không ngừng cọ cọ khiến nàng thật sự
sợ hãi.
Lập tức một cỗ lực kéo nàng quay lại, khiến cho gương
mặt của nàng đối diện thẳng với bọn họ. Cả bọn lần lượt cởi đi tấm lụa
che mặt, lộ ra một cái miệng rọc dài tới mang tai, cả gương mặt trắng
toát như nền gạch. Nữ quỷ đang giữ vai nàng thích thú cười ha ha, khiến
cho khớp hàm của ả càng mở rộng thêm, ả vươn cái lưỡi dài của mình kéo
mặt nạ Chiêu Hòa xuống.
Đến khi nhìn rõ dung nhan kia, đám nữ
quỷ lại càng bắt đầu nhao nhao thích thú. Con ả này vươn lưỡi ra liếm
lấy gương mặt Chiêu Hòa. Lúc nàng đang định hét lên cầu cứu thì bàn tay ả đã phớt qua cổ nàng, khiến cho những lời muốn nói đều nuốt hết vào
bụng. Đến một tiếng ư ư a a Chiêu Hòa cũng không thốt lên được. Nàng cảm nhận đầu lưỡi kia liếm từ bên má xuống cổ nàng, trong bụng truyền đến
một trận ghê tởm muốn nôn ra.
"Ngon quá, ngon quá haha! Đúng là
mỹ nhân, mỹ nhân!" Cả bọn cười thích thú, ánh mắt mê ly nhìn gương mặt
tức giận đến đỏ kia. Lúc con ả còn đang định cởi đi tấm áo của Chiêu Hòa xem xét, bỗng dưng trợn mắt thất kinh, văng xa đến mấy trượng.
Chiêu Hòa lúc này mới cảm thấy cổ họng không còn bị chèn ép, liền có thể nói
chuyện lại được. Nàng tức giận đến đỏ mắt, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu nàng bị khinh bạc đến vậy. Nhưng thấy nữ quỷ kia thoi thóp nằm dưới
đất, nàng ngạc nhiên quay ra phía sau mà xem ai đã động thủ.
Trước mặt chính là một người toàn thân hoàng kim, mái tóc trắng tùy ý xõa dài phía sau lưng, nàng ta cũng đồng dạng đeo một cái mặt nạ rắn. Chiêu Hòa mở to mắt nhìn người kia, nàng ta cũng bắt đầu bước đến nơi này, từng
chiếc vòng bạc theo bước chân uyển chuyển kia vang lên những tiếng đinh
đinh đang đang, lúc nào cũng dễ nghe như vậy.
Bỗng dưng cảm giác không dám tin vào mắt mình, Chiêu Hòa cứ đứng như chết lặng, nhìn chằm
chằm thân ảnh đang tiến đến đây. Ánh mắt đã đỏ lại càng thêm đỏ.