Bên ngoài ngõ đã hiện lên một chút sắc vàng rực của nền trời, hoàng hôn
đã sắp bắt đầu buông xuống. Mà Thanh An cùng Chiêu Hòa lại đang ở nơi tà quái vô cùng.
Mặt trời lặn đi, tất nhiên yêu ma quỷ quái sẽ
hoành hành. Thanh An hướng ra nhìn sắc trời mà nhíu mày, rõ ràng từ khi
bước vào đây cho đến lúc món ăn được đưa lên ước chừng chỉ có hai nén
hương, thế mà bây giờ trời như đã sắp tối. Chắc chắn thời gian trong đây so với bên ngoài hẳn là khác biệt rõ ràng.
Chiêu Hòa cùng Thanh An hướng ánh mắt sang nhìn một đám tiểu nhị bước tới. Một tên trên tay
cầm con dao, người đeo tạp dề, máu me bê bết. Hắn đưa con dao đến gần
Thanh An, có thể dễ dàng đâm xuống bất cứ lúc nào. Chiêu Hòa khi nãy đã
đã được hóa giải thuật che mắt cho nên những vết máu me xung quanh tiểu
điếm đều nhìn tận mắt rõ ràng, sau đó nàng hướng ánh mắt sang chỗ khác,
những gì nàng sắp thấy là hình ảnh mà cho tới cuối đời nàng cũng chẳng
dám quên.
Xuyên qua vai tên tiểu nhị đeo tạp dề là có thể nhìn
thấy gian bếp, trên đó treo toàn là những cái đùi của con người, máu rỉ
bếp từng giọt, thậm chí còn có cả một đám người vẫn chưa được "sơ chế"
qua, đều bị bịt miệng nhốt vào một bên. Chiêu Hòa cố gắng đè nén tâm
tình của mình xuống, nhưng nét sợ hãi trên gương mặt hoàn toàn không thể che giấu nổi.
"Hai vị khách nhân nãy giờ vẫn chưa động đũa, là
không hài lòng điểm nào hay sao?" Tên cầm dao lúc này mới mở miệng nói.
Trên dao của hắn ta dính đầy máu, chảy từng vệt từng vệt xuống sàn.
Thấy Thanh An không trả lời, mà Chiêu Hòa lại đang sợ hãi đến nỗi không dám
thốt lên bất kì thanh âm nào. Tên cầm dao lại hỏi: "Hai vị khách nhân
nãy giờ vẫn chưa động đũa, là không hài lòng điểm nào hay sao?"
Vẫn câu hỏi y như cũ, hắn tựa như một con rối bị người ta điều khiển sẵn.
Lúc phát ra thanh âm, cái giọng hơi the thé, mùi máu tanh tưởi từ trên
người hắn cũng truyền đến, phi thường khó chịu. Hắn hướng tới, đưa dao
sát lại gần Thanh An hơn.
"Phải, chẳng có điểm nào hài lòng. Chỉ có lũ gia cầm mới có thể nhét vào mồm được." Đến lần thứ hai hắn hỏi
Thanh An mới đưa ra câu trả lời, độc miệng vô cùng. Mà khi đám tiểu nhị
nghe câu này xong, không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo.
Chiêu Hòa quay sang nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Chúng nó, là những con gà, vịt, cũng có ngỗng.
"Phập!" Một nhát dao mạnh mẽ được đâm xuống, hòng chém vào bên cổ Thanh An một
mảng lớn. Nhưng đến khi nhát dao vừa được chém xong, chỉ thấy chiếc ghế
gỗ nhỏ nhắn đáng thương đang chịu trận, mà ngược lại Thanh An đã hoàn
toàn biến mất khỏi nơi này. Lũ yêu quái lập tức hướng giận dữ hướng ánh
mắt đến xung quanh mà tìm kiếm.
"!!!" Chiêu Hòa ở bên đối diện
thấy nàng ta biến mất lại càng thêm giật mình thảng thốt, Thanh An là
đang muốn bỏ người mà chạy trốn một mình hay sao? Nàng sợ lắm rồi a, có
thể nào đừng hù dọa thêm một chút nào nữa không...
"Con ả đó đâu, dám xúc phạm chúng ta, nhất định phải tìm ra cho bằng được. Ó ó ó, Ta
sẽ cắt cái lưỡi ả ra để ăn trước!" Tên mang tạp dề chống nạnh la lối,
đôi khi còn thêm vào mấy tiếng gáy. Lúc này liền có thể nhìn ra được
chân thân của hắn ta, là một con gà trống vạm vỡ, nhưng cao đến gần bằng con người.
"Con này trông ngon, bắt vào nướng đi." Tên gà trống dùng cái cánh chỉ vào Chiêu Hòa, tức thì một đám vịt xung quanh bắt đầu xắn tay áo lôi nàng vào trong bếp. Chiêu Hòa ngay lập tức sợ hãi mà
giãy giụa, chống cự mạnh mẽ đến nỗi đám vịt còn không bắt được nàng.
"Quạc quạc quạc, Kê Kê, nó mạnh quá!!!"
Chiêu Hòa nhanh chóng
kéo rèm chạy ra bên ngoài ngõ, phát hiện bản thân vậy mà có thể thoát ra được chỗ này, liền mừng thầm trong lòng. Phía đằng sau, đám vịt cũng lũ lượt đuổi theo, không kịp nghĩ nhiều, nàng cũng nhanh chóng chạy đi.
Đến khi tìm được một tiểu điếm đông đúc liền mừng rỡ, xem nó như một
cọng rơm cứu mạng mà chạy vào bên trong. Mở rèm ra thì thấy nam nữ già
trẻ đều có, không khí phi thường nhộn nhịp. Lão bản thấy nàng dáng vẻ
gấp gáp cũng hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"
Chiêu Hòa nhìn ra
ngoài cửa, không thấy lũ vịt đuổi đến nữa, liền hướng lão bản lắp bắp:
"Là...là yêu quái! Là một lũ gia cầm tinh đang đuổi theo ta."
Nàng chẳng biết rằng bọn họ có tin nổi hay không, nhưng hiện tại đã hoảng
loạn vô cùng, biết được bao nhiêu liền nói bấy nhiêu. Chỉ nghe thấy bên
trong một tràng cười rộ lên, khiến nàng phải mặt đỏ tai hồng.
Mà lão bản nghe xong, lập tức gật đầu, ánh mắt không có vẻ gì là ngạc nhiên: "Ồ, ra là vậy sao."
"Lão bản, ông đã thấy qua rồi sao?" Chiêu Hòa lúc này đã cảm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức nhíu mày.
"Tất nhiên là thấy qua a, như cơm bữa. Có phải...." Tên lão bản quay ra đằng sau một chút, cuối cùng đối diện trực tiếp với Chiêu Hòa: "Có phải
chúng trông giống như thế này không?"
Tên lão bản dần mọc từng
sợi lông dài khắp người, tức thì hắn lại biến thành một con gà trống.
Chiêu Hòa sợ hãi nhìn ngó xem những người xung quanh, phát hiện tất cả
đều là gia cầm! Chúng nó đồng dạng hướng sang nàng, ngửa đầu mà cười ha
hả, vang lẫn lên một tràng cục tác quạc quạc, quỷ dị vô cùng. Chiêu Hòa
sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chân chạy ra khỏi tiểu điếm
này. Nàng chạy mãi, chạy mãi, đến khi mệt mỏi liền ngước đầu lên, phát
hiện lại trở về nơi xuất phát. Mà tên gà trống cùng lũ vịt cũng nhảy ra
hù dọa nàng.
"Thanh An, nàng ở đâu!!!"
Nàng lại tiếp tục
cắm đầu chạy, hô hấp có chút kiệt quệ. Trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ
đến Thanh An, cũng chỉ biết cầu cứu người này mà thôi. Hiện tại nàng ta ở đâu mình cũng không rõ, nhưng Chiêu Hòa tin tưởng Thanh An vô điều
kiện, biết rằng chắc chắn người kia liền sẽ xuất hiện.
Giống như lần trước bị tử thi vây quanh, tưởng rằng một khắc sau liền sẽ nằm ở
dưới âm ti địa phủ, nhưng rốt cuộc Thanh An xuất hiện, như một luồng
sáng kéo nàng ra khỏi bóng đêm sâu thẳm.
Trên trán CHiêu Hòa lúc này cũng đã thấm đẫm những giọt mồ hôi, chẳng biết là do mệt mỏi hay là sợ hãi quá độ mà thành. Bỗng dưng đang chạy thì nàng bị một bàn tay nắm lấy, tức thì một cỗ lực kéo nàng bay lên cao. Chiêu Hòa lập tức hoảng
hốt mà đẩy ra, đang định hét lên thì lại một bàn tay bịt chặt lấy miệng
nàng.
Trước mắt hiện ra những chiếc vòng bằng bạc đang kêu lên
đinh đinh đang đang, có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ những chiếc
vòng truyền vào cổ. Lúc này nàng mới hoàn hồn lại, quay sang nhìn Thanh
An, bỗng dưng muốn khóc. Nàng đưa tay lên sờ sờ gương mặt Thanh An, còn
nhào nặn mấy cái, kiểm tra một hồi mới dừng lại.
"Điên à, nàng
làm cái gì vậy?" Đang yên đang lành bỗng dưng bị nhéo, tất nhiên là
không vui, đến cả hai bên má nàng cũng đỏ hết cả. Người này à sợ đến ngu ngốc luôn rồi hay sao?
"Đúng là nàng rồi, là nàng thật rồi!"
Chiêu Hòa cơ hồ vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên, nước mắt trên mặt cũng chảy dài. Ngay lập tức nhào vào ôm lấy người kia, nàng tưởng rằng phải
rất lâu sau đó người này mới xuất hiện cứu nàng ra khỏi.
Thanh An ngay cả một chút phòng bị cũng chẳng có, liền bị Chiêu Hòa ôm đến muốn
nghẹt thở. Nàng chạm vào vai Chiêu Hòa, ý định đẩy người kia ra, nhưng
thấy hai bên vai kia sợ hãi đến run rẩy liền không làm gì khác nữa. Rốt
cuộc nàng hạ giọng nói: "Đừng sợ nữa, ta ở đây."
Mà Chiêu Hòa ôm một chút liền có chút hờn dỗi đẩy Thanh An ra, còn đánh vào vai nàng ta một cái: "Ngươi thật thích chơi cái trò trốn tìm, hại ta một mình sợ
muốn chết."
"Đã quay lại với nàng rồi còn gì. Ta còn phải đi tìm hiểu xem trận pháp ở đây được lập nên như thế nào, mới đem nàng ra khỏi đây được." Thanh An nhướn mi, cũng không thèm xin lỗi.
"Tìm ra
được chút gì chưa?" Chiêu Hòa rốt cuộc cũng không trách móc thêm gì nữa, chỉ cần Thanh An xuất hiện, nàng liền có thể an tâm được rồi.
"Ừm, có một chút thu hoạch. Nơi đây không đơn giản như ta tưởng." Thanh An
nhướn mi, lại nói tiếp: "Ta nghĩ rằng thuật che mắt của bọn chúng chỉ
trong phạm vi con ngõ kia, ai dè lại rộng hơn thế nhiều. Trong lúc vô
tình chạy loạn, đã đi đến một nơi hoàn toàn khác rồi, nàng nhìn xem."
Tức thì, Thanh An chỉ đến phía bên dưới, nơi một tiểu điếm đang đèn đuốc
sáng trưng. Các nàng hiện tại đang ở trên một cây cao, lá cây um tùm,
nếu như không tinh mắt sẽ khó mà phát hiện được. Chiêu Hòa dạt ra một ít lá nhìn xuống bên dưới, kinh ngạc mà mở to mắt.
Khung cảnh bên
dưới hoàn toàn y đúc với kinh thành khi sáng, có điều bá tánh lại chẳng
phải con người. Tất cả đều là động vật, lũ ấy mặc y phục, đi bằng hai
chân, điệu bộ so với con người hoàn toàn chẳng khác biệt. Nếu nheo mắt
nhìn kĩ còn có thể thấy tên gà trống cầm dao khi nãy đang ráo riết cùng
đàn vịt chạy đi tìm kiếm xung quanh, mà chắc hẳn là đang tìm nàng cùng
Thanh An rồi.
"Con ngõ khi nãy thì ra chính là đường dẫn đến
đây. Nếu như ta đoán không sai, chúng ta là đang ở Sát Nhân thành."
Thanh An xoa xoa mi tâm. Không nghĩ rằng một nơi như vậy mà lại nằm tại
ngay kinh thành ở nhân gian. Nàng cứ nghĩ nó sẽ được đặt ngay một chốn
khỉ ho cò gáy nào đó.
Vốn dĩ trước đây không có Sát Nhân thành,
cũng chẳng biết do ai cụ thể tạo nên. Chỉ biết rằng một nghìn năm trước
nó đã xuất hiện. Nghe đồn lũ súc sinh thù hận con người đã cùng nhau lập nên một nơi biệt lập với nhân gian, con người bước vào liền sẽ bị giết
chết, mà bọn chúng cũng rất thích bẫy con người, kéo họ vào chỗ chết.
Cuộc sống càng nhộn nhịp đông vui thì tất nhiên con người lại càng có thêm
nhiều nhu cầu về ăn uống, hằng năm giết vô số động vật, rốt cuộc lũ động vật khi chết sinh hận, đối với Sát Nhân thành nhiệt liệt hưởng ứng, cho nên bây giờ mới có một tòa thành rộng lớn như hiện nay.
"Có cách nào thoát ra không?" Chiêu Hòa vừa nghe tên đã biết mạng mình ở nơi đây chẳng khác gì cỏ rác, nên sớm ly khai thì hơn.
"Tràn ngập trận pháp để che mắt, đầu con ngõ có một cái, phá được là có thể
ra. Nhưng mà không thể trực tiếp bay đến đó được, sẽ lộ liễu." Thanh An
nhìn nhìn Chiêu Hòa một chút, đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng búng tay một cái.
Chiêu Hòa thấy cơ thể của mình bỗng dưng có chuyển biến, nhìn một thân toàn lông lá, bàn tay xuất hiện thêm mấy đệm thịt,
lập tức có hơi hoảng hốt. "Thanh An, chuyện này là sao?"
"Cứ giả thành bọn chúng, ta biến hóa không sai biệt lắm, hẳn là không sao."
Thanh An hài lòng nhìn "con mèo" trước mắt mình. Bản thân nàng cũng hóa
thành một con rắn nhỏ màu trắng, nhảy lên bên vai Chiêu Hòa. Bỗng dưng
cảm thấy cả cơ thể Chiêu Hòa cứng nhắc, rốt cuộc Thanh An mới nhớ ra gì
đó...
Nàng quên mất, người này sợ hãi rắn vô cùng.
Chiêu Hòa nhìn con rắn trên vai mình, điếng cả người. Trời ơi, nàng ta con gì cũng có thể biến được, sao nhất thiết phải là loài vật này a! "Thanh
An, không ổn không ổn, mau biến thành con gì khác đi..."
"Câm
miệng. Ta vốn là con rắn, đừng đòi hỏi nhiều." Thanh An lè lưỡi nhìn
Chiêu Hòa. Mà Chiêu Hòa cũng đồng dạng chạm vào ánh mắt của con rắn
trước mặt. Toàn thân là một màu trắng, còn ánh lên những vầng sáng bàng
bạc. Đôi đồng tử đỏ ửng, trên đầu còn có một vệt chu sa. Nói là đáng sợ
cũng không sai, mà uy nghiêm thì hẳn là đúng hơn. Nhưng trên hết, Chiêu
Hòa tuyệt đối không nghĩ rằng Thanh An ấy vậy mà lại là một con rắn...
Thôi không sao, miễn là Thanh An thì nàng đều thấy dễ nhìn. "Thanh An, ta
không có chê nàng, dù nàng là rắn thì cũng rất đẹp. Chỉ là...chỉ là...."
Chỉ là từ nhỏ ta đã sợ hãi rắn rồi a, cũng nên thông cảm cho người ta chút!
Thanh An đang là rắn nên cũng chẳng thấy biểu tình của nàng ta ra làm sao,
chỉ nghe nàng ấy nhẹ nhàng phun mấy chữ: "Leo xuống đi."
Chiêu
Hòa rốt cuộc cố gắng không để tâm đến con rắn trên vai, thoăn thoắt leo
xuống cây. Nàng trợn mắt ngạc nhiên, trước giờ nàng chẳng bao giờ leo
trèo hái lượm vậy mà bây giờ lại hành động thuần thục như vậy, chắc là
do hình dạng ảnh hưởng đến rồi.
Thanh An ở bên tai của Chiêu Hòa nói: "Cứ tự nhiên hòa vào đám súc sinh kia, ta sẽ dẫn đường."
Giọng điệu Thanh An tràn ngập khinh thường cùng mỉa mai, mà Chiêu Hòa nghe
xong cảm thấy phi thường kì diệu. Sao lại chán ghét người ta như thế,
chẳng phải Thanh An cũng là... Nhưng bây giờ không phải là thời gian để
hỏi những việc nhảm nhí, liền nhanh chóng đi ra ngoài, hòa lẫn vào đám
súc sinh đang náo nhiệt xung quanh, thái độ không có chuyển biến gì lắm. Ở cùng Thanh An cũng đã lâu, tự nhiên đến cả diễn xuất cũng giỏi y
chang nàng ta.
Đang theo chỉ dẫn của Thanh An mà rời khỏi đây,
bỗng dưng một tên cao to lông lá chạy sang đụng mình một cái, hắn liền
ngã lăn ra đất. Chiêu Hòa quay sang nhìn tên kia, liền muốn chết ngay
tại chỗ, vậy mà lại là con gà trống đòi nướng nàng khi nãy, đúng là oan
gia ngõ hẹp!
"Ây ui!" Tên kia nhìn Chiêu Hòa lúc này đang trong
bộ dáng con mèo, lập tức chỉ thẳng vào nàng, trợn to mắt. Chiêu Hòa còn
tưởng rằng mình bị phát hiện, ngay lập tức muốn trốn đi, tên kia nhanh
chóng bồi thêm một câu: "Ó ó, ta chưa bao giờ thấy một con mèo nào xấu
như ngươi, ó ó ó!"
Hắn vừa nói vừa lăn lộn trên nền đá, từng
tiếng gáy vang lên giống như người đang cười. Mà Chiêu Hòa ở bên đây
hoàn toàn đen mặt, nàng còn có thể đại khái đoán ra được biểu tình của
Thanh An lúc này.
"Gà ca ca này, ta vốn sinh ra đã xấu xí, cũng
tự biết lấy đó mà làm thẹn. Ngươi cũng không nên chọc như vậy nha, dù
sao người ta cũng là cô nương đó." Chiêu Hòa lần đầu tiên trong cuộc đời bị chê là xấu xí, đã vậy lại là một con gà trống chê, chẳng biết nên
khóc hay nên cười.
Lúc này, đám đông xung quanh nghe được như vậy liền nhanh chóng nhìn vào Chiêu Hòa, cũng tặc lưỡi lộ ra vẻ mặt chán ghét.
"Quả thật là xấu, ta chưa từng thấy con mèo nào trông trắng trẻo lại mập ú
như thế này. Coi coi cái gương mặt lại ngu ngốc như vậy, con người thấy
ngươi làm sao mà bị dọa sợ được đây?" Trông đám đông bước ra một con mèo đen to lớn mắt chột, lông lại còn dơ bẩn bù xù, ngay cả đệm thịt trên
bàn tay hắn cũng là màu đen. Mà một đám mèo cái xung quanh không ngừng
vây quanh hắn, ánh mắt hiện ra vẻ mến mộ không thôi, một con mèo cái
trụi mấy nhúm lông cũng ngay lập tức hùa theo: "Miêu lang nói chí phải, ả mèo này so với ta đúng là đúng là một trời một vực a!"
"..." Chiêu Hòa nhìn chúng nó, bất lực chẳng biết nên nói gì, chỉ mặc kệ một đám đông chỉ trỏ vào nàng mà cười lớn.
"Kia kia, trên cổ ngươi là loài vật gì? Trông thật đẹp nha, khác hẳn với
ngươi." Một con rắn lục to lớn nghiêng đầu sang nhìn Chiêu Hòa, thấy
trên vai nàng một đường dài trắng nõn liền ngay lập tức lè lưỡi nói. "Có bán không? Ta trả năm lá vàng!"
"Khoan đã, chẳng phải là bạch
xà sao? Đã lâu rồi ta không còn thấy bạch xà nữa, bọn chúng gần như
tuyệt chủng rồi, sao lại có một con ở đây?" Một con cáo hoảng hốt nói
với đám đông xung quanh: "Rõ ràng hắn đã đem tất cả diệt hết, sao
lại..."
"Chiêu Hòa, không ổn, nhanh chạy đi!" Thanh An lập tức
nói vào bên tai Chiêu Hòa. Nàng liền lập tức không nghĩ nhiều mà chạy ra khỏi đó, đám đông cũng nhận thấy có gì không đúng liền nháo nhào đuổi
theo.
Mắt thấy bọn chúng sắp đuổi đến nơi mà Chiêu Hòa sức chạy
đang yếu dần, tốc độ đang chậm lại. Thoắt một cái, Thanh An biến trở lại thành dạng người, nhanh chóng ôm Chiêu Hòa vào trong lòng, lập tức bay
lên.
Lũ súc sinh dưới này nhìn một màn ở trên, một con chó thấy vậy lập tức thét lớn: "Mẹ nó, là yêu quái!"
Ngay lập tức nó bị một con lợn gõ đầu: "Ngươi cũng là yêu quái!"
"Không không, ý ta là...gâu gâu, nó bất đồng với chúng ta!" Con chó giận giữ
mà quát. Lúc này đám đông mới "ồ" lên một tiếng kinh ngạc mà hiểu ra.
Đúng là súc sinh ngu muội...
Con rắn lục khi nãy định rút lá vàng ra trả giá thì đã thấy hình ảnh này, rốt cuộc phun nước miếng mấy cái:
"May mắn ta không mua nó, nếu không đã lỗ nặng."
"Khoan khoan,
con ả mà nó ôm trong lòng là mồi của quán ta. Nó là con người, các ngươi mau bắt nó lại!" Tên gà trống trông thấy Chiêu Hòa đang từ từ mất đi
dáng vẻ con mèo ban đầu, dần dần lộ lên gương mặt quen thuộc, hắn ngay
lập tức hét lên. Hiện tại xung quanh chỉ có lũ đại bàng là bay được,
liền chỉ trông cậy vào bọn chúng. Đám đại bàng hiểu ý, liền ngay lập tức bay vọt lên trời kéo thêm một trận cuồng phong bão táp.
Thanh
An trước mắt thấy một đám đại bàng chừng mười con kéo đến đây, ngay lập
tức không ngừng tung chưởng vào từng con đến gần. Chúng nó nhận trọn mỗi chưởng liền lập tức từng con gãy cánh mà rơi thẳng xuống bên dưới.
Chiêu Hòa ở trong vòng tay của Thanh An, hết bị xốc sang phải rồi đến bị xốc sang trái, thập phần khổ sở. Nàng lại cúi xuống nhìn bên dưới, rốt
cuộc thấy cao quá mà không dám nhìn nữa, trực tiếp nhắm mắt.
Đám
gà heo lợn bò ngay lập tức chạy đến đỡ, một con đại bàng cảm thấy có gì
đó không đúng, nó phun ra một ngụm máu rồi nói: "Con ả đó không tầm
thường, đừng đuổi nữa. Ả không phải là ngươi ở đây, hình như là tu luyện ở yêu giới."
"Yêu giới? Chúng ta được yêu vương bảo hộ, thế
quái nào con ả lại vào đây quấy phá? Không được rồi, phải đi hỏi yêu
vương cho ra lẽ." Tên gà trống thấy mồi ngon bị mất đi, lại thêm việc
Thanh An buông lời nhục mạ cả giống gia cầm nhà hắn, tất nhiên là vô
cùng tức giận.
"Trước không tính đến chuyện đó, bạch xà vốn đã
không còn, vậy mà hiện tại lại có tới hai con xuất hiện. Kì quái, phải
mau chóng tìm lai lịch của chúng." Tên đại bàng ánh mắt ngay lập tức sắc lẹm.
Thanh An thấy đám nhao nhao dưới kia không đuổi theo nữa,
lập tức nhanh chóng bay về phía ngõ. Đến nơi, bước chân nàng nhẹ nhàng
điểm xuống dưới nền đất, bạch y cũng theo đó mà tung bay, dáng vẻ phi
phàm, khiến đám vịt khi nãy trông thấy cũng thoái lui bước chân. Nàng để Chiêu Hòa lúc này đang tái xanh mặt mày xuống, còn vỗ vai Chiêu Hòa mấy cái, tạm xem như là trấn an.
Chúng nó nhận ra đây chính là hai
vị khách nhân khi nãy, đang định xông ra bắt thì đã thấy điểm gì là lạ,
lập tức sợ hãi. Thanh An nhìn chúng, đồng tử lại chuyển sang một màu đỏ
rực, dọa chúng nó trốn chui trốn nhủi vào trong quán, không con nào dám
ra chặn đường nửa bước.
Thanh An bước ra bên ngoài, thấy trận
pháp được khắc trên nền đá, lại trách mình khi nãy hồ đồ. Do bụi cùng lá bám lên quá nhiều khiến cho nàng khi nãy không hề nhận ra nơi đây có
trận.
Thanh An dùng lực đạp xuống, nền đá vẫn không một chút sứt nẻ, mà trận pháp cũng đồng dạng không hề hấn gì. Nàng lại đạp thêm một
cái nữa, kết quả vẫn y như cũ. Nàng tức giận đi thẳng vào tiểu điếm, nắm cổ một con ngỗng đem ra ngoài hỏi chuyện: "Nói, có cách nào phá trận?"
Con ngỗng sợ đến đứng loạng choạng, đầu nghiêng sang phải sang trái, lắp
bắp nói: "Quạc quạc, xin tha tội a! Ta hoàn toàn không biết, nhưng ngươi thì vẫn ra được mà, cần gì phải phá nha!"
Đám vịt thấy đồng bọn bị bắt liền sốt ruột mà chạy ra, tiếp lời: "Đúng đúng, ngươi có thể ra
được, không cần phá. Để cái người còn lại ở đây là được rồi. Nếu như
ngươi trực tiếp phá nó ở đây, thành chủ Sát Nhân thành sẽ không tha cho
ngươi! Ta là tốt bụng nhắc nhở a, ngươi..."
"Câm miệng, các
ngươi nếu không chỉ cho ta cách phá trận này, đừng nói đến thành chủ của các ngươi, cả cái Sát Nhân thành này đều sẽ bị ta san bằng!" Thanh An
giận dữ, vung tay tát vào đầu con vịt đang nói. Nàng lại quay sang nhìn
Chiêu Hòa, thấy người kia đang dần dần trở nên trong suốt, liền có chút
gấp gáp mà nắm cổ con vịt kia lắc qua lắc lại: "Ngươi còn không nói!"
Nơi đây so với âm ti địa ngục cũng chẳng khác nhau là bao, khác ở chỗ nó là nơi tụ họp của những linh hồn súc sinh. Chiêu Hòa chỉ là phàm nhân, nếu như ở đây quá lâu thì thân xác sẽ khó mà trụ vững, dần dần cũng sẽ biến thành linh hồn, so với người đã chết cũng không khác nhau là mấy. Chiêu Hòa không để ý đến những bất thường trên cơ thể nàng ấy, nhưng Thanh An có thể nhận ra. Tình hình không thể trì hoãn thêm được nữa.
Con vịt tuy nhát gan trái lại cũng ngang bướng vô cùng, kiên quyết không hề hé răng dù chỉ là nửa lời. Mà đám bên kia cũng nhao nhao lên: "Ngươi
hỗn đản, ta mà chết ở đây thì thành chủ sẽ ngay lập tức tìm mà giết
ngươi! Khốn nạn, mau thả bằng hữu ta ra!"
Chiêu Hòa ở bên này cảm thấy tình hình dần trở nên xấu đi, dự cảm liền chẳng lành. Bỗng dưng
nàng nhớ ra điều gì, nhanh chóng nhìn vào phía gian bếp, thấy bọn tiểu
nhị hoàn toàn chạy ra ngoài đây hết cả rồi, nàng lập tức lẻn vào bên
trong.
Trong bếp là một đám người chân tay đều bị trói, đến
miệng cũng bị bịt kín. Vừa nhìn thấy Chiêu Hòa bước vào, bọn họ lập tức ư ư a a cầu cứu, Chiêu Hòa ngay lập tức đưa ngón trỏ lên môi bảo bọn họ
yên lặng. Nàng cũng ngay lập tức lấy con dao chặt thịt trên bàn mà cắt
đi những sợi dây thừng đang trói bọn họ lại. Đến khi được cởi trói, bọn
họ ngay lập tức ráo riết chạy ra bên ngoài. Đám vịt nhìn thấy một màn
này, tức đến trợn mắt.
Thanh An cũng không quản nhiều như vậy,
nàng dùng mọi cách để phá hủy trận pháp được khắc dưới kia, rốt cuộc
chẳng có cách nào thành công. Nhìn Chiêu Hòa đang trong suốt từ từ, nàng lại càng khẩn trương phá vỡ nó hơn. Thế mà nền đá vẫn không hề một chút trầy xước.
Bỗng dưng đập vào mắt nàng là hình ảnh một con chó
đen từ trên xuống dưới, đang ngoài ngõ tự nhiên bước vào đây, nó hướng
mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tìm một cây cột cao để giải quyết chuyện
đại sự.
Chiêu Hòa, Thanh An cùng một lũ gia cầm "..."
Thanh An nhìn con chó này, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng. Tức thì nàng cầm con chó lên, ở chân nó dùng linh lực rạch ra một đường, giọt máu
dần dần chảy xuống. Chiêu Hòa cùng đoàn người vừa được thoát ra lập tức
kinh ngạc nhìn một loạt hành động ấy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
"Bớ người ta, giết chó kìa, quạc quạc!!!" Lũ gia cầm lập tức nhao lên thành một đống. Mà con chó trên tay Thanh An rên ư ử, nó dùng đôi mắt đen
tuyền ươn ướt nhìn nàng, tựa như trách móc.
Thanh An mặc kệ
tiếng ồn ào xung quanh, nhanh chóng rắc máu của con chó lên trận pháp,
bỗng dưng một tiếng gió xé vang trời xuất hiện, Chiêu Hòa cùng một đám
người không chịu nổi mà che lại hai bên lỗ tai. Thanh An không nghĩ
nhiều, một tay ôm con chó, một tay kéo Chiêu Hòa chạy ra bên ngoài. Đám
người kia thấy Chiêu Hòa chạy đi, ngay lập tức mừng rỡ mà chạy theo.
"Rầm!!!"
Một đạo linh lực màu đỏ rực từ trên trời đánh thẳng xuống vào nơi trận pháp vừa được phá, nó không gây ra sức sát thương nào, nhưng nó tạo thành
một cánh cổng rộng lớn, đem đoàn người đang chạy ra nhốt vào bên trong.
Thanh An ngay lập tức đẩy Chiêu Hòa thoái lui một chút, đặt con chó
xuống. Lập tức nàng nhíu mày ngước lên trên trời, nhìn nơi xuất phát của cỗ linh lực cường đại này.
Đám người bên trong đang định bước
ra ngoài thì bỗng dưng bị chặn lại, tia hi vọng cuối cùng cũng mất đi,
bọn hắn lập tức đập mạnh mẽ đập liên tục vào cánh cổng, khóc rống: "Cho
ta ra đi mà! Thả ta ra! Nương tử ta đang có thai, nàng chỉ có một mình
ta để trông cậy thôi, huhu...!"
"Ta còn mẫu thân đang bệnh nặng ở nhà a, xin các ngươi thả ra ra, ta dặn dò với người vài câu rồi chết đi cũng được..."
"Trượng phu cùng nhi nữ đang chờ ta, thả ta ra đi mà, huhu...."
Tiếng đập cổng càng ngày càng lớn, mà cánh cổng lại không có chút xê dịch
nào. Chiêu Hòa nghe một tràng thê lương không ngừng dồn dập thốt lên như này, tức thì không chịu nổi nữa. Nàng quay sang Thanh An, nghẹn ngào:
"Thanh An, nàng cứu bọn họ đi, có được không? Được không...?"
Thanh An nhìn cánh cổng trước mặt, biểu tình rối rắm. Cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Cánh cổng bắt đầu thụt lùi dần ra phía sau, ngày càng kéo dài khoảng cách
với hai người. Một lát sau, nó hoàn toàn tan biến vào hư không, trước
mắt chỉ hiện ra một con ngõ trống trơn, đến cả tiểu điếm quái dị kia
cũng biến mất. Người đi đường xung quanh tất nhiên không hề thấy một màn này, chỉ thấy họ ngạc nhiên mà nói: "Ây ui, ta không ngờ ở đây còn có
một con ngõ nha!"
"Ôi, ngươi nặng tay quá rồi đấy, dù gì họ cũng thuộc nhân gian." Một lão già đầu tóc bạc phơ, khẽ vuốt vuốt cái râu
dài của mình.
"Hừ, kết giới của cái nơi quỷ quái ấy mở ra liền
phải mau chóng đóng lại, kẻo chúng tràn vào nhân gian. Dù sao đám người
kia cũng đã ở đó một thời gian dài, bây giờ họ chỉ là linh hồn mà thôi." Một giọng nói trong như ngọc đáp lại lời của lão già kia.