Tại khu vực trung tâm
thành phố, một người đàn ông say rượu vừa ăn đồ nướng đi vào nhà vệ sinh công cộng, bên trong mùi thuốc khử trùng gay mũi bốc lên, hắn ta huýt
sáo xả nước, bấm lung tung khiến hệ thống cung cấp nước bắn lên trên
khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện ở góc gương có một vệt máu đỏ sẫm. Người đàn ông nhướng mi, đôi mắt mờ đục từ từ dời sang một bên.
Mùi máu tanh thoát ra từ ô cửa sổ hẹp.
Trong góc bị một dãy phòng ngăn trở, bên trong bồn rửa mặt đặt cây lau
nhà, một người đàn ông trung niên cúi đầu, toàn bộ mông chìm vào bồn
rửa, đầu gối yếu ớt dựa vào mép, trên trán máu chảy đầm đìa.
Lý trí bị kinh hãi xâm chiếm, người đàn ông điên cuồng lao ra khỏi phòng vệ sinh, "A!!"
Khi màn đêm buông xuống, những kẻ xấu đang làm chuyện xấu bên trong khu phố yên tĩnh. Vu Ca nhanh chóng lao vào phòng khách trống trải, cửa sổ ban
công mở toang, trên mép gạch sứ có một chút bùn đất, mà trên bãi cỏ
ngoài ban công có dấu vết bánh xe lăn.
Những vệt bùn bên trong
rất dễ thấy, rõ ràng kẻ đột nhập đã cố tình để lại manh mối. Vu Ca lần
theo dấu vết tìm đến mặt sau của chậu hoa, cúi xuống lấy ra một chiếc
điện thoại cũ và một cặp tai nghe Bluetooth.
"Vu Ca, nói cho tôi biết, em đang ở đâu?"
Giọng nói của Nghiêm Từ Vân ngột ngạt không an tâm, một tay Vu Ca ấn nút
nguồn điện thoại cũ, đóng cửa chính lại rồi xoay người nhảy từ ban công
xuống, giả vờ bình tĩnh, "Không có chuyện gì đâu, tôi sẽ gọi lại cho anh sau."
Sợ rằng mình sẽ không thể xoa dịu đối phương, Vu Ca kìm
nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, căn dặn nói: "Anh trai, phải
chú ý an toàn đó."
Vu Ca thầm xin lỗi rồi cúp máy cất điện thoại
vào túi, câu chào khởi động của chiếc điện thoại cũ rất lạ: đang bị giám sát, đừng gọi cảnh sát.
Trong khu phố nhỏ trời đã tối, ông lão
đang thong thả đi dạo, Vu Ca đang đứng ở chỗ bánh xe biến mất, thở hổn
hển lục lọi danh bạ điện thoại, trong đó chỉ có một bản ghi chép mà cuộc gọi đó trùng hợp được gọi đến.
"R." Vu Ca nhìn quanh, giọng nói lạnh lùng.
"Không phải R, có tin tốt muốn nghe không?"
Mặc dù lời nói rất khách sáo, nhưng đối phương cũng không có ý để cho Vu
Ca trả lời, trực tiếp cười nói: "Trò chơi hôm nay không chỉ liên quan
tới cậu mà đây là lễ hội toàn thành phố. Manh mối đầu tiên, xe buýt số 5 sẽ đến trạm lúc 7 giờ, mau qua đây."
"Giang Thi Doanh đâu?"
"Đừng lo lắng. Đừng cúp máy, tôi muốn biết động thái của cậu." Không giống
như giọng nói trẻ con của R, giọng bên kia đầu dây khàn khàn như rắn
độc.
Thời gian chỉ còn ba phút nữa là 7 giờ, khu phố cách bến xe
cũng không quá xa, Vu Ca đeo tai nghe Bluetooth vào, không ngừng chạy ra khỏi khu phố. Cậu có thể nghi ngờ đối phương đang lừa bịp, nhưng vì sự
an toàn của Giang Thi Doanh, cậu không thể không làm theo.
Trạm
xe về đêm rất đông đúc, nhiều nhân viên văn phòng mệt mỏi bước xuống xe. Vu Ca lau mồ hôi trên cằm, che tai nghe Bluetooth lại. Ngay khi giọng
nói đầu dây bên kia vừa dứt lời, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, duỗi chân
lao thẳng lên chiếc xe buýt số 5 đang chuẩn bị rời đi.
Số 5 là
tuyến xe buýt lâu đời ở thành phố Thanh Đàm, trên đường đi qua nhiều nhà dân trong thành phố cổ và khu thương mại trung tâm thành phố với lượng
người qua lại đông đúc, cho nên có rất nhiều hành khách đi xe buýt.
Người đàn ông cười nói trong xe có giấu một quả bom.
Sợi tóc thấm đầy mồ hôi, Vu Ca vừa thở dốc vừa ném một đồng xu vào, chiếc xe buýt
cao tuổi từ từ chạy ra khỏi trạm, điều hòa không khí theo tay áo chui
vào, Vu Ca nuốt nước bọt hạ giọng, "Muốn gây rắc rối thì cứ hướng về
tôi."
"Cậu nói cái gì vậy, so với cậu thì tôi hứng thú đến những
kẻ nhàn nhã tự đắc kia hơn. Quả bom được giấu trong một góc hẻo lánh,
chơi vui vẻ."
Trong tai nghe không còn tiếng người nói, nhưng có
một tiếng cùm cụp nhịp nhàng truyền đến, giống như móng tay đang gõ vào
mép nút nhựa - gã đàn ông đó đang đe dọa cậu.
Ánh đèn lạnh lẽo
bên trong xe làm sáng bừng cả cabin, Vu Ca nắm lấy dây buộc để ổn định
cơ thể, chăm chú quan sát xung quanh. Dưới tất cả các ghế, kẽ hở phía
sau, xung quanh tủ điều khiển và thậm chí cả trong thùng rác đều không
có vật khả nghi nào.
Ông lão ngồi trên ghế ho khan một tiếng,
hành khách trên xe lắc lư chen lấn xô đẩy, Vu Ca kiễng chân lên, buộc
phải giữ bình tĩnh tìm kiếm xung quanh. Người đàn ông đeo chiếc nhẫn
vàng đang cười nói trên điện thoại, trên tay thấp thoáng chiếc vali tối
màu.
Dường như nhận ra ánh mắt dò hỏi của người lạ, người đàn ông không vui nắm chặt lấy chiếc vali quay sang một bên. Đây là chuyến xe
buýt số 5 thông thường nhất, hành khách không có gì bất thường. Sau khi
đi tới đi lui hai lần vẫn không tìm thấy vật phẩm khả nghi nào, Vu Ca
dừng lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Gã đàn ông bí ẩn chậc lưỡi vào tai nghe, giống như đếm ngược đến cái chết.
Thần kinh Vu Ca căng thẳng nhưng dần dần bình tĩnh lại. Bên trong xe có
camera, tự mình tới sắp đặt một quả bom tương đương với việc chui đầu
vào lưới. Như vậy trước khi lên xe quả bom này hẳn đã được hành khách
mang lên một cách "tự nhiên".
Tiếng thải khí đột ngột dừng lại,
chiếc xe buýt dừng lại trước cột đèn đỏ. Vu Ca quay trở lại chỗ cuối toa xe bắt đầu kiểm tra. Hàng sau phần lớn là người già và nhân viên văn
phòng còn ngái ngủ, đồ đạc của họ chỉ là những chiếc cặp mỏng đựng giấy
tờ, không có gì khác thường.
Các mùi hương khác nhau rất khó chịu dưới không khí lạnh, không khí dường như giảm xuống mức 0. Vu Ca vểnh
lỗ tai chậm rãi đi về phía trước, nhận ra âm thanh điện tử.
Một người đàn ông ngồi thụp xuống chiếc ghế màu cam, túi hột vịt muối dưới chân bị hành khách xung quanh đá loạn.
Vu Ca biết cửa hàng này, thường có một hàng người xếp hàng dài ở cổng khu
dân cư của Giang Thi Doanh. Người đàn ông này chắc là lên xe cùng lúc
với Vu Ca. Cậu bước đến gần người đàn ông, hơi cúi người để chú ý đến âm thanh, quả nhiên âm thanh điện tử cao hơn nhiều.
"Xin lỗi, tôi có thể xem qua chiếc túi được không?" Cậu không muốn gây ra hoảng loạn khi không chắc có bom hay không.
Người đàn ông tức giận trừng mắt, tính tình khá cáu kỉnh, nóng nảy xua tay muốn đuổi cậu.
Âm thanh điện tử càng lúc càng gấp gáp, lại sắp đến trạm tiếp theo, Vu Ca
không muốn chậm trễ, nói xin lỗi lần nữa rồi nhanh chóng cầm túi giấy
lấy hộp vuông bên trong ra.
"Ôi con mẹ cậu không hiểu tiếng người hả?!"
Tiếng gọi vênh váo hung hăng khiến mọi người xung quanh tạo ra một vòng tròn
nhỏ, mà Vu Ca như thể không nghe thấy, giật lấy gói hàng ra khỏi tay
người đàn ông rồi mở nó ra.
Chiếp hộp giấy hình hoạt hình từ từ
rơi xuống đất, thứ nằm trong lòng bàn tay Vu Ca hoàn toàn không phải là
hột vịt muối mà là một chiếc hộp đen có đồng hồ nhấp nháy số màu đỏ đang đếm ngược.
"Thứ gì đây?" Người đàn ông kinh ngạc rùng mình.
Vu Ca cởi chiếc áo khoác rộng bọc cái hộp đen lại, nín thở rướn người ra
khỏi xe nhìn ra ngoài. Đoạn đường này là khu dân cư, vỉa hè hai bên
người đi đường rất nhiều nên không thể ném bom qua cửa sổ được.
Xe buýt dừng ở trạm, Vu Ca vội vàng xuống xe bất chấp tiếng kêu to ngập
ngừng của người đàn ông, mặt cậu nóng bừng, mồ hôi đọng trên lông mi.
Khuôn mặt phát lạnh khi thấy tiếng cười nhạo sắc bén bên trong tai nghe, cậu điên cuồng chạy về phía trước.
Còn 23 giây trước khi nổ tung. Hơi thở của Vu Ca bị tắc nghẽn trong mũi, cậu thở gấp chạy đến một tòa nhà năm tầng.
10 giây, cậu lao lực xoay tay nắm cửa lên sân thượng, cánh cửa sắt mở ra.
3 giây, sau khi xác nhận không có ai bên dưới, cậu cởi chiếc áo khoác bọc cái hộp, xoay vai dùng sức ném chiếc hộp màu đen hướng lên trên không.
0 giây--
"Bùm!"
Giữa hai tòa nhà có một tiếng nổ lớn trên bầu trời, người đi đường đều dừng
lại xem. Trong không trung, một chiếc hộp đen đang mở nhanh chóng rơi
xuống dưới tác dụng của lực hấp dẫn, các mảnh màu khác nhau bay xung
quanh, giống như đang chúc mừng sinh nhật.
Không có bom, chỉ có
một cái đầu heo hoạt hình màu da thịt nhảy ra ngoài, văng lên trên mái
nhà rồi trùng hợp rơi xuống bên chân Vu Ca.
Cậu thở hổn hển che tai nghe Bluetooth của mình, cười lạnh, "Đùa giỡn tôi hả?"
"Xin lỗi, nhưng cậu phản ứng rất nhanh." Người đàn ông cười lớn, sau một lúc bình tĩnh lại, "Đây chỉ là màn khởi động, lễ hội sắp bắt đầu. Mau mở
món quà nhỏ ra xem, đi đến nơi diễn ra lễ hội. "
Vu Ca kìm nén
cơn tức giận, cúi người nhặt món đồ chơi đầu heo mềm mại đang nảy lên,
dễ dàng xé toạc nó ra. Có một mảnh giấy được cuộn lại, trên đó viết địa
chỉ gần với vùng ngoại ô.
Chuyến xe buýt số 5 chỉ đơn giản là
chiêu bài để trì hoãn thời gian, Giang Thi Doanh đã được chuyển đến địa
chỉ này. Không thù không oán lại dùng mọi cách hành hạ người khác, thậm
chí còn tự hào vì đã lấy đi mạng sống của những người vô tội.
Vu Ca lặng lẽ quay người đi xuống cầu thang.
Lúc này, cậu chỉ muốn đánh gãy tay chân của đối phương ném xuống sông.
Trên xe taxi rất yên tĩnh, Vu Ca lơ đãng lật điện thoại do gã đàn ông bí ẩn
để lại, một lúc sau cậu mới lấy điện thoại của mình ra, đúng như dự đoán có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Nghiêm Từ Vân.
Vu Ca thầm thở dài,
nhụt chí nhắm mắt lại. Đối phương càng lo lắng cho cậu, cậu càng không
muốn lôi kéo Nghiêm Từ Vân vào chuyện này.
"Nếu tôi trở về an
toàn, tôi sẽ trả lời rõ ràng cho anh." Cuối cùng Vu Ca chọc chọc ba chữ
"đồ chán ngấy" rồi lại giấu điện thoại đi.
Chờ chuyến xe buýt số 5 tiếp theo đến trạm, Nghiêm Từ Vân thành công tìm thấy thiết bị theo dõi mà Vu Ca để ở góc trạm xe, đây cũng là nhờ Tiểu Mỹ tra được định vị khi cô vào văn phòng thám tử.
Nghiêm Từ Vân nắm chặt thiết bị theo
dõi vẫn hoạt động đến nỗi các cạnh của nó đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Hắn hiểu rõ đây là manh mối mà Vu Ca cố tình bỏ lại.
Hắn lơ đễnh đi quanh trạm xe, trầm ngâm dừng lại trước tấm biển quảng cáo phía sau
ghế ngồi, lần theo mép tấm quảng cáo nhỏ tìm thấy một nhãn dán lạc điệu
với khung cảnh xung quanh.
Trên đó ghi một địa chỉ cùng với một
cái bánh vòng nhỏ. Quả nhiên chính là tên ẩn nấp trong bóng tối đã gửi
ngón tay tới để lại, làm sao gã có thể để Vu Ca loại hắn ra khỏi trò
chơi.
Sắc mặt Nghiêm Từ Vân lạnh lùng, hắn nắm chặt máy theo dõi, dứt khoát xoay người, chạy tới vùng ngoại ô.
Đây là một biệt thự ở nông thôn, được xây dựng trên núi, xung quanh cây cối tươi tốt. Dây leo quấn quanh hàng rào sắt che mất ánh sáng, cánh cửa
lớn mở toang, tạo ra một bầu không khí kỳ lạ và đáng sợ.
Bên
khung cửa sổ tối om như có bóng lang thang, Vu Ca đẩy cửa bước vào sân,
không để ý đến tiếng lá nát vang lên, đi thẳng lên bậc thềm trước.
Giống như có cảm biến hồng ngoại, lại tựa như nhận dạng khuôn mặt, cánh cửa
vòm tròn đột nhiên mở ra, đèn tường hành lang lần lượt được thắp sáng,
giống như một con đường đi thẳng đến cuối.
"Còn muốn làm gì nữa?" Cánh cửa phía sau lặng lẽ đóng lại, căn biệt thự trống rỗng to lớn
giống như một cái lồng không lối thoát.
Người đàn ông im lặng nãy giờ khẽ cười, "Không phải chỉ có một cánh cửa mở thôi sao?"
Biệt thự được trang trí theo phong cách châu Âu hoài cổ, ánh sáng ở tầng một mờ ảo, ngoại trừ một chỗ, cửa phòng đều đóng chặt, tầng hai phía trên
cầu thang xoắn ốc tối om như cái miệng khổng lồ của dã thú.
Vu Ca lau mồ hôi trên lòng bàn tay, nhìn về phía máy quay đang hoạt động sau
lưng chế nhạo, "Máy quay không nhắm vào căn phòng đó, muốn tôi đi vào,
là đang muốn kéo dài thời gian sao?"
"Có lẽ vậy, nói không chừng đây cũng là kế hoạch của tôi?"
Dựa trên những kinh nghiệm ít ỏi này, cho dù người ở đầu dây bên kia không
phải là R, nhưng chắc chắn cũng là một tên khốn tồi tệ. Gã ta sẽ tận
hưởng sự ảo não, tiếc nuối của con người chứ không phải niềm vui và hạnh phúc. Vu Ca cười nhạo, biết rõ dù cậu đi đến đâu đều có những nguy hiểm không biết trước được.
Không quay đầu lại, cậu nhấc chân đi vào phòng đóng chặt cửa có camera giám sát.
Chân trước Vu Ca vừa vào biệt thự, chân sau Nghiêm Từ Vân đã tới chỗ này.
Hắn đứng lặng dưới dàn hoa ly, tầm mắt sắc bén đánh giá mọi ngóc ngách.
Lối vào bị đóng chặt không vào được. Bức tường phía tây của biệt thự mọc
đầy cây thường xuân, bức tường phía đông loang lổ rơi ra. Nghiêm Từ Vân
xoay cổ tay, động tác gọn gàng đạp lên cửa sổ tầng một, rồi tiến vào
ngôi nhà từ cửa sổ tầng hai.
Đây là căn phòng chứa đồ, trong bóng tối hắn tìm được lối ra, nhưng đột nhiên lại chạm vào một cơ quan kỳ
lạ, cửa phòng tắm từ từ mở ra.
Lúc hắn bước vào phòng tắm, cánh cửa tự động đóng sầm lại, camera trong góc vững vàng nhắm vào người lạ xâm nhập.
Lỗ thông gió trong phòng tắm không còn hoạt động, ánh sáng xanh chiếu vào
căn phòng giống như một phòng mổ đáng sợ, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng
lại, tạo ra một không gian kín gió.
Nghiêm Từ Vân bình tĩnh lấy
khăn giấy xé thành từng mảnh ra, ngừng thở để cảm nhận hướng của luồng
không khí trong phòng. Tờ khăn giấy yếu ớt lay động, phương hướng chỗ
trần nhà phía trên bồn tắm.
Hắn tháo cây gậy dài cố định rèm
phòng tắm, đi đến một bên cách trần nhà, dọc theo khe hở của hoa văn
trên nhà gõ mạnh lên trên tạo ra tiếng vang nặng nề.
Mặt trên có vật nặng đè lên.
Trong nháy mắt, trần nhà không còn chịu được trọng lực ầm ầm rơi xuống, hai
xác nữ rơi vào bồn tắm, tay chân quặt quẹo, là một cặp mẹ con, xác chết
đã mục nát mùi thối nồng nặc.
Một tầng phòng riêng bị ngăn thêm vào dưới trần nhà xi măng của phòng tắm để giấu xác.
Theo mùi hôi thối bốc lên, vòi nước và vòi hoa sen đột nhiên phun nước như
điên, chỉ trong vài giây trên mặt đất đã tràn ngập nước.
Mặt Nghiêm Từ Vân không đổi sắc nhìn vào camera giám sát, một âm thanh bắt đầu cảm thán vang lên.
"Xin chào bạn mới của Vu Ca, chúc mừng cậu đã tìm thấy quả trứng màu chỉ
trong 42 giây. Nói thật với cậu là vợ và con gái tôi tự tử lâu rồi, vì
vậy tôi rất ghét hai người hàng xóm hay lắc lư xung quanh này. Chúng ta
chơi một chơi trò đi, có thấy giữa xác có một tay cầm không? Mời nhặt
lên."
Giọng nói ngừng một chút, sau khi thấy Nghiêm Từ Vân nhấc
tay cầm lên mới tiếp tục tự thuật, "Căn phòng này hoàn toàn kín gió,
vách tường rất chắc chắn, thậm chí có thể tạo ra một môi trường chân
không. Sau 5 phút, nước sẽ tràn ngập căn phòng này. Bây giờ, cậu và nhóc Vu đều lâm vào hoàn cảnh khó khăn."
Nghe vậy, Nghiêm Từ Vân nhướng mày, đôi mắt híp lại ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
"Đừng tức giận như vậy, luật chơi rất đơn giản."
"Trên tay cầm có hai mục lựa chọn A và B. A là Vu Ca chết, B là cậu chết. Tất nhiên, mục lựa chọn của nhóc Vu Ca cũng tương tự, A là cậu chết, B là
tự bản thân cậu ta chết."
"Khi cả hai đều chọn A, tức là lựa chọn hy sinh đối phương để bảo vệ mình, vậy thì cả hai sẽ chết cùng nhau.
Còn khi một người chọn A người kia chọn B, vậy người lựa chọn hy sinh
bản thân sẽ chết, và cuối cùng nếu lựa chọn B cùng lúc, người bí ẩn X
chết, cả hai đều bình an vô sự."
"Trước khi chết đuối, hãy nhấn nút lựa chọn đi."
Phòng tắm lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào, đếm ngược đến cái chết có thể khiến người bình thường phát điên.
Ở bên kia, Vu Ca dựa lưng vào cánh cửa phòng sách đang đóng chặt, im lặng giữ tay cầm, mỉm cười bất lực sau khi nghe mô tả về trò chơi, "Cho nên
anh ấy đã đến rồi. Không nghe lời, cùng tới đây để làm gì?"
"Hửm? Cậu không sợ bạn mới của cậu chọn hy sinh cậu sao?" Gã đàn ông khó hiểu.
"Hy sinh? Phản bội chỉ dành cho kẻ phản diện như ông thôi."
Gã đàn ông giả vờ tức giận, "Nếu cậu không quyết định, cậu có thể bị thương đấy. Tôi không muốn thấy cậu bị dao đâm đâu."
Vu Ca xoa mép của tay cầm, lúc này hai bên bức tường của phòng sách bắt
đầu từ từ ép về phía giữa, cơ quan được kích hoạt, lưỡi dao sắc bén
hướng ra ngoài. Năm phút sau, mọi thứ trong phòng sẽ bị đâm thành lỗ
thủng.
Cậu nhéo nhéo vành tai của mình, giống như Nghiêm Từ Vân
vẫn thường làm khi dỗ dành cậu, cười nói: "Kẻ tù tội, cảnh khốn khó, ông đúng là tên khốn."
"Nhưng không may, cho dù là tôi, Nghiêm Từ Vân, hay Giang Thi Doanh đều sẽ không gặp phải chuyện gì."
Vu Ca dịch chân để tránh lưỡi dao đang từ từ đến gần, khẽ ngước mắt nhìn
chiếc máy quay đặt ở giữa bức tường, dửng dưng giơ cánh tay lên đập tay
cầm về phía chuôi dao, tạo ra một âm thanh va chạm chói tai, không chút
quan tâm cái mục tuyển chọn A, B gì đó.
Cậu vén tóc mái ướt đẫm
mồ hôi, tự tin cười: "Ông không phải R, ông là người đã tiếp cận người
ủy thác và trói đứa nhỏ vào rương sắt ở lò hỏa táng đúng không?"
Đối phương không tỏ rõ ý kiến, Vu Ca nhấc chân, nhìn chằm chằm máy quay đối diện rồi từng bước đi về phía trước, tựa hồ có tự tin bởi vì còn có một người khác đang kề vai chiến đấu với cậu, "Trò chơi hy sinh, nhìn người khốn khó tiến thoái lưỡng nan, chỉ muốn chứng kiến vẻ chật vật của
chúng tôi, hay là muốn ôm lấy tâm lý may mắn khi chứng kiến cảnh tượng chúng tôi chém giết lẫn nhau?"
"Dù sao thì các người muốn nhìn
tôi đau khổ hơn là muốn tôi chết phải không?" Vu Ca dừng lại, nhấc ngón
chân lên để nâng tấm thảm dệt phẳng ở trung tâm.
Gã đàn ông cảm thấy buồn cười, "Cậu nói đúng, cậu rất thông minh."
Không khí trong phòng như bị đè ép, mũi dao cứ thế tiến tới, Vu Ca bình tĩnh
ngồi xổm xuống, cánh tay dùng lực kéo căng, "rắc" một tiếng tấm gỗ nặng
được nhấc lên, thang dây dẫn xuống tầng hầm mờ mịt.
Gã đàn ông đó không muốn cậu chết, vậy nhất định gã ta sẽ để lại một con đường đến
cửa ải tiếp theo. Máy quay là phương tiện để chứng kiến cái gọi là
"cuộc vui chơi", nó lại nằm ở giữa bức tường, một mặt tránh những vật
nhọn đâm, mặt khác khóa chặt con đường tiếp theo.
Vu Ca khuỵu gối nhảy xuống tầng hầm, tro bụi bay lung tung khiến mũi cậu ngứa ngáy,
trong chớp mắt vách tường hai bên đồng thời va chạm vào nhau, lưỡi dao
đan xen, tấm gỗ trên đỉnh đầu Vu Ca cũng bị vách tường ép kín không còn
cách nào mở ra.
Ngọn lửa dưới tầng hầm chập chờn, miệng của Giang Thi Doanh bị băng keo dán kín, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai
tay bị trói ở phía sau, cô bé sợ hãi trợn tròn mắt, nhìn thẳng Vu Ca ưm
ưm kêu gọi.
Sự bình tĩnh trước đó của Vu Ca như có vết nứt, cậu
nhìn chiếc bàn nhỏ trước mặt Giang Thi Doanh, trên đó có dao phay, bàn
ê-tô, một ly nước và bật lửa.
(Bàn ê-tô dùng để giữ chặt các các chi tiết trong gia công sửa chữa và lắp ráp)
Giọng nói của gã đàn ông không còn phát ra qua tai nghe, giọng nói trở nên
kiêu ngạo và hung hăng, theo màn hình phía sau Giang Thi Doanh truyền
đến mọi ngóc ngách của tầng hầm.
"Cuộc vui sắp bắt đầu," Gã ta nói.
Ba phút trước, phòng tắm trên tầng hai.
Dòng nước đã chảy đến đầu gối của Nghiêm Từ Vân, tay cầm bị hắn ném ở góc
phòng, hắn kiểm tra bốn phía xác thực không bất kỳ lối ra nào, cửa bị cơ quan đóng chặt hoàn toàn.
Trên đầu ngón tay mảnh khảnh có dính
chút bụi, hắn không hề hoảng sợ, cúi người dùng nước rửa sạch, chợt
ngước mắt lên nhìn về phía tấm gương sáng bóng.
Cơ bắp Nghiêm Từ
Vân căng thẳng, hắn nhấc nắp bồn rửa mặt nặng nề lên, một tay giữ lấy
thành bồn rửa mặt, tay kia đập mạnh vào gương.
Tiếng vỡ nát cứ thế lặp đi lặp lại, đằng sau tấm gương hoàn toàn không phải là một bức tường mà là một hành lang trống trải.
Quen thuộc với việc ánh sáng chói mắt, độ nhạy sáng của hắn có thể khiến
người khác giận sôi, vậy nên mới có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt
trong tấm gương.
Hành lang tầng hai không có camera, Nghiêm Từ
Vân rời khỏi phòng, để ống nước ùng ục bốc lên. Hắn vắt khô ống quần,
mang theo giày để lại vết chân ướt nhẹp trên sàn gỗ.
Có âm thanh ở dưới lầu, Vu Ca đang ở dưới lầu.
Hành động của hắn giống hệt với Vu Ca, đi thẳng đến căn phòng ở tầng một nơi máy quay nhắm vào, chỉ là cửa phòng bị chặn không thể mở ra được. Hắn
gõ cửa, âm thanh nặng nề đặc quánh.
Cách bố trí tầng một tương tự như tầng hai nhưng diện tích nhỏ hơn. Gã đàn ông bí ẩn tưởng rằng mình
là người kiểm soát mọi thứ lại không nghĩ tới mình vẫn coi thường người
bạn mới này. Nghiêm Từ Vân chậm rãi đi ranh giới tất cả các phòng, lấy
khoảng cách giống nhau cong ngón tay gõ gõ, cuối cùng dừng lại trước một bức tranh bình thường được vẽ trên tường.
Hắn đã quan sát bên
ngoài ngôi biệt thự, kết cấu thẳng đứng của tầng một và tầng hai không
thể có chuyện sai lệch về diện tích, như vậy chỉ có một khả năng có một
căn phòng bí mật ở tầng một.
Ngón trỏ xoa mép khung, hắn tìm tới
chỗ gồ ghề nhất trên bề mặt khung gỗ, rồi ấn nhẹ - "cạch", có tiếng cửa
mở phía sau tấm giấy dán tường.
Nghiêm Từ Vân ngẩng đầu lên, tìm
đến mép giấy dán tường xé mạnh nó ra, quả nhiên trên bức tường ố vàng có một cánh cửa ngầm, sau khi mở ra, có một cầu thang đá hẹp dẫn thẳng đến tầng hầm.
Màn hình điện tử khổng lồ ở tầng hầm sáng lên, từ góc
độ như chụp ảnh tự sướng hiện lên một gã đàn ông mang mặt nạ đầu heo,
ánh đèn rộng lớn phía sau gã ta.
Gã đàn ông như đang ngồi trên cao, gã nhìn xung quanh một vòng, cười nói: "Có biết đây là đâu không?"
"Đường Thành Hồ." Vu Ca nhìn màn hình, không dám hành động hấp tấp.
Đường Thành Hồ đi ngang qua khu trung tâm sầm uất nhất thành phố Thanh Đàm,
phía tây là bến tàu cập bến, dày đặc các trung tâm mua sắm và cao ốc
giải trí.
Gã đàn ông cởi mặt nạ đầu heo ra, là một gã đàn ông
trung niên, tóc mai hai bên bạc phơ, gã đang tận hưởng làn gió buổi tối
nhẹ nhàng, mà trên cổ gã thuốc nổ buộc xung quanh.
"Đúng, đường
Thành Hồ." Ánh sáng xanh đỏ đan xen đập vào mắt cậu. Sau khi nhận được
báo động cảnh sát nhanh chóng ập đến, nhưng đám đông vẫn chưa được sơ
tán hoàn toàn. Gã ta chĩa camera về phía xe chở xăng bên dưới, nghịch
bật lửa trong tay, đặt câu hỏi: "Cậu có biết tôi đang làm gì không?"
Gã ta giết tài xế xe chở xăng, trói Giang Thi Doanh vào tầng hầm, lái xe
đến nơi sầm uất nhất ở thành phố Thanh Đàm, gã ta ngồi xếp bằng trên xe
chở xăng, trên người mang theo bom và bật lửa, có ý gì không cần nói
cũng biết.
"Ông điên rồi." Vu Ca tức giận, lông mày nhíu chặt trừng mắt nhìn vào camera.
Gã đàn ông lắc đầu, thản nhiên liếc nhìn màn hình hiển thị của tòa nhà
thương mại cách đó không xa, đoạn quảng cáo sức sống thanh xuân trên đó
đột nhiên bị cắt bỏ chìm vào bóng tối, ngay lập tức biến thành đoạn
truyền hình trực tiếp Vu Ca đang ở dưới tầng hầm.
Giọng nói của
cậu và khung cảnh dưới tầng hầm cứ như virus truyền đến từng ngóc ngách
thành phố, tên phòng phát sóng trực tiếp là: [Một người VS Một thành
phố].
Gã ta nói: "Có 11 quả bom ở thành phố Thanh Đàm, cứ 5 phút
sẽ có một quả phát nổ. Vì để các người hiểu ý tôi, xin hãy chứng kiến
vụ hủy diệt chiếc xe buýt số 5 sau đây."
Ngay khi gã ta vừa dứt lời, một bộ đếm ngược màu đỏ xuất hiện ở góc trên bên trái của phòng phát sóng trực tiếp, là 00:00.
Xe buýt số 5. Chú tài xế đang cầm vô lăng chăm chú nhìn đường xá, thế
nhưng phía dưới xe bắt đầu rung lên liên tục, biên độ ngày càng lớn, chú vội vàng bật đèn dừng xe rồi mở cửa, chỉ là vừa xuống xe chưa đi bao xa thì đột nhiên có tiếng nổ, sóng âm và luồng nước nóng dâng trào, ù tai, tiếng gào khóc vang lên.
Thông tin vụ nổ xe buýt số 5 lan nhanh
như cháy rừng, Cục công an cấp tốc điều động Đội Cảnh sát đặc nhiệm cùng với Đội tháo gỡ bom mìn để điều tra, căn cứ theo đặc điểm của phương
tiện và đối tượng nghi vấn để tháo gỡ những quả bom còn ngủ say.
Góc trên bên trái của phòng truyền hình trực tiếp lại đổi thành 04:59, năm
phút đếm ngược chính thức bắt đầu. Người xem tăng lên theo cấp số nhân,
gã đàn ông vỗ vỗ thùng đựng xăng, nói lớn: "Chào mừng các bạn đến với
phòng truyền hình trực tiếp, hạnh phúc luôn cần có một cái giá, thành
phố Thanh Đàn quá yên bình. Mười quả bom còn lại rất có thể đang ở trong nhà của bạn."
"Các bạn có thấy cô bé và nam thanh niên đứng
trong phòng truyền hình trực tiếp không? Chỉ cần cậu ta cầm dụng cụ lên
tự sát hại cô bé kia, như vậy quả bom đang đếm ngược sẽ dừng lại, xe chở xăng sẽ không nổ, tôi tự bó tay chịu trói, thành phố Thanh Đàm lại được rơi vào giấc mộng đẹp."
"Một người đổi một thành phố, có phải
rất lời không? Dưới phòng phát sóng trực tiếp có một cái nút nhỏ 'đồng
ý'. Mời vị thanh niên này can đảm bỏ nhỏ lấy lớn đi."
Các lá chắn chống bạo động dựng thẳng, xe cảnh sát hoàn toàn bao vây khu vực.
Đồng thời một màn hình khác ở tầng hầm cũng đang hiển thị số lượng "đồng ý".
Vụ nổ xe buýt số 5 chắc chắn khiến cả thành phố đứng ngồi không yên, không ai biết nơi tiềm ẩn nguy cơ, có thể là xe buýt số 5, hoặc cũng có thể
là gầm giường của bất kỳ ai.
Tốc độ điều tra của cảnh sát không nhanh bằng tốc độ gã đàn ông bấm nút.
Nghe xong toàn bộ quá trình, sắc mặt Giang Thi Doanh trắng bệch, hai mắt đẫm lệ nhìn con dao trên bàn, yếu ớt lắc đầu.
Sau lưng cô bé, số lượng đồng ý tăng lên chóng mặt.
Gã đàn ông ngồi trên xe xăng như bị tẩy não, cười điên cuồng, vô cùng mãn
nguyện với lễ hội này. Gã đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn màn hình
hiển thị của tòa nhà, xem buổi truyền hình trực tiếp dưới tầng hầm với
những người bình thường khác.
Nếu sớm biết đây là thế giới của tiểu thuyết, gã sẽ không chịu uất ức nhiều năm như vậy.
Vu Ca nhìn vào số lượng đồng ý, siết chặt lòng bàn tay.